PHẦN NGHI VẤN (1)
BUỔI HỌC 4
CỦA NHÓM HỌC GIÁO LÝ PGHH
Sau phần chú giảng tại lớp của buổi học 4,
đến đặt nghi vấn bao quanh đề tài “ÂN TAM BẢO” tôi đã trả lời miệng,
giờ viết lại để làm tài liệu đọc thêm cho đồng đạo học viên.
Hỏi: Truyền bá giáo pháp của nhà Phật xưa
nay người ta luôn chú trọng và cho công việc đó là trách nhiệm của
chư tăng; chính Đức Thầy cũng đề cao… “Là những lời chỉ dạy cho các
chư Tăng đặng đem nền đạo của Ngài ban bố khắp trần thế” và “ Làm
theo những điều chỉ dạy do các chư Tăng cho biết”. Xin thưa, tín đồ
PGHH chỉ một hạng tu tại gia cư sĩ, phải chăng không được phép truyền
bá giáo lý Đức Phật, Đức Thầy?
Đáp: Đạo có chư Tăng thì chư tăng làm, đạo
không có chư tăng thì hạng tại gia cư sĩ thay vào công tác truyền bá
đó. Hoặc xuất gia tại gia cùng làm như trong bài “VIỆT NAM PHẬT GIÁO
LIÊN HIỆP HỘI” Đức Thầy viết:
“e)- Khi các B.T.S. cử xong, phải khẩn cấp
lập thêm 3 ban:
I, - Ban Nghiên cứu đạo Phật.
II, - Ban Huấn luyện và truyền bá Đạo Phật.
III, - Ban Chẩn tế, lo tìm phương giúp đõ kẻ
khốn cùng.
I, - Ban nghiên cứu đạo Phật- gồm các nhà Sư,
những nhà thông thái, để hằng ngày tra cứu kinh điển, dịch sách, hay
viết sách nói về đạo Phật.
II, - Ban Huấn luyện và truyền bá.- gồm các
nhà Sư, cư sĩ, trí thức hoạt động, đặng hội phái đi các nơi giảng
giải đạo Phật cho đại chúng nghe, hoặc giả mở trường dạy đạo Phật.”
Theo cách chỉ dẫn đó, tín đồ PGHH cư sĩ tại
gia học rộng hiểu thông giảng kệ của Đức Thầy, đồng thời nghiên cứu
qua kinh sách Phật giáo, sức hiểu biết đủ để truyền bá giáo pháp.
Điều đáng nói là thiện nguyện, thiện chí và sở trường truyền bá.
Đức Thầy kêu gọi môn đồ:
“Đạo
diệu mầu gặp lúc truân chuyên,
Phận
môn đệ phải lo vun quén.
Tằm
sức nhỏ còn làm nên kén,
Người
không lo có thẹn hay chăng?
Cả
tiếng kêu cùng các chư Tăng,
Với
tín nữ thiện nam Phật Giáo.
Nên
cố gắng trau thân gìn đạo,
Hiệp
cùng nhau truyền bá kinh lành.
Làm
cho đời hiểu rõ thanh danh,
Công Đức Phật từ Bi vô lượng.”
Nếu chư tăng và tín nữ thiện nam có thiện chí,
sở trường khuyên tu mà được người nghe vâng lời tu theo thì sự truyền
bá có ý nghĩa. Sở trường là chuyên sâu vào ngành nghề mà thiện
nguyện, thiện chí dẫn đến sức tích cực, đừng nên có ý tưởng thuyết
cho một người hay ít người nghe là uổng phí công. Không nên từ chối
việc truyền bá Phật Pháp, không bỏ sót giữa sang hèn, ngu trí, giàu
nghèo, và cũng không nên nhắm vào sự lợi lộc vật chất mà từ chối
người cầu học đạo đức chỉ bằng tâm không có vật mang theo làm lệ
phí vào lớp. Đức Thầy dạy:
“tới
với ta chớ đem đồ cúng,
Chỉ
đem theo hai chữ thành lòng.
Chẳng
có cần trà quả hương nồng,
Mong sanh chúng từ lòng hối ngộ.”
Theo mỹ ý của đoạn giảng nêu trên, người tín
đồ PGHH không màng việc ai đó học đạo qua sự truyền bá của mình
phải mang theo đồ cúng, vật chất, bởi thu nhận vật chất trong truyền
bá thì ý nghĩa của việc truyền bá bị hạ cấp, chỉ còn là trao
đổi, đổi chác: tôi cho anh Pháp của Phật, anh bù công của tôi là
tiền, thế nầy làm mất ý nghĩa của sự truyền bá. Người tín đồ với
hạnh truyền bá phải không có lý do để từ chối vì người đó sang
hèn, giàu nghèo. Nếu người ta đến với mình bằng mang theo “hai chữ
thành lòng” là người ta hành đúng sách vở thì mình cũng phải đáp
lại bằng đúng sách vở là cuộc thuyết giảng không có sự đổi chác
tình cảm hay vật chất. Người ta muốn nghe thuyết đạo mà
mình không thành lòng đáp ứng yêu cầu là không xứng đáng một nhà
truyền bá. Hãy tự mà mình hối ngộ cho kịp, đừng để chốn tu hành
làm nơi thương mãi, rần rần cái đạo mà không có đức cho sự cảm nhận
của người nghe học Phật Pháp, ảnh hưởng ít không tạo nổi sức bật
cho công cuộc truyền bá giươn cao, sự phát triển của đạo bị trì trệ.
Như quý vị Thấy biết, PGHH không có chư tăng
nhưng sức phát triển tầm vóc không phải là ít, sức phát triển ấy
là tự tín đồ tại gia cư sĩ, đâu nghe ai nói có vị tăng sư nào thuyết
giảng giùm PGHH phải không? Tất cả đều là tại gia cư sĩ làm thì đâu
thể nói không có chư tăng là công việc không xong. Theo tôi nghĩ, chúng
ta nên chú trọng truyền bá ở mô hình nhỏ lẻ, nhờ nhỏ lẻ nó không
quá cồng kềnh khi hòa nhập vào các giai tầng xã hội. Ở chiến tranh
thường thì người ta có hai thế đánh, bằng vồn sức mạnh chủ lực hay đánh
lối du kích. Ăn nhỏ lẻ mà thường ăn thì cũng ngon hơn ăn chủ lực mà
lâu lâu mới thắng một lần.
Sự quan trọng của người truyền bá đạo Pháp ở
PGHH, người truyền bá luôn luôn phải là hành giả chứ không là học
giả, trước hết là phải “trau thân gìn đạo” rồi sau đó mới đi đến
chuyện “hiệp cùng nhau truyền bá kinh lành”. Hiệp cùng nhau, nói cho
đúng nghĩa là hầu hết tín đồ phải có trách nhiệm hành đạo và
truyền đạo, bởi hầu hết chúng ta là tại gia cư sĩ, bằng nhau thì
không thể quy kết trách nhiệm truyền bá kinh lành cho riêng ai. Nếu như
một làng mà đặt cho vài người truyền bá không bằng hết cả dân làng
đều có ý thức truyền bá, không đòi hỏi việc tập trung nhiều người
lại nghe, cứ dùng chiến thuật du kích, trong gia đình khi người chồng
biết tu mà vợ con thì chưa theo chiều, phần chồng và cha sẽ khuyên
được vợ con quy y tam bảo, kính trọng Phật Pháp Tăng rồi sang nhà bên
cạnh. Yêu cầu mình làm xứng đáng một nhà truyền bá đi đôi với hành.
Một gia đình có ảnh hưởng tốt với đạo
Phật, sống “từ trên tới dưới thuận hòa”(lời Đức Thầy), có thể không
cần giảng giải lâu cho mỏi miệng, từ trên tới dưới thuận hòa tự nó
là bài giảng giáo lý liên tục cho những nhà xung quanh thấy tận mắt,
nghe tận tai sức đóng góp giá trị đạo Phật ở trong nhà bình yên đó.
Nếu đề tài không còn thắc mắc thì xin cho
qua câu hỏi khác.
Hỏi: Từ xưa nay, lời thuyết pháp của Đức
Phật được đưa vào sách vở thì gọi là Kinh; Đức Thầy là cổ Phật lâm
phàm giáo truyền đại đạo bằng cách “Nối theo chí Thích ca ngày
trước”, nhưng sao lời của Đức Thầy khi đưa vào sách vở lại gọi là
Sám Giảng?
Đáp: Danh từ Sấm hay Sám theo Hán Việt Tự
điển chung quy là một nhưng có 3 ý nghĩa: 1 là Kinh của Thầy tu học,
2 là ăn năng hối lỗi việc ác quấy lỡ làm, 3 là phép thuật đoán
được vị lai.
Ta thấy Đức Thầy dùng từ Sấm hay Sám gồm
đủ ba ý nghĩa.
1, Là Kinh của Thầy tu học, như chúng ta thấy
quyển Sám Giảng Thi Văn Giáo Lý toàn bộ, có nội dung như một quyển
Kinh Phật gồm có Bát Chánh Đạo, Thập thiện đạo, phá ngũ uẩn, diệt
lục trần với cả hai pháp môn Thiền Tịnh song tu…
2, Nguyện cãi hối ăn năng, ngoài bài nguyện
quy y trước ngôi thờ Tam Bảo rất nhiều câu trong quyển giáo lý đã chỉ
về những điều sám hối nhưng để điển hình ta đọc thấy Đức Thầy viết
bài “CHO CÔ VÕ THỊ HỢI ở Bạc Liêu”, khi thấy cô nầy đường tu lui sụt,
cõi trần thì lòng dục vọng nấu nung, Đức Thầy kêu gọi sự thức tỉnh
và dạy cô phải thành tâm Sám hối để được Phật tổ “giải mê căn”:
“Hãy
rán tu tâm dưỡng tánh lành,
Đừng
cho ma nghiệp vọng tâm sanh.
Quay
về cội phúc đường chơn đạo,
Phật
pháp thiền na dốc thực hành.
Chớ
nhiễm trần hoàn đượm phấn son,
Chiêm
bao cuộc thế chẳng thường còn.
Chi
bằng nhớ lại câu hồng thệ,
Tỉnh
ngộ nghe Thầy dạy hỡi con!
Hởi
con! đời tục rất hôi tanh,
Trí
huệ trau giồi kiếm nẽo thanh.
Mãn
kiếp hồng trần sanh Lạc quốc
Hưởng
công niệm Phật rất yên lành.
…
Chẳng
sớm về nhà lo sám hối,
Cầu
trên Phật Tổ giải mê căn.
Ắt
là hồn trẻ còn chi nữa,
Địa
ngục trầm luân cách thượng tằng”
3, Trông bá gia tu hành sao mà chậm chạp, e “
Lý thiên đình hoạch định cuộc nguy cơ thảm họa sắp tràn lan” tu không
kiệp nên phải gợi ra sấm ký đoán vị lai khổ sở cận kề để tín đồ
sợ mà rán tu cho kịp trước khi khổ thảm đến.
(còn tiếp)
21/11/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét