Thứ Bảy, 21 tháng 2, 2015

KỂ CHUYỆN TRONG ĐÊM TRĂNG 1

Thuở  xưa có gia đình nọ, người cha đau yếu tự biết mình không thể kéo dài sự sống hơn nữa, phải lo cho đâu vào đó để an lòng trước lúc ra đi. Ông có 2 cậu con trai, muốn dặn dò công việc thừa kế cho người con thứ nhưng thấy cậu thứ còn bé, tính không gánh nổi trách nhiệm gia đình lên vai, bèn kêu một mình cậu cả lại dặn rằng: “ Sau khi cha qua đời con hãy rán chăm giữ của cải nhà mình, đợi chừng em con lớn khôn hãy đem chia đều với nó.”
Song, tánh tình của Cao Vân_ cậu con cả nhà ấy_ khá hiểm độc, muốn giành hết gia tài về mình trong khi Alibaba _ cậu con thứ _ rất phúc hậu, do đó chàng đã bị ông anh yêu quý đuổi ra với cây rựa; để rồi khi Cao Vân tụm cả tiền, vàng, sống êm đềm bên một tỉnh thành hoa lệ thì Alibaba phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, rách rưới lang thang. Cây rựa là tài sản vô giá của chàng trai hiền hậu đáng thương nầy.

Alibaba nghèo lắm, ngày nào cũng vác rựa lên rừng đốn củi nuôi thân, quá vất vả trong việc sinh nhai khiến sức khõe cạn kiệt. Hôm nọ đốn xong gánh củi, theo như thường lệ chàng phải nhanh về cho kịp chuyến chợ, bổng người mệt mỏi, yếu ớt hết còn sức gượng, định bụng nghỉ dưỡng chóc lác khõe lại là về. Bèn dựa lưng vào cây cổ thụ, gió hiu hiu đầu chưa kịp gật thì chàng đã tỉnh hẳng và khoẽ lại, chờm đứng dậy lên đường ngay. Bỗng vướng ngay tầm mắt xa xa… một vùng khói bụi mịt mù, dường còn văng vẳng tiếng ngựa hí. Khói bụi kia cứ mỗi lúc bay nhanh đến chàng và tiếng ngựa hí ngày một lớn dần. Lù lù những quầng đen trong gió bụi tung trời và những quầng đen ấy hình như…người!
Chàng lánh mình vào đám rậm chờ xem, sự hồi hộp khởi đầu câu chuyện lạ... Thoắc chóc đã rõ được khói bụi kia là gì: Một bọn lục lâm thảo khấu có đến cả 40 người và ngựa, dừng lại bên cây cổ thụ mà chàng dựa lưng lúc nảy. Chúng xuống yên cương, chân giày đánh rụp như tiếng thét, một chúa đảng oai vệ chỉ tay vào khối đá to nói bằng cái giọng hách dịch:
“ Hỡi Thanh Cần mau mở cửa”
Chàng lắng tai, chú mục vào khối đá xem có nhún nhít gì. Chàng ngạc nhiên tột độ khi thấy quả đá liền lạc to cao theo tiếng lệnh nứt vẹt ra như người ta vẹt tấm màn cửa, 40 mươi tên cướp kẻ quảy bao người mang bị chuồn vào. Chàng nghĩ đây là kho chứa tài sản của chúng còn bao bị mà họ vừa mang vào là đồ mới đánh cắp của ai.
Alibaba nằm im để theo dõi, có cố moi tin thì mọi chuyện cũng hoàn toàn bế tắc. Hết còn nghe thấy được gì bên trong chỗ huyền bí đó. Bọn cướp cũng không làm quá sức kiên nhẫn của Alibaba, chẳng mấy lâu 40 mươi tên cướp trở ra, đếm đủ số quân, Ông chúa đảng cũng lại chỉ tay vào cửa đá buông lời lố lăng như trước:
“ Hỡi Thanh Cần mau đóng cửa”.
Tức thì 2 bờ đá khép liền lại và cả bọn thảo khấu kêu hối hả lên yên cương cất quân.
Đám cướp đi rồi, Alibaba nhanh chân đến chỗ huyền bí hãy còn nóng hổi. Chàng sờ mó vách đá, để ý chỗ ra vào của bọn cướp xem có chút nứt nẻ tỳ vết nào không. Tuyệt nhiên vách đá to cao liền lạc không một tý mẻ khờn. Câu Thần Chú chúa cướp đọc ban nảy chỉ vỏn vẹn sáu chữ giờ chàng thuộc làu. Sẵn tính hiếu kỳ, chàng thử dọn oai Ông chủ chỉ tay vào vách đá hô thử “ Hỡi Thanh Cần mau mở cửa”. Lạ nhỉ! Quả đá rắng chắc kia cũng tùng phục theo mệnh lệnh của chàng tự kéo vẹt ra như cửa sắt sếp. Vừa kinh sợ, vừa vui mừng. Chàng đi vào trong, ánh sáng choá mắt: Vàng Kim Cương, Hột Xoàn chao ôi có biết bao ngọc ngà châu báu, và như thế, thay vì cứ phải gánh củi về nhà như hằng bửa, hôm nay chàng gánh đầy một gánh châu ngọc.
Bỗng chóc được của cải nhiều như vậy, nằm mơ cũng chưa có huống đây hoàn toàn là sự thật. Nhìn mái tranh nghèo tróng trước hở sau, ALibaba nghĩ không thể giữ được châu ngọc nhiều thế nầy bèn kêu vợ đến nhà Cao Vân hỏi mượn cái đấu đong gạo về đong cho biết số châu báu trước khi đem chôn giấu. Vợ của Cao Vân cũng đủ tính hiểm ác như chồng đợi người em bạn dâu năn nỉ lắm lần mới chịu đưa. Song, chị ta nghi ngờ, muốn biết người đàn bà nghèo khổ nầy mượn đấu về đong vật gì chứ gạo lúa thì chú thím nó thường phải thiếu trước hụt sau có dư giả đâu mà đong với đếm, bèn lấy mở thoa đít đấu. Vợ chồng người nghèo khổ kia chẳng hiểu, cho mượn là mừng, đem về cứ việc xúc đong, chừng đem trả ai có ngờ đâu! Một số bợn vàng còn dính vào đít đấu đã làm người chị dâu tham hiểm kia sáng mắt lên. Chị ta đem việc ấy nói với chồng, cả hai hối hả đến nhà Alibaba với cái mặt dễ thương. Hôm ấy trời vào thu, mưa hoa rơi rơi trên ngàn nội cỏ, bướm bay lượn lượn quanh mái tranh nghèo và cũng là lần đầu tiên Cao Vân_ người anh bất lương một thời_ đã gọi Alibaba bằng tiếng “Em” ngọt sớt.
Qua một lúc kiểu vẻ thân thương trên đầu môi chót lưỡi, Cao Vân đặt ngay vấn đề “ Vàng ” với em mình, vì Vàng đã làm cho y sáng mắt, vàng làm cho y khòm lưng xuống cái chỗ mà trước đây y ta không thể nào khòm và cũng chính vì vàng mới có khả năng làm cho Ông anh biết nói lời trìu mến với đứa em ruột thịt mình.
Alibaba không một chút do dự nói rõ  điều đáng lẽ phải nên giấu kín. Chàng vui vẻ kể cho anh nghe đầu đuôi câu chuyện phất giàu của mình và dạy rành câu Thần Chú cho Ông anh tham lam tự đến sào huyệt chỡ châu ngọc về nhà. Sáng hôm sau Cao Vân dậy rất sớm chuẩn bị bao gánh và dẫn 3 con lừa ra đi. Đến nơi Y cột lừa phía cận ngoài và sau khi đọc câu Thần Chú khối đá tự mở cửa, Cao Vân ôm bao quảy gánh xông vào, hai tay Y chụp hốt lia lịa, chẳng mấy chóc bao gánh đầy ắp. Đáng lẽ là về ngay nhưng lòng tham lam tột độ chưa chịu lui bước, Y rảo các nơi trong động xem lượng số chính xác về châu ngọc để lần sau đến phải dẫn thêm bao nhiêu con lừa chỡ mới hết. Kiểm soát xong Y Xoay chân ra cửa để đọc câu Thần Chú, nhưng than ôi! Vì tham lam quá đổi, câu Thần Chú là bổn mạng của y, trong khi lo nghĩ quá nhiều về chuyện vàng ngọc Y đã đánh mất câu Thần Chú ấy rồi. Y cố nhớ nhưng không tài nào nhớ được, Y ngồi sếp bằng để thong thả cho lòng tỉnh táo nhưng không tỉnh nổi, Y cố quên vàng Ngọc cho nhớ câu Thần Chú mà Vàng Ngọc bây giờ cũng lại khó quên cứ lẻo đẻo lộng tâm. Từng phút giây trôi qua… nôn lòng, não nề, tuyệt vọng! Đã hết cách Y mới cầu khẩn Thượng Đế cứu độ và nếu có thể được, cho chuộc xác thân Y bằng trả hết số châu ngọc mà Y vừa chất đầy bao gánh.
Cầu khẩn Thượng Đế, nhưng, với việc nầy Thượng Đế thiếu công mà tử thần thì thiếu việc nên vội đi thay, trong chóc lác đã đến, tử thần ấy chẳng ai xa lạ, chính là: bốn mươi tướng cướp.
Phải đấy, bọn cướp mới đánh ăn một canh bạc lớn, kéo về rần rộ, người nào trên tay cũng mang xách chiến công. Chợt thấy 3 con lừa cột cận phía ngoài kho báu chúng sanh nghi. Tên chúa đảng ra lệnh cho các tay đàn em đứng thế thủ còn mình đọc câu Thần Chú. Cửa đá vừa mở, Cao Vân tưởng cầu nguyện Thượng Đế linh thiên nhanh, từ trong vọt ra, một tên cướp nghìm gươm nhanh tay vớt bay cái đầu.
Sau khi sùng lục khắp trong huyệt thấy không còn ai nửa tên chúa đảng nói với đám lâu la:
“ Theo luật của đảng ta kẻ chết nầy phải bị chặt làm bốn khúc”
Dứt lời, một tên cướp có trách nhiệm bước tới thi hành. Xong chúng đem xác của Cao Vân ném vào kẹt trong, tên chúa đảng đọc câu Thần Chú đóng cửa rồi cả bọn vội vả lên ngựa buông cương.
Vợ của Cao Vân ở nhà mãn đợi chồng về, đếm tính từ giờ qua giờ, phút qua phút. Chiều thấm dần, lòng người thiếu phụ cảm nghe len lỏi một ít nỗi buồn kín đáo. Sáng sau thấy không còn hy vọng chị vội sang nhà người em chồng yêu cầu chú ấy đi đón kiếm. Vốn mang trong máu cái tình ruột thịt Alibaba vui vẻ nhận lời.
Đến nơi không thấy 3 con lừa bên ngoài, lòng lo sợ, nghi nan, liền  đọc câu Thần Chú mở cửa. ALibaba vào trong không thấy Cao Vân đâu, chàng kêu tên Ông anh liên tục mà bốn bề lặng ngắt không có tiếng động tịnh nào. Chàng bắt đầu lo sợ …không tin anh mình tới số. Chàng sùng lục khắp nơi, trong một kẹt hóc tồi tàn thấy Ông anh nằm bất động. Thê lương quá! Cái xác bị chặt làm 4 khúc vụn vằn. Chàng bó cẩn thận 4 khúc xác của Cao Vân vác nhanh về nhà.
Vợ của Cao Vân đã phải mấy phen ngất xiểu khi hay tin chồng chết một cách thảm thiết. Alibaba tình như đứt ruột, nhưng gượng dậy vỗ về an ủi chị dâu và khuyên kín miệng, hứa sẽ bảo bọc bằng cách rước về chung sống để bà ta không gặp phải cảnh cô quạnh nghèo nàn sau khi cái xác của anh được an táng tốt.
Bọn cướp trở về, canh bạc nầy thất bát, trong tay ai nấy trơn tru, mặt đầy hung hản. Thấy thời điểm không có cơ hội để đánh ăn một trận lớn, chúa đảng kéo quân về sào huyệt nghỉ ngơi dưỡng sức. Vừa vào hang động chưa kịp ngồi yên xảy nghe tiếng hô lên: cái xác bị chặt làm bốn khúc mới đây vong mất. Cả bọn nghe qua sửng sốt. Tên chúa đảng múa mái tay chân, đấm ngực phình phình nói với đám lâu la:
“ Cái xác bị chặt làm bốn khúc đã mất phải có ít nhất một đôi người nữa biết chỗ chứa tài sản của ta. Nó là ai mà to gan lớn mật?”
Tên chúa đảng dứt câu một cướp đệ vỗ ngực xưng hùng:
- Dám thưa đại ca! hãy cho phép em đi tìm bắt cái thằng to gan lớn mật ấy đem về cho đại ca trị tội.
Chúa đảng chuẩn y:
Được, nhớ Phải thành công!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét