BUỔI HỌC 8
NHÓM HỌC GIÁO LÝ
PGHH
Học qua
ÁC ĐẠO TẶC, ÁC TÀ DÂM
Kính thưa chư quý đồng đạo! Hôm nay
chúng ta tiếp tục học biết qua mười điều ác, đến lược ác Đạo Tặc
và ác Tà Dâm.
Nghĩ phát thẹn lên mặt, xưa nay
nói về ác là không ai học, cho dù có học đối với một vài phần tử
xấu trong xã hội thì họ cũng học lén lút, âm thầm chứ đâu mà rầm
rộ “học khoe” như chúng ta. Trong khi soạn bài giảng tự nhiên lòng tôi
gợi lên câu hỏi: Tuần tới học bài gì với bài gì nhỉ? Đáp: Học bài
đạo tặc và tà dâm. Môi miệng lỡ chừng còn bụm họng chận hầu chứ ý
đã tuột ra chỉ còn cười cho đỡ thẹn.
Ý nghĩa của sự học mười ác không
phải để hành ác mà là biết mặt mủi của từng tên ác, không lầm lộn
khi sử lý cho thiện tồn ác mất.
PHẦN 1: CHÁNH VĂN
ĐẠO- TẶC.- Câu: “Bần-cùng
sanh đạo-tặc” cần
phải là một câu chữa
mình cho bọn
bất-lương vô đạo. Những kẻ nầy ngày vẩn-vơ đầu đường xó chợ, tối
kiếm chỗ khoét vách đào tường, không làm muốn có ăn, không lo muốn
có mặc. Lớp người cặn-bã
của xã-hội ầy, sống ngoài vòng pháp-luật,
trốn nhủi trốn chui, phá
rối sự an-ninh của
dân-chúng, chuyên lo giết người cướp của, đoạt giựt tài-sản lương-dân,
không nghĩ rằng phải tốn bao nhiêu giọt mồ-hôi, bao nhiêu dòng nước
mắt mới làm ra được. Họ là giống sâu làm rầu nồi canh, là tội-nhân gây ra những tai-biến trong những
gia-đình cần-lao
kiệm-tiết, là
nguyên nhân của sự nghèo sự khó, họ phá-hoại hạnh-phúc của con người.
Cơ-hàn đói khó, thay vì phải
làm-lụng như những kẻ khác mưu cuộc sống còn, họ gây cái lỗi nầy
rồi đến cái lỗi khác, phạm tội nầy rồi tới tội nọ, tạo chẳng
biết bao nhiêu chuyện bất lành cho nhân-chủng. Lưới Trời tuy thưa nhưng khó lọt, những kẻ
ấy dầu họ không bị luật hình của loài người phân-xử, song cơ Trời
cũng sẽ báo-ứng đến những hành-vi đen tối, nếu họ không chịu ăn năn chừa
lỗi, sửa tánh tu thân, bỏ thói vô-nghì lánh điều phi-nghĩa.”
TÀ-DÂM.- Muôn việc lành hiếu-thuận đứng đầu, ngàn việc dữ
tà-dâm đứng trước”. Sách sử thường bảo như thế.
Lần dở xem sách sử, thời thấy
tội ác ấy lan-diễn khắp mọi nơi, từ trào- nội cho đến thứ-dân, từ trong gia-đình đến kẻ xa
người lạ; nó là mầm gây ra biết bao thãm-trạng ! Gương của vua Tề với vợ Thôi-tử, An-Lộc-Sơn với Dương-Quí-Phi há chẳng còn lưu-liên hậu-thế ? Giàu ỷ của hiếp-dâm kẻ khó, quan ỷ quyền cưỡng-bức đám dân nghèo. Gian-phu dâm-phụ từ xưa đến nay luôn luôn đều có.
Muốn tránh sự bại-hoại của nền luân-lý nước nhà, muốn
giữ-gìn tiếng tăm
của gia-thế, phải
đừng để dục-tình
lôi cuốn, bắt chước
gương xưa trau-giồi lòng hiếu-trung trinh-tiết.”
PHẦN 2: CHÚ GIẢNG.
Đạo-Tặc: Trộm cướp, lấy tiền bạc, đồ
đạc của người ta làm của mình.
Bần-cùng sanh đạo-tặc: Bần cùng là nghèo cạn đáy,
nghèo hết chỗ nghèo mà lại không có cách làm ăn lương thiện, sanh ra
trộm cướp. Nhưng đây không phải là lý do cho tất cả hạng bần cùng.
Đức Thầy có câu:
“Bần cùng cũng sớm liệu toan,
Giữ tâm ngay thảo xóm làng mến ưa”
Xóm làng mến ưa thì xóm làng
giúp cho ăn, giúp có công việc sanh phương lương thiện.
Chữa mình: Chữa đây không phải sửa chữa mà
là bào chữa. Sửa chữa là từ xấu sửa lại tốt còn bào chữa là
diện chứng nói cái quấy của mình là phải. Nghèo quá phải trộm
cướp, Đức Thầy cho đó là câu nói chữa mình của nhóm người hành
nghề bất lương, chứ trong đời có biết bao người còn nghèo hơn nhưng
người ta đâu có sanh tâm trộm cướp.
Cặn-bã của xã-hội: Cặn bã là chất dơ bẩn bị lóng
lặn xuống đáy cho trên có được nước trong. Trong lu nước khi người ta
dùng hết nước trong chỉ còn là cặn bã người ta đổ hất nó ra ngoài.
Cặn bã của xã hội cũng là những thứ dơ bẩn bị lóng lặn xuống,
dầu không đổ bỏ đâu được nhưng đa
phần người tốt trong xã hội, không ai xài.
Phá rối sự an-ninh: Phá rối tức tạo nên sự xáo
trộn nào đó, ví dụ: mọi người đang lẳng lặng nghe thuyết trình giáo
lý PGHH, bổng có kẻ đến làm ầm lên khiến người ta không còn nghe rõ
để tiếp thu đề tài. An ninh là nơi được sự trị an của pháp luật,
không có những trường hợp đánh giết hay trộm cướp… Phá rối sự an ninh: do trộm cướp nổi lên trong dân chúng, làng
xóm không yên “Ngày làm lụng đêm lo gìn giữ”
Sâu làm rầu nồi canh: Là câu thành ngữ diễn tả một
nồi canh với nhiều thực phẩm cao lương mỹ vị, quí giá đắc tiền, khi
người ta phát hiện có con sâu nằm trong thực phẩm đã bị nấu chín
người ta sẽ bỏ cả nồi canh, còn có tiếc không chịu bỏ thì dùng
cũng không mạnh miệng. Một xóm làng yên ổn bổng cướp trộm nổi lên
hết vụ nầy tới vụ khác, riết vậy thiên hạ đồn là xóm trộm cướp;
không ai dám đến ngoại giao, những người tốt trong làng cũng chịu ảnh
hưởng tiếng xấu mà bị bỏ.
Cần-lao kiệm-tiết: Chu yên cần làm lụng
mà sống tiết kiệm, dành dụm của tiền để phòng khi hữu sự đem ra
xài thì trộm cướp lấy xài rồi.
Phá-hoại hạnh-phúc: Phá hoại: Khi người ta làm cái
gì đó chưa thành công hoặc đã thành công thì bị kẻ khác phá hoại
cho hư mất. Hạnh phúc là sự sống tốt đẹp nhất của con người khi có
tiền của, lứa đôi êm thắm nhưng bị lấy cướp tiền của mà nghèo khổ,
hạnh phúc bay đi.
Lưới Trời: Lưới định luật Trời giăng để bắt kẻ làm ác phải chịu
quả báo.
Báo-ứng: Nói lên sự đúng đắn nhất của
tạo hóa. Hành thiện là thiện ứng, gây ác thì ác lai.
Hành-vi đen tối: Hành vi là việc làm, cũng gọi
là hành động; đen tối, dùng sắc màu không ra gì để biểu thị người
có hành động lén lút, né tránh, không dám công khai.
TÀ-DÂM:
Tà là việc làm không chánh đáng, ngay thẳng; Dâm, thuộc phần dục
vọng về sinh lý con người. Tà dâm tức sử dụng dâm dục ngoài phép
tắc hôn thú.
Trào-nội cho đến thứ-dân: Trào nội là nói ở hoàng cung,
cũng gọi là triều cung hay triều đình, nơi vua ở; thứ dân là dân ở
nơi thôn quê, dân thường. Từ trào nội cho đến thứ dân, ý nói từ hạng
cao đến hạng thấp, vua chúa hay dân quèn, người giàu sang hay kẻ bần
tiện… đâu đâu ác tà dâm cũng xuất hiện. Hễ lòng còn dục vọng hành
dâm thì bất kể là ngu hay trí học cao hay vô học vẫn lâm cuộc để
chịu chung sự miệt khinh của xã hội loài người. Có những người học
vị cao, chỗ đứng trong xã hội cũng cao mà đi trộm vụng vợ con của
thuộc hạ, hay dụ dỗ con nít… chuyện đổ bể ra mất chức mất quyền,
danh giá cũng mất.
Gương của vua Tề với vợ Thôi-tử ( Điển ) Đây thuộc chuyện xưa tích
cũ, đời Đông Châu Liệt Quốc nước Tàu. Vua Tề tức nói vua nước Tề,
có tên là Tề Trang Công, con của Tề Linh Công. Dưới trướng của nhà vua
có một bầy tôi tên là Thôi Tử làm quan thượng khanh, quan có một
người tiểu thiếp tên là Đường Khương dung nhan kiều diễm. Sắc đẹp của
Đường Khương đã làm động lòng Tề Trang Công, muốn chiếm hữu ân ái
thỏa tình, cho người dùng mối mưu kết, hẹn hò làm chuyện gió trăng.
Thôi tử chừng biết ra là giận lắm, trách vua không nhớ ơn sâu nghĩa
nặng của cái hồi bị vua cha truất phế ngôi thái tử thì Thôi Tử gánh
vác trọng trách nặng nề lật lại thế cờ cho Ông được lên ngồi ngôi
báu. Ơn ích chưa trả mà thê thiếp của bầy tôi trung thành vua còn
muốn giựt tướt.
Nghĩ người chăn dân có tính hoang
dâm như vậy là không thể tha, bèn hợp tác với Đường Khương lập mưu
giết vua để trừ hậu họa cho nhân dân bá tánh. Ông giả bệnh nặng, cho
người đồn đãi ra ngoài. Tề Trang Công nghe tin vậy là mừng lắm, bèn
sắm sửa tư cách Ông vua hoang dâm đến thư phòng riêng của Đường Khương
trong lúc người đàn bà đẹp tuyệt vời nầy vẫn đang bủa sắc khoe hương
gợi tình, cùng lúc có người tỳ nữ đến thưa:
Bẩm lệnh bà! Quan lớn kêu đau
nhức, gọi lệnh bà đến lo thuốc.
Đường Khương nghe báo cũng giả làm
tiếc mà đi vội vàng, hẹn chút trở lại khuyên vua ở đợi tình nồng.
Với vua thì không còn chút hẹn nào nữa, Đường Khương vừa ra khỏi
phòng, đội quân sát thủ của Thôi Tử đã tràn tới giết chết Tề Trang
Công.
An-Lộc-Sơn với Dương-Quí-Phi: (Điển) An Lộc Sơn làm quan Tiết
Độ Sứ đời nhà Đường có tên là Đường Huyền Tôn hay Đường Minh Hoàng.
Dương quí phi, tên tự là Dương Ngọc Hoàng tên hiệu là Thái Chân, đầu
tiên được thái tứ Long Cơ xin cưới làm vợ, chuyện chưa thành thì nhan
sắc của cô công nương đã đập mạnh vào mắt của vua cha Đường Minh
Hoàng, từ đó đã làm đảo lộn mối dục tình của hai cha con nhà hoàng
tộc. Vua là kẻ có quyền lực cao nhất đã kéo cô nương Thái Chân ngã
vào lưới tình và ban tặng danh hiệu Dương quí phi.
Từ ngày người đẹp Thái Chân vào
cung, nhận chức ái phi, Đường Huyền Tôn như bị hốt hồn, lơ là việc
triều chính cho bọn gian thần kết bè lập phái. Dựa vào sự mất cảnh
giác của vua quan, An Lộc Sơn nhơn đó tiến tới thủ đoạn xưng là con
nuôi của Dương quí phi, tự do ra vào cung cấm vừa trổ tài dâm loàn
với quí phi mẹ nuôi vừa theo dõi sự mạnh yếu của quân triều đình, an
ninh triều chính. An Lộc sơn cho quân tấn công vào thành Lạc Dương, Ông
ra mặt xưng hiệu là Yên Đế, Huyền Tôn nghe tin sợ chuyện giết vua cướp
ngôi, liền bỏ trường an với đám tàng quân trung thành trong đó có
người đẹp Thái Chân, dẫn nhau đi trốn chết.
Lưu-liên hậu-thế: Tiếp diễn thời trước qua thời sau,
đời này sang đời khác. Ý nói ác Tà Dâm, kẻ hậu sanh biết những chuyện
về tính dâm loàn của người đi trước chẳng hay ho mà noi theo để đời
đời nối tiếp, đáng lẽ phải trừ mà người ta cứ lầm lủi đi theo vết
xe đổ đến lưu liên hậu thế.
Ỷ của hiếp-dâm: Nói về người ỷ mình có tiền
của, lợi dụng cái chỗ người ta nghèo mình giàu, hiếp dâm có gì
thẩy tiền ra đậy miệng, bằng đậy miệng nạn nhân không được thì cho
hao tiền nhiều hơn một chút đem đậy miệng quan dưới quan trên là xong. Nạn
nhân có cứng rắn viết đơn thưa kiện thì mình giàu nó nghèo, kiện
thưa riết hết tiền bỏ cuộc rốt lại mình cũng thắng. Hoặc người đi
làm công, ở đợ, bị hỏi tình không phép tắc, hoặc ép bức mà không
dám từ chối, cải lại, sợ bị đuổi việc chết đói cả nhà.
Ỷ quyền cưỡng-bức: Nói về kẻ có quyền, ỷ quyền
cao chức cả cưỡng bức dâm dục các cô các bà dưới hệ thống tổ chức,
nếu không thì sàn xảy các ghế ngồi hoặc chuyển công tác không thích
hợp, lưu đày xuống tổ chức nhỏ vùng xa. Đổi lại các cô các bà cũng
thế, khi lòng dâm dục phát tác mạnh cũng đi o bế ép buộc các anh
các cậu dưới tay mình.
Gian Phu: Gian là ăn ở không ngay, dối trá;
phu là chồng. Gian phu là nói người đàn ông đã có vợ rồi còn đi lén
lút tư tình với người đàn bà khác; dối gian với vợ nhà ngày mong
đêm đợi, gian dối với thiếp đến sau nói là chưa vợ hay trù ẻo vợ
chết để cô nàng tin mà thỏa mãn lòng ham muốn.
Dâm phụ: Dâm là lòng ham tình dục, phụ
là tiếng dành để gọi người phụ nữ có chồng, thành ra đàn bà. Dâm
phụ là nói người đàn bà loạn luân, nặng tính dâm dục, không dừng
lại ở một ông chồng.
Bại Hoại: Bại là thua, hết khả năng chống
đỡ, bại xụi, bại cuộc; hoại có nghĩa là hư mất, phá hoại, hủy
hoại. Theo nghĩa của ác Tà Dâm, bại hoại là làm hư mất nền luân lý
truyền thống tốt đẹp của dân tộc và quốc gia Việt Nam.
Tiếng tăm của gia thế: Tiếng tăm là nói về sự nổi
tiếng của cá nhân hay hội nhóm, tổ chức, ví dụ: Ông ấy rất có
tiếng tăm trong nghề thuyết giảng, hội nhóm đó nổi tiếng qua việc làm
từ thiện. Gia thế là dòng dõi, tộc họ. Tiếng tăm của gia thế là
nói việc danh thơm tiếng tốt cho dòng dõi bổn tộc.
Dục tình lôi cuốn: Dục tình tức sự ham muốn về dâm
dục, nó từ trong lòng những ai nặng niềm trần tục, có cơ hội liền
phát sinh tính năng yêu đương. Lôi cuốn: Lôi là kéo theo, lôi vào, lôi
tới, cuốn là cuộn, guộn vào. Dục tình lôi cuốn là bị sự ham muốn
về dâm dục làm cho mê đắm không còn phân biệt tố xấu, phải trái. Như
người của con yêu cha ỷ quyền vua mà giành giựt, vợ của bầy tôi trung
thành gầy dựng cơ đồ cho mình mà cũng giành lấy đại lấy càn, mẹ
và con nuôi cũng lấy nhau bậy bạ thì bao nhiêu sách học làm người,
sự phải trái tốt xấu không còn chỗ đứng danh dự khi người ta đã dục
tình lôi cuốn.
Tôi xin trích đọc một đoạn trong
“Khuyến Thiện” (quyển 5) Đức Thầy khuyên thôi đi ác Tà Dâm bằng những
câu chữ dễ đánh thức lương tâm trai gái như sau:
“Trài liều lĩnh điều nầy nên bỏ,
Đừng phá trinh hại tiết nữ nhơn.
Gái lẳng lo tiếng huyễn lời đờn,
Hoa có chủ đèo bồng tình mới.
Cất tiếng gọi nữ nam ơi hỡi,
Bỏ những điều điếm nhục tông môn.
Đấng nam nhi học lấy điều khôn,
Lòng trung hiếu gìn theo đạo lý.
Hàng phụ nữ gương xưa nối chí,
Những mẹ hiền dâu thảo roi truyền.
Trong quyển nhì “Kệ Dân của người
khùng” cũng có đoạn:
“Khuyên trai gái học theo Khổng Mạnh,
Sách Thánh Hiền dạy đạo làm người.
Xem truyện thơ chẳng biết hổ ngươi,
Mà làm thói Điêu Thuyền Lữ Bố.”
Trinh tiết: Trinh là trong sạch, trinh nguyên,
trinh trắng; tiết là hạnh nết. Trinh tiết có hai nghĩa: 1 khi còn là
con gái ở với cha mẹ không được quan hệ tình dục với ai trước hôn
lễ, 2 khi đã có chồng thì đi thẳng một đường tình với chồng, lỡ bị
hoàn cảnh chia xa lâu trong kế sinh nhai cả hai đều phải thủ tiết.
KẾT LUẬN: Hôm nay ta học qua hai
điều ác để biết mặt mày chúng mà tránh các phạm phải. Không được
đổ thừa “Bần cùng sanh đạo tặc” mà đi trộm cướp, phá hoại an ninh,
hạnh phúc trong dân chúng. Không quan hệ tình dục ngoài vợ chồng đã
được cha mẹ đôi bên chủ sự lên đèn thắp hương xin sự chứng nhận của
bậc cữu huyền thất tổ, Ông Bà quá cố.
PHẦN 3 : ĐẶT CÂU HỎI
-
Đạo
Tặc là gì?
-
Người
ta đổ thừa tại bần cùng mới sanh ra đạo tặc, là đúng hay sai? Giải
thích.
-
Thế
nào gọi là cặn bã của xã hội?
-
Lưới
Trời là gì?
-
Kể
chuyện điển hình về sự Tà Dâm của Vua Tề với Vợ Thôi Tử?
-
Giải
thích về giàu ỷ của mà hiếp dâm?
-
Thế
nào là quan ỷ quyền cưỡng dâm kẻ dưới?
-
Hiểu
thế nào về gian phu và dâm phụ?
Buổi học 8 đã hết giờ. Xin hẹn gặp lại quý vị ở buổi
học 9. Chào tạm biệt!
16/1/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét