THUỐC TRỊ BỆNH CỦA ĐỨC THẦY
Thuốc
ba bài của Đức Thầy chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn lao cho sự phát
triển tôn giáo PGHH. Sứ mạng độ chúng của Đức Thầy là làm giải
thoát chúng sanh ra khỏi sáu nẽo luân hồi mờ mịt, như Ngài đã thổ
lộ:
“Ước trăm họ nhẹ mình có cánh,
Đồng bay về Cực Lạc một đàng.
Thì thân Thầy hết phải gian nan,
Đâu có
chịu mang câu nhạo báng.”
Theo đó, đáng lẽ phải dạy ròng rặc pháp môn
tu giải thoát sao lại dạy trị bệnh chung với dạy đạo mà thuốc trị
bệnh lại là những thứ lá cây thông thường trong khi các Thầy lang y
Nam, Bắc, Đông, Tây, thừa thảy, sử dụng hợp pháp với biết bao nhiêu
là thuốc?
Nói “cây lá thông thường” rất là đúng, nhưng chẳng phải
trong những thứ cây lá thông thường ấy Đức Thầy nói là Ngài đã
“dùng huyền diệu của tiên gia độ bệnh để cho kẻ ít căn lành nhờ
được mạnh mà cảm lòng từ bi…” đó sao? Nếu đã cảm lòng từ
bi vì được “tiên gia độ bệnh” thì đi đến chuyện theo đạo từ bi là dễ
ợt. Trong một nhà khi vợ hoặc chồng hoặc con cháu lâm bệnh, đang đau
nhức khó chịu mà ai đến kêu tu đi, tu ngay đi! đối với hạng giác ngộ
sâu thì sự nhắc nhở cho nhớ tu là điều tốt, gặp dạng tu lơn lớt,
giác ngộ chưa vào trọng điểm là số đông, đương đau nhức đáng lẽ phải
làm gì cho người ta bớt đau nhức, mà lại đi khuyên tu, có thể sẽ gây
khó chịu. Đau không cải nổi nhưng lời khuyên cũng bị bỏ ngoài tai.
Người đang đau nhức, điều cần thiết của họ là ai làm ơn làm phước ra
tay trị cho họ hết đau thì họ sẽ cảm mến, có thể không cần ai khuyên
tu họ cũng phát tâm tu, nếu không nói chính bài thuốc của Đức Thầy đã
khuyên tu “những kẻ ít căn lành” thì nói gì?
Nhớ hôm cùng đoàn lường y PGHH đi công tác từ
thiện ở đảo Phú Quốc, lúc hết buổi làm việc là sang qua chuyện
trò, chú lương y tên Phước, tánh tình vui vẻ kể tôi nghe liên tiếp ba
câu chuyện về thuốc, rất hay:
1. Độ khoảng 5 hoặc 6 năm về trước, lúc Bác
ba Thiệu còn sống tôi hay chỡ bác đi hành nghề lương y từ thiện nhiều
nơi. Hôm chích thuốc độ bệnh cho bà con đồng đạo ở xứ Láng Chim có
một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, tướng đã sang mà lại phục sức cũng
rất là… Bà đến trước sân điểm chích thuốc, giữa lúc có kẻ ra người
vào, biết phía trong là nơi trị bệnh nhưng ngoài không thấy đề bảng
nhản, bà không theo họ vào mà đứng ở ngoài kêu hỏi:
- Ở đây trị bệnh bằng thuốc Tây hay thuốc
gì?
Nghe hỏi, tôi dòm quanh quốc mà trông có
tiếng một lương y nào đó nhếch miệng. Không thấy ai tôi buộc lòng “xuất
chiêu” nói dối. Thấy bà tướng diện khá sang, đủ tiền để mua thuốc
quí mà sao lại đây. Nếu nói thuốc nam hay thuốc của Đức Thầy e bà
không chịu thì uổng mối, tôi đáp:
Dạ thưa cô! Tiêm thuốc Tây nhưng uống là thuốc
nam vò viên ạ .
Nghe tôi nói bà đồng ý, liền vào trong trị
bệnh. Thấy bà lâu ra tôi ngồi ngoài nầy phát sợ muốn rung lên, thế
nào cũng bị bà rủa cho một trận dóc láo. Phụ nữ giàu sang, sống
đời tiểu thư mấy ai mà chịu đau giỏi cho mình trửng giỡn bảo là trị
thuốc Tây. Gạt sao được! người ta đã chích thuốc tây quen da, có đau
cầm bằng như kiến Riện cắn là cùng, thuốc Đức Thầy tiêm vô nhức tực
tực, tôi lo bà chịu không nổi, giãy lỡ sút kim… là khốn.
Lâu lắm bà mới ra với cái lưng đi thẳng không
ỏng ẹo như mấy cô gái nhỏ. Bà lựa ngồi trên băng đá kế cận tôi và
dường như trong người vừa thấm thuốc quí, bà hỏi tôi:
- Ở đây, mai còn chít thuốc nữa không?
Nghe hỏi tôi mừng hết sức, mừng vì không bị
bà rầy sao mà nói dối và mừng nữa là bà đã “Chịu thuốc”, muốn
được tiếp tục điều trị cho nên mới hỏi vậy. Nhưng tôi tiếc là ngày
mai phải đánh chạy luồn sang nơi khác; việc nầy không thể nói dối
được:
- Dạ không _ tôi đáp,
- Tiêm có một bửa làm sao hết bệnh?
Tôi chưa biết gì về nghề thuốc và xem mạch
lạc ra sao mà vì tin tưởng thuốc Đức Thầy, nói không sợ vạ miệng:
- Dạ, bệnh mà trị trúng thuốc, một lần
cũng hết.
- Cậu chắc?
Nghe bà hỏi câu vắn ngủn làm tôi phát sợ,
lỡ mà bà kêu viết cam kết là nguy, thôi thì nói giải vây cho ra khỏi
vòng vây:
- Dạ còn tiêm nhưng dời điểm, thưa cô!
- Dời đâu lận?
- Mai ở phía dưới dốc cầu chợ Thốt Nốt.
Tưởng giới thiệu chơi chơi không ngờ ăn thiệt
mà còn ăn đậm nữa chứ! Sáng tôi chỡ bác ba đến đã thấy bống bà
thấp thoáng trước sân kiểng nhà điểm chích thuốc. Thấy tôi, trông mặt
bà rất mừng nhưng không chào hỏi, chỉ đưa mắt nhìn tôi với nụ cười
nhè nhẹ. Sợ bà quở tôi cái thứ nói dối, chích thuốc nam nấu mà
dóc láo là thuốc Tây. Được bà không trách là quá tốt,
Trong khi các lương y chuẩn bị vào cuộc,
ngoài nầy bà bày tỏ:
- Tôi là người mẹ tốt có ba đứa con hiện ở
ba quốc gia thuộc hạng tiên tiến: Mỹ, Úc, Ca Na Đa. Đừng nói là thuốc
ngoại thuốc nội vì vì, ngoài Việt Nam ra tôi còn dùng thuốc của ba
nước, nhưng tôi kiểm nghiệm qua thân thể, không thuốc đâu bằng thuốc
đây, sao mà mấy cậu hay quá có được thuốc nầy?
Nghe bà nói tôi mừng muốn bay dựng người lên,
tôi tính, lúc nầy là lúc nào mà không dám nói thiệt:
- Thưa cô, hôm qua, vì thấy cô ăn mặc sang
trọng, nếu nói thiệt sợ cô chê bỏ đi thì tội nghiệp cho cô, cháu
phải nói dối là thuốc tây để kìm chân cô lại mà điều trị, chứ thật
sự thuốc nầy là thuốc của Đức Thầy, PGHH.
Nghe qua bà vỗ hai tay lên vế một cái bốp và
đứng dậy lớn tiếng:
- Hả? Nói vậy là tôi may mắn được dùng
thuốc của Đức Thầy Huỳnh Giáo Chủ sao?
- Dạ.
2. Hồi đó tôi chạy xe Hon Da đưa đò, Bác ba
kêu giật tôi theo bác làm từ thiện kiếm phước. Được bác ba kêu là tôi
khoái nhưng hoàn cảnh không cho phép làm thế. Tôi nói gia đình nghèo,
vợ tôi làm bánh nấu khoai, lời ăn không đủ tôi phải chạy xe đò kiếm
thêm đặng mà có tiền cho hai đứa con đi học. Bác Ba hỏi hai đứa đi
học mỗi bửa là bao nhiêu tiền, tôi đáp đứa 5 ngàn, hai đứa 10 ngàn.
Bác nói: Vậy cháu đi theo đây, bác cấp cho hai đứa nó mỗi bửa 10
ngàn.
Nghe bác nói kiểu “vặn xiếc bồ lon” tôi hết
còn đường để chạy trốn. Bây giờ tôi làm người đàn ông vô tích sự
với gia đình, ngày nào cũng bỏ nhà đi, có khi lâu lâu mới về thăm.
Vợ tôi sang qua nghề giữ trẻ cho nhà giàu, mẹ nó ham kinh doanh sắc
đẹp, sanh con ra không dám cho con bú sửa mẹ, mướn người nuôi cho uống
toàn sửa bò. Nhằm lúc bệnh dịch sốt nổi lên, nhiều đứa trẻ nhà
khác phải chở vào bệnh viện khoa nhi, hai trẻ mà vợ tôi ở giữ cũng
đưa đi nhập viện, cái bệnh thổ tả hai đứa nó hè nhau ói ỉa, tả
giặt không kịp cho nó. Vợ tôi chăm lo ngày không có giờ nghỉ, đêm thức
suốt, hơi hám của sự thổ tả làm ngầy ngật muốn đau. Cô ấy than với
tôi trong lúc tôi đang nấu thuốc ba bài của Đức Thầy. Biết vợ khổ
muốn giúp mà không có cách. Tôi chợt nhận ra, sẽ đem thuốc Thầy lén
vào nhà thương đưa cho vợ và chỉ cách sử dụng. Bệnh sốt trẻ ham
uống nước, đây là chai nước tôi pha thuốc sẵn, nước thuốc trắng trong
như màu nước mát, chẳng sợ ai phát hiện việc lén lúc, cứ lấy muỗn
múc nước thuốc đổ vào miệng nó.
Chỉ xong tôi ra về, khoảng hai giờ sau vợ tôi
gọi điện, tưởng phản thuốc làm tôi sợ chết được. Cô ấy nói thuốc
hay như thuốc Tiên, hai trẻ hết thổ tả, miệng cười được chút chút,
bác sĩ nói chiều nay cho trẻ xuất viện. Cám ơn Ông xã!
Tôi hỏi:
Còn khoảng năm mươi đứa trẻ khác thì sao?
Chúng vẫn còn trầm trọng _ bà xã trả lời.
- Hiện tôi có đủ thuốc đặc trị hết bệnh cho
năm mươi đứa trẻ đó. Tôi muốn… Bổng vợ tôi chận miệng
- Không được đâu Ông xã, bệnh viện nó không
tin đâu.
3. Lý Cư là Bác Sĩ của thời Việt Nam Cộng
Hòa, qua Xã Hội Chủ Nghĩa Ông bị học tập đả đời rồi gặp thêm vụ
tước bằng. Nghèo thiếu bao vây ngồi không mà chịu trận; bác ba Thiệu
thấy thế kêu Ông tham gia làm từ thiện, cảnh nhà Ông nếu thiếu thốn
bác trợ cấp mỗi ngày năm mươi ngàn đồng. Lý Cư nghe qua đồng ý từ
đó đi theo bác ba suốt. Bác Sĩ tánh tình hiền hậu dễ mến mà lại
thật tài trong nghề, bác ba giờ như có thêm hiền tài hộ trợ, ngành
lương y từ thiện qua ba bài thuốc của Đức Thầy mỗi lúc phát hiện
những hay ho mới.
Nhớ năm đó, cả nước Việt Nam, bệnh dịch cúm
gia cầm H5L1 rộ lên trên các báo đài, vịt, gà chết bầy bầy, nhà
nước ra lệnh tiêu hủy những bầy vịt, gà chưa tới số để tránh lây
nhiểm qua người, lổ thì nhà nước hứa
sẽ bù lổ. Lo sợ nhưng người ta cũng có lây nhiễm dịch cúm,
đài báo phổ biến tin nhanh, nhiều nơi có dấu hiệu dịch cúm ở người,
chỡ vào bệnh viện điều trị. Bác Sĩ Lý Cư nghiên cứu mẫu thuốc tiêm
qua bài năm thứ lá, đề hiệu (N) theo giấy chứng nhận của sở y tế
tỉnh Hà Nam. Ông tin chắc mẫu thuốc có nhản hiệu (N) sẽ trị được
dịch cúm H5L1. Trong khi những bầy gà vịt chết chồng đống, đào mồ
mà chôn tập thể thì Ông bắt một số vịt, gà nhiễm bệnh nặng đến co
đầu rút cổ hoặc đi sà niểng, Ông tiêm thuốc hiệu N vào nó, thời gian
độ chừng người ta hút hết một điếu thuốc thì các con vật nói trên
hoàn toàn phục hồi sức khõe.
Còn nhiều chuyện hay một cách ly kỳ nhưng
thôi, mình nghỉ ngơi chút chứ anh tư! cho có sức khõe đặng tiếp tục
chuyến công tác từ thiện.
01/12/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét