KỂ CHUYỆN TRONG ĐÊM TRĂNG tiếp theo (2)
Nguyên trong nhà của Cao Vân có đứa
tuỳ nữ tên Thanh Lan, dáng người nho nhỏ, xinh xắn, làm việc năng động, ưa tìm
tòi, thích cống hiến. Những năm qua nàng sống không đem ích lợi gì cho chủ theo
tính năng động sẵn có, bởi chủ của nàng quá độc ác độc tài. Nay Ông chủ đã chết
thì hoàn cảnh sẽ đổi thay, nàng phải về với chủ mới. Biết rằng nhà nầy chủ và
tớ đều được Alibaba rước về chung sống sau khi an táng cái xác của Cao Vân.
Alibaba mẩu người nổi bật tính nhân ái, khiêm nhường, phù hợp giống duyên để có
sự hợp tác; phải tận tâm giúp Ông ấy vượt khó. Nàng dư biết từ đây bọn cướp
truy tìm tiêu diệt cả lũ thân nhân của 4 khúc xác nếu họ bắt gặp bất cử ở đâu. Biết
người ta hại chết nhà mình đâu thể đứng ngó chờ chết. Thấy nguy cơ sắp đến, cần
có phương pháp hay biện pháp nào đối phó nguy cơ, nàng liền vẽ kế bảng hoạch và
bắt tay vào việc thực thi kế hoạch. Để đánh lạc hướng bọn săn lùng, Thanh Lan
nhanh chân ra phố loan tin chủ bệnh nặng và không quên lại hiệu thuốc quen thân
với chủ mua vài quờn. Mặt khác, nàng tìm đến lão đóng giày ở cuối phố với bộ y
phục tân thời gợi cảm mà gương nga phơn phớt trắng hồng xinh rất xinh, này nỉ
Ông ta đến nhà sửa giùm đôi giày quí với giá tiền công tiền thưởng gấp đôi.
Thấy cô thanh nữ diện mạo đoan trang xiêm y lộng lẫy, chứng tỏ con nhà
quyền quí sang trọng, lão đóng giày nhận lời ngay.
Đi một đỗi ngắn, bằng giọng điệu
của một cô công nương thướt tha kiều diễm được ba mẹ cưng chìu, lúc nào cũng
tính có cái vì đó để vui chơi, Thanh Lan nói với lão đóng giày:
- Thưa cụ! đường còn xa, con muốn
bày một chuyện vui cho hành trình đở mỏi mệt buồn chán, cụ có chìu ý con không?
- Chuyện vui gì?
- Nếu được cụ giả mù cho con bịt
mắt dẫn đi chắc là vui lắm ạ!
Mặt Ông già biến sắc, tự ái dữ, đổ
quạu muốn mắng yêu tinh cho nguôi giận, nhưng thấy cô ấy vui tươi, sắc mặt hiền
hậu, dễ thương, đành chận miệng. Nghĩ ngợi cao thấp, quái lạ con nhỏ nầy! muốn
chơi thì thiếu vì chuyện chơi, khi không biểu mình giả mù cho nó bịt mắt dẫn
đi, bày chuyện xui xẻo!
Thấy lão đóng giày còn đương do dự,
mặt tuy không lộ nét giận nhưng không vui vẻ chút nào. Thanh Lan mở gí lấy 5
đồng tiền vàng nhét vào tay lão. Cổ nhân bảo “Có tiền mua Tiên cũng được” huống
nay gặp phải cái Ông già này mà gì. Dốc tiền vào túi, lão nghiêm người cho
Thanh Lan bịt mắt dẫn đi.
Đến nơi, lão đóng giày vừa được mở
khăn bịt mắt ra, chưa kịp nhìn đây là đâu, gồm có những ai, Thanh Lan, cô gái
mặt hoa da phấn lúc nảy chĩa mũi dao găm vào bụng lão và nói gằng từng tiếng:
- Ông mau khâu bốn khúc xác nầy
liền lại. Nhanh lên!
- Cô…
- Hãy cúi mặt vào bốn khúc xác mà
làm việc. Không được ngó đâu.
- Tôi là thợ vá Giày, xưa nay không
biết vá xác.
- Vá vì cũng là vá, Xưa chưa làm
thì nay làm. Ở mà lôi thôi thì đừng trách.
Thấy mòi con ranh quá dữ, lão chẳng
dám chần chờ. Làm mỏi mệt đuối người mà không dám nghỉ bởi con dao găm lúc nào
cũng ở trên tay cô gái mặt hoa da phấn. Xong việc lão ta cũng bị bịt mắt dẫn
đi, nhưng lần nầy Ông không phải được nghe tiếng nan nỉ ngọt ngào như trước nữa
từ đó cho đến nhà Ông.
Xác của Cao Vân tẩng lịm tốt và đem
an táng trước một rừng người đưa đám mà sự thầm kín kia không chút tiết lộ ra
ngoài.
Ngày lại ngày tên cướp lãnh trách
nhiệm tìm bắt vụ 4 khúc xác gần như thất vọng, hỏi đâu cũng không ra chút manh
mối nào. Hôm nọ trời lất phất gió Tây Nam, vào độ 3 giờ đêm các cửa phố còn
nhắm nghiền miên mật trong màn bao la sương lạnh, tên cướp ấy một mình đi lang
thang từ ngõ nầy qua hẻm nọ nghe ngóng coi có ai rò rỉ gì về chuyện ấy không.
Tuyết rơi rơi ngập các nẽo đường tỉnh lị, gió phương Tây hây hẩy thổi, chàng
lẩn mình vào hành lang phố như một bống ma trơi. Cuối dãy hướng đông xảy thấy
ánh đèn loà ra trong căn nhà cửa chỉ mở một nửa. Chàng vội lại, lén nhìn bên
trong, một lão Ông gầy guột đang cặm cụi chăm sửa dép giầy. Chàng xin được chủ
nhân cho vào núp lạnh. Lão đóng giày vui vẻ mời, qua những câu chào hỏi thân
mật người khách trẻ làm quà:
- Trời hãy còn khuya, chuyện gì cụ
phải dậy làm sớm trong khi thân cụ quá gầy?
Chủ nhân tính hay lý luận, có khi
thêm một chút tiếu để chọc nóng người ta. Tại tiệm Ông nhiều cuộc lý luận ngang
xương đổ ra với khách hàng lắm lúc hai bên méo mó cả mặt mày. Bởi đó mà tiệm thưa khách,
làm ăn ế ẩm, nghèo thiếu bao vây. Nhiều trận đụng nhau sôi nổi, lửa cháy thành
tro mới phát sợ mà giữ mồm, giữ chưa mấy lâu thì trở chứng, lý luận ngang xương
tiếp.
Vắng lâu buồn miệng lời lẽ dư ra mà
nay gặp tên khách bất đắc dĩ thuộc hàng đối thủ, lão đóng giầy bệnh cũ tái phát:
- Tôi khuya thì cậu cũng khuya. Cậu
đi từ đâu đến đây được, còn tôi thức tại nhà mà gì; trời sanh có cái thức khuya
của tôi mới gặp được con người đi khuya của cậu. không có tôi cậu lấy đâu người
cho cậu vào núp lạnh chuyện trò.
Nói xong câu Ông lão bật cười rất khoái
cảm, đắc thắng… chợt nhìn dáng ngượng nghịu của chàng trai bị trêu đùa thì se
lòng chữa thẹn giùm:
Tuyết nay rơi nhiều, lạnh buốt, nằm
không ngủ được, trằn trọc mãi ích gì. Thôi hãy dậy làm cho khuây cậu ạ.
Nghe tiếng đẩy đưa cởi được lòng,
biết Ông già tinh đời có tầm cỡ môi mép người khách trẻ cũng pha vui:
- Nhưng tuổi cụ khá rồi, mắt đã loà
lại chọn làm việc đêm, sợ chừng chẳng làm vừa ý khách phong lưu.
Tuổi già nhưng tính háo thắng không
già, bật ra cái câu chuyện đáng lẽ phải nên đậy kín, chôn chặc niềm đau:
- Cậu nghĩ vậy à? Chả trách cậu còn trẻ tuổi chẳng biết,
già nầy trước đây dám làm được việc chưa ai làm.
- Việc gì thưa cụ?
- Cậu có tin không mà hỏi?
Chàng trai không vội đáp là mình có
tin hay không, để cái tâm suy ra trông chừng lão ta muốn bật mí một điều vì. Khách
nhớ lại trách nhiệm của mình là moi tìm sự thật. Câu nói nửa chừng của Ông già
đã làm cho óc nghề nghiệp của anh ta nẩy sanh.
- Cụ vừa nói “Cụ làm được việc chưa ai làm”cháu
không nghe lầm chứ?
- Cậu không nghe lầm,
còn tin hay không là tuỳ!
Chàng trai vờ theo rồi
bỏ, bỏ rồi theo, lão đóng
giày nghe tưng tức buột miệng:
- Nầy nhé! Có ai khâu lành cái xác bị phân thây bốn khúc
chưa?
Chàng trai giật vui chưa quá trớn
thì đã nhớ trách nhiệm của mình là gì, kềm lòng để không lộ tung tích:
- Chuyện quái lạ chưa từng nghe thấy.
- Nhưng chuyện hoàn toàn có thật.
- Ai làm nên chuyện kinh khủng và cũng hết sức là huyền bí
nầy?
- Có ai trồng khoai đất nầy.
- Cụ sao?
Lão đóng giày nhướng ngướng mắt, gật gật đầu, tỏ vẻ khoan
khoái lạ, nói:
- Ngoài sức tưởng tượng phải không! Lựa là dậy
khuya khâu giày, cái chuyện làm con nít con nôi nầy đáng giá gì mà đem so sánh.
Nghe chính Ông lão là người làm ra
chuyện ấy, xem cuộc điều tra coi như ăn chắc sẽ được phá
án, chàng trai mừng muốn bay bổng người lên song cứ tỏ sự vô tư vờ vĩnh đùa
nghịch mãi:
- Cụ nói chơi hoài! Trong đời làm gì có chuyện đó?
- Không tin thì thôi, của tôi còn của tôi, chết chóc thăng
Tây nào.
- Con cho chết là chuyện bình
thường trong cõi thế gian nhưng sao lại có chuyện phải chặt làm tư khúc đem cho
cụ khâu chứ?
Lão đóng giày dường như tức lý:
- Không phải người ta tự mang cái
xác đứt khúc ấy đến đây mà là tôi chịu phiền cái thân già đến nhà họ.
- Thế cụ biết trước chứ?
- Không !
- Cụ vừa mới bảo là đã chịu phiền
đến nhà họ kia mà.
Lão đóng giày không đáp vội, Ông gở
mắt kiếng nghiêng mặt nhìn chàng trai:
- Cậu khó tin lắm à! Chuyện xưa nay
không có trong trời đất, khó tin là phải thôi, nhưng tôi gạt cậu ích gì nào?
Người trai trẻ nghe lòng hồi hộp vì
niềm tin kia có hơi phai đi đôi chút. Anh tô đậm lại:
- Có thể…cháu tin lời cụ và còn
thưởng cụ nhiều tiền nữa là khác nếu cháu được cụ chỉ cho biết cái xác bị phân thây
đó nhà ở đâu?
- Chuyện qua rồi, ta hãy coi là chuyện xưa tích cũ, tìm
kiếm bến bờ có khi sẽ gặp rắc rối, không hay ho vì.
- Tại nghe chuyện lạ trong đời cháu muốn biết. Có gặp rắc
rối thì cháu chịu, chỉ đi cụ.
- Tôi không biết ở đâu cả.
- Mới nảy cụ bảo là cụ chịu phiền
đến nhà họ kia mà.
Người khách trẻ luôn cột. Nhắc đến
chuyện cũ Ông già ớn rợn mình, lỡ đã dại miệng thì chơi chữ mà tháo gở:
- Đúng vậy, đi và đến của tôi lúc
đó, nếu được tự do đâu nói là “Chịu phiền”, vì khi đi cũng như lúc về người ta
đều bịt mắt dẫn tôi. Kể chuyện thì được chứ hỏi ở đâu là tuyệt đối không biết.
Tên cướp im lặng, não lòng. Bỗng
nhiên con đường gần đến sáng sủa, bị chận đứng, tối tăm. Bao nhiêu hy vọng
thoắt qua đã trở nên tuyệt vọng. hắn bóp trán để mót mái thông minh:
- Thế nầy nhá, xin cụ đừng chấp, hãy cho con bịt mắt dẫn
đi, có hy vọng tìm ra sự thật.
Ông già quát lên:
- Lại nữa, cũng cái trò giả mù ấy
nữa. Chẳng phải tôi đã nói với cậu, xem nó là chuyện xưa tích cũ sao? Thấy được
sự thật như vậy là đại xui cậu hiểu chưa? Thiếu chút nữa tôi đã bị con nhỏ nó
cho ăn dao găm. Tôi lỡ đến một lần là chết giả, e có lần thứ hai sẽ chết thiệt
cho mà coi.
(còn nữa)
-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét