Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2015

HỎI VỀ NĂM ẤT MÙI NẦY

Hôm 22/6 nhằm ngày mùng 7 tháng 5 Ất Mùi 2015 chúng tôi đi hành hương chiêm bái ở núi dài Giang Liên. Núi nầy trong vùng Thất Sơn có tên là “Ngọa Long Sơn” một mình choi loi mà điểm thắng cảnh lại không nhiều, toàn khu vực núi chỉ có cái Điện Tàu Cao là ưng ý nhất.
Chúng tôi còn xa xa phía dưới trông lên điện, in hình một chiếc tàu to nằm trên cao, vừa tới dốc dài lên điện, ngước mặt thấy rất đông người ta thì mù mịt tới. Tiết trời lạnh mà mưa bảo, bốc sương mây đưa tỏa lên giống đứng trong mây, thấy là lòng tràn ngập niềm vui mà đi riết lên. Thềm dưới ngôi điện người ta có kê đá kè mặt bằng rộng ra, trải trán xi măng và lót gạch, phía trong vách người ta đặt ở đó một ngôi thờ cho khách hành hương đến có nơi cầu xin phước, lễ bái. Cũng trong vuông thờ nầy ai đó dựng một tấm hình của Ông Hồ Chí Minh. Đoàn chúng tôi rặc ri Hòa Hảo, ai có đến ngôi thờ lạy thì cẩn thận“né”Ông một chút.
Tham viếng tầng dưới xong chúng tôi gọi nhau lên muôi tàu hóng cảnh may ra có thể làm Tiên ẩn trong mây mù một chút cũng là vinh hạnh và sinh hoạt giáo lý trong trường hợp như vậy chưa chắc ở đâu mà bằng. Nhưng chúng tôi đến trể hơn đoàn tham quan tỉnh Cà Mau, họ kéo lên tàu trước nên mình phải chịu ngồi dưới bến sông mà đợi cho con tàu xuống khách thì mình mới lên được.
Chờ tàu ở không cũng uổng, có người đưa ý kiến:
- Hay chúng ta mời chú tư cho mình nghe thuyết trình được không ạ?
Kẻ vừa xướng thì có người khác họa ngay:
- Đi từ sáng giờ tôi chờ nghe có ai phát biểu câu nầy…
Người khác tiếp lời:
- Đúng đấy, hết mệt lả mồ hôi đến mưa ước mem mình mẩy. Cơn mưa vừa qua trên người còn vươn lạnh mà ngồi đây gió vẫn thổi bay bay, nếu được chú tư cho những câu khuyên tu chắc là sự ấm áp sẽ trở lại ngay thôi.
- Chúng con xin mời chú tư cho một đề tài.
- Tôi chưa biết quý vị cần đề tài gì?
- Thôi vậy con xin đặt vấn đề để làm câu hỏi?
- Đặt vấn đề để làm câu hỏi sao?
- Dạ!
- Vấn đề là vấn đề còn câu hỏi là câu hỏi sao lại phải đặt vấn đề làm ra câu hỏi chứ?
Thưa chú vì phải dài dòng như thế mới lột trần được ý nghĩa.
- Thôi tùy cháu vậy.

- Thưa chú, từ đầu năm tới nay liên tiếp xảy ra nhiều xáo trộn có liên quan đến sự an nguy của đất nước. Tình hình biển đông đã có nổi lên những trận sóng khủng khiếp từ sự đe dọa của Trung Quốc về việc họ ngang nhiên đem đặt giàn khoan 981 ở lãnh hải Hoàng Sa, Trường sa thuộc chủ quyền của Việt nam đúng vào năm mà phần đông người tín đồ PGHH ghi ký năm Mùi, như những câu:
“Qua năm Dê đến lúc mùa hè
Trong bà tánh biết ai hữu chí”
Hoặc:
“Chừng gặp tuổi Mùi bá tánh biết thân”.
Sự diễn biến của thế cuộc ở biển đông ảnh hưởng đến Việt nam rất mạnh nhưng lại trùng với Sấm Cơ năm Mùi, dám xin hỏi qua nhận xét của chú về vấn đề nhạy cảm nầy.
- Cám ơn quý vị có lòng lo đạo sự và quốc gia đại sự mà đặt ra câu hỏi. Nhưng thưa với quý vị đây, từ lâu rồi tôi không còn nghiên cứu về lĩnh vực thiên cơ nữa.
- Sao chú lại…chẳng lẽ vậy là không đúng sao?
Những năm xa trước, đi sinh hoạt giáo lý tôi có bàn chút chút về Thiên cơ nhưng thấy sao mà trật hoài, tôi tự biết mình không đủ trình độ bàn qua ý Trời nên đã tự động “xếp sách”. Còn lại số đông người tiếp tục bàn, họ tự hào là người bàn hay, bàn giỏi nhưng lần nào, năm nào cũng trớt quớt mà không dám nhận mình thiếu trình độ, đi đến xếp sách như tôi, để đến đổi nhân gian người ta mỉa mai “Cộng Sản nói láo, Hòa Hảo nói lừa”. Ôi! Để người ta đem Hòa Hảo xếp chung hàng với cộng sản như vậy thì thật là đau! Quý  vị nghe thấy có đau không?
Dạ có. Đúng là đau thiệt.
Nhưng thôi, giờ chuyện ấy ta cho rằng chuyện cũ, bỏ qua để bàn ngay vào việc thức tỉnh mình. Quý vị có đồng ý không?
Dạ đồng ý.
Thay vì giải đáp thắc mắc về thiên cơ như quý vị vừa nêu, cho tôi hỏi lại được không ạ?
Có vị tỏ rõ thái độ không vừa ý, gắt hơi:
Hỏi không đáp còn hỏi lại sao?
Không phải không đáp mà thay vì là đáp, như thế, cái gọi là “thay vì” chính là đáp đấy.
Thôi được, cho chú hỏi nhưng hỏi nhẹ nhẹ thôi đấy.
Mọi người nghe câu vừa phát biểu giống như ra lệnh thì quèo nhau, xầm xì: cái người gì đâu mà ăn nói không cẩn ngôn cẩn hạnh.
Tôi mà có tạo nặng nề cho ai hồi nào đâu! Nầy nhá, giá như nói tháng mấy của năm nay tới cơ tận diệt là có thiệt với những diễn biến chiến tranh chết chóc xảy ra, dịch tả âm binh xảy ra kết thúc cuộc trần gian, quý vị nghe rõ chưa, tôi ví là có thiệt đó! Trước sự việc nầy người tín đồ PGHH nào mà không để nằm lòng lời dạy của Đức Thầy “ Hãy rán tu đặng mà chết chớ đừng để chết đến mà chẳng có tu”. Vào ngay cái vế đầu đi !“hãy rán tu đặng mà chết” Tôi cho đây là vấn đề then chốt để thắp sáng sự tu hành, quý vị xem lại chính mình là có chưa? Có rán tu đặng mà chết chưa? Người tu theo giáo lý Tịnh Độ Tông, sự mong ước của tất cả là gì nào?khi chết đến sẽ được vãng sanh hoặc nhập Niết bàn Diệu tâm, tự tánh không sự, phải không ? Mức độ ta đang tu hiện giờ liệu đụng sự chết chóc xảy ra  đúng như ta mong ước đem bàn ngày bàn đêm cái chuyện đời tới, nhắm ta có đủ chuẩn để vãng sanh hay đắc đạo không? Quý vị nói thật đi!
Khi tôi đưa ra câu hỏi và chấm hết ở những tiếng lời mức độ ta đang tu nhắm có thể đủ chuẩn vãng sanh hay đắc đạo không thì tôi thấy phía đối diện rộn ràng lên, người nầy ngó người kia tỏ thái độ bằng sắc mặt, ánh mắt và những cái môi cười nhạt nhẽo là biết họ đã chưa vào được chuẩn, một người trả lời:
- Không được đâu chú tư ơi!
Tôi nói:
- Nếu không được vào chuẩn tu thì nên cấp tốc tu riết cho đủ chuẩn, còn chờ bàn thiên cơ nữa sao! Sức tu hiện tại chưa đủ thì tu tăng một chút hai chút ba chút ga nữa sẽ đạt thôi. Học bành trướng môn thiên cơ tốn mất nhiều thời gian thay vì thời gian đó bỏ vào sự chuyên tu niệm.
- Thưa chú, theo cháu thấy, bàn thiên cơ để có sự dục thúc vì nói rằng đời tới thì ai cũng sợ mà quyết tu hơn.
Dụng ý của Đức Thầy nói thiên cơ để làm một động cơ thúc đẩy sự chậm chạp của chúng sanh, nhưng ở chúng ta đây mà nói như vậy tôi e là không đúng, gì sao? Vì thiên cơ không phải đồng đạo chỉ mới đem bàn năm Ất Mùi nầy đâu, các năm trước có năm nào mà không bị bàn “tới chắc”. Nếu tới chắc như vậy là rồi, xong, nhưng cho đến năm tháng ngày giờ nầy cũng học thiên cơ nữa là sao? Học riết thiên cơ vô đầy cả bụng, việc tu có khi không tiến mà sụt lùi. Đáng lẽ học một lần thiên cơ là đủ trợ duyên tu suốt kiếp chứ năm nào cũng đem bàn, tháng nào ngày nào cũng đem bàn, không lẽ quý vị cho thiên cơ là một pháp môn tu sao?
Dạ thưa chú, giờ con đã nhận ra điều nầy. Thiên Cơ không phải là pháp môn để tu mà là báo cho biết để sợ không kịp mà tu liền cho kịp.
Ừ thế…Chẳng phải quý vị vừa trả lời với tôi: Xét cấp độ tu như vầy chết đến là không được vãng sanh, thành Phật đó sao!
Con vở lẽ ra điều nầy.
Còn vị nào chưa vở lẽ, bám chặc để biện hộ rằng: biết chắc chắn năm tháng ngày nào xảy ra cuộc kinh thiên động địa để sợ mà lo tu xiết hột mè coi chừng là tự lừa dối mình đó.
Sao lại là tự lừa dối chứ?
Thưa quý vị! Nói gì ở một tháng, hai tháng, ba tháng nữa là xảy ra cuộc kinh thiên động địa, đời người chỉ một hơi thở là xong, hễ có thở ra mà không hít vào là tàn mạng. Biết bao nấm mồ nằm ngổn ngang ngoài đồng họ có chứng kiến cái môn thiên cơ như ta đang học, đang bàn đâu mà họ cũng chết. Như vậy, việc suy nghĩ của ta là cái bệnh lo không thực tế. Lo sợ trước năm nào, tháng nào đời tới, loài người bị tiêu diệt là sợ cái không đáng sợ mà quên đi cái sợ rất đáng sợ lúc nào cũng kề cận bên mình, thở ra hít vào, thở ra hít vào, đâu thử thời ở đây nè, có ai thở ra mà không hít giùm tôi coi có chờ đợi vài tháng sau đời tới mới chết không?
Thưa, qua sự diễn giải về điểm “sợ cơ Trời xảy đến” trong năm nay tháng tới chẳng hạng, nên phải tu riết là cái sợ không đáng sợ như chú nói: số kiếp con người chỉ một hơi thở thôi mà tối ngày cứ lo đi bàn chuyện bao đồng của năm sau tháng tới quên cái hiện tại phải tu. Qua sự phân giải nầy mà tâm con được sáng ra và từ câu hỏi của chú con thấy tu hành như vầy là chưa đủ chuẩn vãng sanh, chú kêu chạy lên ga mới kịp. Thưa chú thế nào là ý nghĩa chính xác nhất của sự lên ga?
Chúng ta là người tu tại gia, nhằm lúc gánh nặng về cơm ăn, áo mặc rất là bận rộn, nhưng ta có thể phá tan sự bận rộn đó bằng cách mầng bên ngoài mà tu bên trong. Việc nầy có thể lắm vì làm ăn là bằng tay chân thuộc bên ngoài còn tu thì Phật dạy tu tâm, thuộc bên trong. Vậy lúc làm và tu tu và làm, cả trong và ngoài đều không bị hai phía nẩy sanh chướng ngại. Ta nói do làm mà tu không được là khéo đổ thừa để không tu chứ hai bên đi hai con đường khác thì có gì là đụng chạm, chướng ngại.
Điều nầy rất khó thực hành phải không thưa chú.
Tu để đắc đạo, vãng sanh mà không khó sao được! nhưng kiên trì tu bên trong lâu và bền thì sự ăn mặc cũng bị ảnh hưởng của sức tu bớt đi ham muốn ăn sang mặc đẹp, sẽ bớt ngay một chút của sự sống khổ, hạnh phúc liền theo tay. Có người không chịu tu như vậy, cứ bỏ thí cho sự ham muốn, vọng tâm nổi lên rồi tính toán mỗi năm thoát cảnh ba tháng tu lấy tiếng, tìm chỗ vắng tanh hay đi theo Sư nhập hạ. Ba tháng đi tu, an cư kiết hạ nhưng kết quả không nhiều. Thói quen như vậy, hàng năm tới mùa nhập hạ hay mùa tu ở nhà thì rộn ràng nhớ hạ, nhớ tu ở đâu đâu, nhưng đi đến cái chỗ đâu đâu thì lại nhớ về nhà: chồng, con, vợ, mùa màng, ruộng vườn, nhà cửa… thiệt là một chồng hồ sơ dầy cợm đi đâu tu cũng mang theo, không bỏ được. Nếu ta sử lý tại chỗ từng cái hồ sơ có đâu thành chồng thành đống. Các bộ hồ sơ không giải quyết, cho dù có trông đời tới, hồ sơ còn chồng đống trên bàn, trong tâm nữa, thì phải ở đó mà giải quyết sạch sẽ “ nhất tâm bất loạn” Phật mới đến rước theo Phật.
Giải quyết hồ sơ tại chỗ là gì, thưa chú?
Quý vị đang nấu cơm mà động tâm, quét nhà, giặt phơi quần áo cũng động tâm… mà để vậy thì thêm hồ sơ nữa. xưa giờ quý vị vào bếp nấu ăn là không tu, quét nhà tắm giặt cũng không tu, ra trồng ruộng chăm vườn cũng không tu, vì không tu nên tâm sanh kẻ hở phiền não phóng vào kẻ hở đó mà bành trướng, lấn sân riết rồi bó rọ trong hai thời cúng nguyện mỗi ngày, chết ngay trong trận chứ ở chờ thiên cơ đời tới để được đắc đạo vãng sanh. Giải quyết hồ sơ tại chỗ là hãy tập tu ngay đi.
Quý vị còn thắc mắc gì trong đề? Nếu không thì cho qua để chúng ta xuống núi, đồng hồ hơn hai giờ chiều. Rời khỏi đây là chia tay, tôi xin gởi lời khuyên quý vị hãy tu ngay khi mình hay mất Phật trong lòng, đừng ở chờ nghe ngóng thiên cơ sắp đến mới chịu tu, coi chừng không kịp đó.
Kính chúc quý vị thân tâm an lạc, tu hành tinh tấn.
26/6/2015


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét