KỂ CHUYỆN TRONG ĐÊM TRĂNG
tiếp theo 3
Lão đóng giày tìm cách trốn cái vạ
miệng của mình nhưng chàng trai thì ngấm sâu tin tưởng vào sự phá án và đây là
nơi có dấu hiệu tốt nhất trong việc phá án. Hắn bám chặc vấn đề, nan nỉ dẻo
dai, chủ nhân bận rộn hết làm việc được, tức mình sao mà nhạy miệng cho sanh lu
bu.
- Quái cho cái đôi trai gái nầy, cứ
phải lựa bắt mình làm trò chơi hoài mới chịu.
Qua tiếp chuyện biết Ông già thuộc
dạng háo danh, phải cho Ông cái vì có danh mới khiến được, chàng trai nhỏ
giọng:
- Thưa, tại cụ hơi phiền mà bảo vậy
thôi chớ theo cháu thấy đây không phải là trò chơi mà là sự săn lùng của tri
thức mà trông cụ là lão tiền bối có tầm cỡ trong sự săn lùng.
- Đến ghẹo phiền tôi mà bảo là tôi có
sự săn lùng tri thức sao?
- Ở đời người ta động não trước
sách vở là chuyện thường, động não trước mắt thấy tai nghe cũng là chuyện thường
luôn, nhưng động não trước một việc làm có vẻ nghịch lý, tìm đáp số trong cuộc
săn bắt mạo hiểm là không thường. Có thể chuyện của cô gái kia cụ bảo là trò
chơi cũng nên bởi cô ta là người chủ động cuộc chơi, cụ là người bị động, phải
hôn? Quá phải rồi còn gì? Nay đứng trước việc cụ thấy nghe mọi chuyện cháu
chẳng biết chút gì mà chỉ tin ở cụ thôi, vậy cháu là người bị động theo sự chủ
động của cụ, sự thật quá rõ ràng, nói sao mà bắt cụ làm trò chơi cho được chứ!
- Nhưng…
- Cụ đừng nhưng nữa. Dẩu hiện tại
bít trịt đường lối mà mình tìm tới được mới gọi là săn lùng tri thức chứ ạ.
Bị thằng con trai già mồm, lão đóng
giày nghe phân có lý, tính giỏi lý luận của lão không hơn được câu “sự săn lùng
tri thức” của người khách trẻ, đành phải xuôi theo, Ông cười:
- Cậu qúa muốn thì tôi chìu, không
nhanh để cậu ở lỳ sanh chướng hết làm thì cũng vô ích, chứ việc ấy như mò kim
đáy biển, ngàn lần chắc ăn một.
Thật lạ lùng, lão nhắm hướng, độ
đoạn đường dừng lại thì đúng ngay nhà tử thi như cái gọi là cuộc săn lùng của
tri thức mà lão mong ước, nhưng sau khi chàng trai mở khăn bịt mắt lão ra hỏi
lão có phải nhà nầy không thì lão lắc đầu đáp:
Không biết, vì họ bịt mắt tôi dẫn
đến cái buồng kín, mở khăn bịt mắt tôi ra thì mũi nhọn của con dao găm đưa vào
hong, ra lệnh cho tôi chăm chú làm việc đó một cách nhanh chóng và cẩn thận.
Làm việc trong buồng giờ đứng ngoài nhìn tôi không rõ.
Sự rắc rối nầy qua tiếp theo sự rắc
rối khác, Chàng rời Ông già giả mù âm thầm dò hỏi qua nhiều người, họ đều bảo,
cũng vào khoảng thời gian đó nhà nầy có một cái tang.
Sau những hồi suy tính qua sự trùng
hợp của một số người xác nhận thời tang, tên cướp chắc là nhà nầy bèn lẻn vào
vạch hai đường phấn trắng trên tường nhà làm hiệu rồi nhanh chân về sào huyệt
báo tin mừng đêm sau cử đại hùng binh ra vây đánh.
Khéo và may mắn làm sao! Thanh Lan
người tuỳ nữ nhà ấy, ngay sáng hôm đó nàng dậy đổ rác sớm, chừng vô xảy thấy
hai vạch phấn trắng trên tường nhà liền sanh nghi: phải chăng đó là dấu hiệu
của một tên cướp sau khi rò rỉ được thông tin? Chẳng thèm nghĩ ngợi lâu, nàng
nhanh chân vào lấy phấn, thừa lúc trời chưa sáng hẳng, nàng đi khắp dãy, trước
tường nhà ai cũng lén vô gạch hai đường phấn trắng hệt như nhà mình. Tối lại,
tên cướp dẫn cả bọn ra, trước rừng đèn phố thị soi rõ ràng nhà ai cũng có hai
đường phấn trắng, còn biết nhà nào là nhà mình chọn hành hình. Bọn cướp đành
nuốt thương đau trách than anh hùng lở vận, không có cơ hội làm lại một lần,
hối hả kéo nhau về sào huyệt.
Sau khi nghe báo cáo tình hình kể
trên, tên chúa đảng nghiêm mặt nói với đám lâu la:
Theo luật của đảng ta, kẻ thừa hành
không tròn trách nhiệm sẽ bị bêu đầu.
Dứt lời, tên chiến bại bởi lọt kế
của Thanh Lan, đưa cổ ra, một tay đao phủ bước sóc tới cắt lấy thủ cấp.
Cả bọn cướp náo lên, la hét gầm gừ,
kẻ giậm chân người đấm ngực, thề uống máu kẻ thù nào dám phá dở kế hoạch ấy. Tiếp
theo một người nữa xin đi. Chúa đảng thuận lời.
Tên cướp nầy cũng mò đến nhà lão
đóng giày xin bịt mắt lão dẫn đi như trước và đồng thời cũng gạch để lại trên
tường nhà Alibaba một dấu hiệu, song thay vì 2 vạch phấn trắng như vị trước Y
phẩy 2 móc đỏ.
Thanh Lan như người giăng bẫy thì
phải trông cái bẫy của mình, thấy từ hai vạch phấn trắng đã bị bọn cáo đổi ra
màu đó thì cho sự nghi nan của mình là đúng đối tượng. Càng cẩn thận và tập
trung sức quan sát quanh cái bẫy gài. Vạch trắng vạch đỏ hay vạch gì gì đi nữa
cũng khó mà qua được mắt của Thanh Lan và như thế, bọn cướp chứng kiến thêm một
đồng chí của họ bị rụng đầu.
Bốn mươi tên cướp thề sanh tử có
nhau trên trận mạt, nay phút chóc chưa có độ ăn thua quyết liệt mà đã thua to,
bị đối phương phá kế tựu kế, khiến như bàn cờ bị gài nước bí, thí mạng 2 quân
cờ tài ba võ võng khiến lòng chúa đảng não nề chua xót. Đám lâu la ai cũng xin
giành đi trả thù cho bạn, nhưng bề trên của bọn ấy trông kẻ thù ra đòn rất nên
lợi hại, Ông không chấp nhận cho bất cứ tay đàn em nào đi chọi với kẻ thù ấy
nữa. Đánh “Canh Bạc” to để trại chủ tự lãnh trách nhiệm, dùng tất cả mưu lược
của con cáo già quanh năm ẩn cư an toàn trên miền núi non hiểm hóc mà đọ tài
trí với đối phương.
Theo mưu lựơc đã vạch, hắn giả làm
tên lái buôn dầu, chọn giờ, lựa đi làm sao đến trước đường nhà Alibaba lúc trời
chiều thẩm xuống, mới tạo ra cái kế xin nghỉ đêm để hành động không sai sót.
Thưa Ông! Tôi là lái buôn dầu, đi
chuyến lở giờ không kịp về nhà trong ngày, xin Ông cảm nghĩa cho nghỉ trọ một
đêm với 38 cái thùng dầu trước sân?
Alibaba vốn là người hiền lành phúc
hậu, việc cho một lái buôn xa lạ nghỉ qua đêm, lòng chủ nhân không chút tỏ dạ
nghi ngờ, ông gật đầu và vui vẻ tiếp đãi.
Lòng Ông chủ như thế, còn Thanh
Lan, người tuỳ nữ của nhà ấy thì sao? Cô ta có chịu quáng mắt trước một lái
buôn xa lạ nầy chăng?
Không hiểu sao, đêm có người khách
xa lạ xin trọ trong nhà, Thanh Lan cứ trằn trọc mãi khó dỗ được giất ngủ. Bỗng
nhiên nàng đâm ra lo sợ Ông khách khi nghĩ đến những vạch phấn trên tường nhà
của chủ vừa qua, chóc chóc nàng lại chong đèn làm việc dưới bếp, đi tới đi lui.
Với một công việc cần làm chưa xong, chiếc đèn dầu cạn dầu tim lụn, rối bời.
Thoạt nhớ, lúc chiều có người khách buôn dầu xin ở trọ qua đêm với 38 cái thùng
dầu trước sân. Sẵn dạ nghi ngờ, âu cũng là dịp may muôn thuở một lần, nàng vội
ra rót một chong, nếu là dầu sáng mai sẽ nói lời xin lỗi với người khách trọ
việc sai phạm chẳng đặng đừng của mình, bằng chẳng vậy, nếu phát hiện có ý đồ
đen tối thì biết trước mà đối phó.
Có ý thăm dò, nàng đi mạnh chân để
tìm phản ứng.Thật lạ lùng! Khi nàng đến gần, nghe tiếng chân đánh độp, từ trong
thùng có tiếng hỏi nhỏ vọng ra “Tới giờ hành sự chưa đại ca ?” Thanh Lan nghe
hỏi giật mình chới với, nhưng đè lòng để
lấy lại trầm tỉnh. Trong sự nghi ngờ nạn tai kéo đến giờ đã là sự thật thì phải
kềm chế sợ hãi không để làm suy yếu sự đối phó. Nàng bình tỉnh đi rảo các
thùng, chỉ một cái không có tiếng người còn bao nhiêu đều hỏi một câu y như
vậy.
Thanh Lan rán sức nhớm lắc chiếc
thùng không có tiếng người, nghe kêu ọc ạch, phực hơi ngạt mủi mới biết là dầu,
bèn vào bếp ngay để làm công việc. Không nối lại công việc bỏ dở, vì hết dầu đã
phát sinh một công việc mới, chết hay sống chỉ còn trong gan tấc. Lúc nảy, cái
ý định rót dầu đầy chong giờ thay vì là chão, nàng chắc dầu đầy chão bắt lên bếp
nấu, khi chão dầu sôi sùng sục, Thanh Lan khiêng ra sân dở nấp đổ xối vào từng
thùng dầu thoắt chóc đã luộc chín 37 tên cướp, song nàng vào phòng tắc đèn vờ
ngủ.
Đợi lâu không nghe tiếng động, tên
lái buôn (chúa đảng) đi nhè nhẹ ra phía trước, ẩn mình trong vòm đen, đợi thêm
một khoảnh thời gian cho chắc mọi người đều ngủ say mới hốt một nắm sỏi rãi
bung chỗ để 38 cái thùng dầu, đó là hiệu lệnh của một kế hoạch được Ông ta dạy
trước. Nhưng sao không một ai trong các thùng dầu cựa quậy bật nấp ra thi hành
mệnh lệnh. Tên chúa đảng sót ruột hốt sỏi rãi lần thứ hai cũng đếch nghe thấy
chiếc thùng nào nhún nhít. Sỏi mang theo đã cạn, e việc đời lật ngược, nguy cơ
có thể đến với kẻ chủ mưu. Ông ta rối lên, nóng nảy hết kềm chế được, chạy bổ
ra sân giá tay co chân đập, đá vào một ít thùng dầu mắng gằn trong cổ “Chuyện
khẩn cấp đến chết sống không lo, Hèn gì chúng bây không đứt đầu hai mạng”.
Đập, đá thương cả tay chân nhưng
bên trong vẫn im lìm. Chợt trong óc hắn… và cái mùi gì âm u, hắn gượng tỉnh xô
lắc chiếc thùng mới hay rằng 37 người trong 38 thùng dầu đều bị chết luộc. Hoản
hồn hắn đào tẩu về sào huyệt.
Sáng lại Thanh Lan dọn thức ăn lên cho chủ, chủ nàng bảo:
Hãy gọi người khách buôn dầu dậy để
cùng ăn sáng rồi Ông ấy lên đường giờ cho kịp.
Thanh Lan cười chúm chím:
- Bẩm Ông, tên khách buôn đã lẩn lúc khuya rồi.
Alibaba nẩy người.
- Sao! Ông ấy lẫn?
- Dạ !
- Tại sao Ông ta lẫn, trong nhà có ai làm gì phật ý Ông ta
không?
- Bẩm Ông, có ai làm phật ý Ông ta không thì con không
biết, giá có người làm phật ý Ông ta thì việc đó, với Ông ta mà nói, là chuyện
nhỏ. Việc lớn hơn hết là Ông ta để lộ hành tung, không lẩn sẽ vạ thân.
Thì ra, trong đêm ông ấy… và còn 38 cái thùng dầu?
Bẩm ông, hắn để lại trong đó 37 cái
xác chết luộc.
Alibaba trố mắt, muốn nổi điên lên vì
đứa nô tuỳ, miệng ấp a ấp úng, than chết tới nơi. Thanh Lan khuyên chủ ngồi
bình tỉnh nghe nàng kể đầu đuôi câu chuyện đêm rồi và sau khi Thanh Lan mời chủ
ra hiện trường khám phá 38 thùng dầu của tên buôn trọ, Alibaba mừng quýnh lên
nói với đứa nô tuỳ:
Thanh Lan! Tuỳ nữ ân nhân của ta!
Từ đây ta giải thoát kiếp làm nô lệ cho con, đồng thời coi nay là ngày lành
tháng tốt ta tác hợp lương duyên để con là dâu của nhà nầy.
(Còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét