BÌNH
DƯƠNG KÊU
Cử trà sáng nay quá ồn ào với những tin thời sự nóng
bỏng, mâm trà tay ba, uống để đàm đạo thì không có gì mới, các nhà trồng trọt
hoa màu, chủ đám Hành đám Rau hay Cải phen nầy bại trận. Một số vị qua lại đường
ranh đất trước Thiêng Quang Am gặp là hỏi thăm mùa màng thắng hay bại. không
nghe ai trình bài thắng chỉ là bại nhiều hay bại ít. Tiếng than thở mần ăn xui
xẻo, rau rẩy bán không ai mua. Có người kêu lổ khiếp vía, đã hết vốn còn thêm
nợ nần, rủ nhau ngồi cả trại bàn chuyện đi Bình Dương.
Bàn chuyện đi Bình Dương
Hành rau cải đầy đồng mà không có cửa tiêu thụ, kêu
lái nào cũng ngó ngang, chạy tét. Được biết có anh nông dân trồng hai công rưởi
hành đổ vốn các thứ vào đó là hai mươi lăm triệu thì tới bán. Hồi trồng thì
tính hốt tiền to mà kết quả là hốt trật tay, kêu bán với giọng nan nỉ mà không
có thương lái nào dám tới. Chỉ cần có ai hỏi mua, rẻ thì bán rẻ, vớt vát lại
chút đỉnh vốn còn hơn cho nó già chết rụi ngoài đồng, thua đứt đường.
Nhưng trong số cũng có người nói rằng: Tại thời Trời
đã đến lúc vậy thì phải chịu vậy, rồi anh ta lại lên giọng: Buồn mà chi em ơi!
Buồn mà chi em ơi! Than cỡ nào thì cũng thế thôi! Bổng anh ta nghiêm giọng:
Phải năm nay là năm con Dê không? Là năm Mùi đấy!
Phải thì sao?
Nếu phải là đừng than
Tại sao?
Đức Thầy cho Biết “chừng gặp tuổi Mùi bá tánh biết thân”.
khổ mới nhiêu đây chưa đâu, còn nhiều còn nhiều.
Thôi đừng bàn thiên cơ nữa, để tôi lo đi Bình Dương mà
trả nợ. Chừng chết không thiếu ai, an tâm mà đi theo Ông theo Bà cho xứng đáng.
Vậy không nói Thiên Cơ, nói thực tế được chứ?
Thực tế gì nào?
Đức Thầy nói “Trên dương thế hữu hình tất hoại”. Anh
có tin không?
Lời của Đức Thầy sao lại không tin được.
“Hửu hình tất hoại” ở con người và cảnh vật ta đã
thường thấy xảy ra. Vũ trụ bao la cũng có hình tướng…
Tôi nói để cho tôi đi Bình Dương mà.
Dân tình đây có cái lệ đi Bình Dương, hễ ai làm ăn
thua lổ cùng đường thì quảy cập ra đó “đầu quân” vào sở. Xứ là xứ rẩy, nhiều
năm qua giá cả cứ bấp bênh làm ăn không khá, tuổi trẻ trong làng lúc mới thì
nhà chiết bớt một lính trẻ đi đầu quân để lỡ trong nhà gặp khi mùa màng thất
bại nó chiết lương về cứu khổ cứu nạn. Nhân dân kiên trì giữ quê, tưởng bấp
bênh một lúc nào đó thì ngưng ai dè sự việc kéo dài thua không gượng được. Hành
lúc mua giống chín trăm ngàn một tạ, làm trầy da phỏng trán tay chân lở lói mà
chừng được bán thì bán đổ bán tháo giá một hai trăm ngàn đồng. Thua một keo
siểng niểng thì trong nhà tiếp thêm một đứa quảy cập đi Bình Dương. Đi riết xóm
làng vắng bống thanh niên, đàn ông trẻ, còn mấy Ông gia đầu râu tóc bạc, cái gánh
nặng gia đình của thằng con trai, con gái, giờ nhà không còn tuổi trẻ lão đầu
râu tóc bạc phải kê vai vô gánh. Nhưng
kê vai mà lần nầy lổ nặng, đứt chếnh, như làm cái bài cào mà bù là chung hết,
phen nầy lão phải quảy cập lên đường nữa thôi. Đầu quân Bình Dương người ta chê
già, thiếu chút nữa là sáu mươi tuổi đâu phải dễ kiếm việc làm.
Nếu chánh quyền tỉnh An Giang không có giải pháp giúp
nhà trồng trọt hoa màu giá cả ổn định, duy trì nghề truyền thống của Ông Cha
dân bỏ xứ mà đi lang thang cầu thực, trách nhiệm cũng có một phần ở chánh quyền.
Hô hào đô thị hóa nông thôn, phát triển nông thôn mà dân xứ mình bỏ đi làm giàu
cho tỉnh Bình Dương hoặc những tỉnh khác thì cái Ông chủ tỉnh An Giang chịu lép vế với Ông chủ tỉnh khác sao? phải có
cách giữ dân của mình lại bằng tạo công ăn việc làm trong tỉnh, giải quyết cấp
bách cái nạn của nhà trồng trọt phải bám lấy nghề làm hoa màu và giữ đất của
Cha Ông không mất hay hoang phế.
Anh trồng
rẩy chỉ tay vào đám hành tốt thế mà bán không ai mua
Tranh nhau hãng nầy hãng nọ chế biến các loại thuốc
trừ sâu, thuốc bổ dưỡng hoa màu, thuốc nầy hay thuốc kia hay. Hay lâu thì củ
bán chậm nên bày hoài hoài thuốc mới giá cao, moi tiền nhà trồng trọt cho vốn
nặng lên mà chừng làm ra được của cải thì không có chỗ để tiêu thụ. Có nhà
trồng trọt nọ than: hành, rau bán không được, để lâu già xuống màu, muốn không
xuống màu thì phải cho nó uốn thuốc bổ mạnh, hồi sinh cầm cự ít ngày coi mai ra
có lái lú tới, phun một bình thuốc giá một trăm hai trăm ngàn đồng, dưỡng sắc màu
cho rau cải thì cũng một vài ngày chứ muốn lâu thì phải phun thêm vài trăm ngàn
nữa. Phun thêm, phun thêm rốt lại không có ai mua, sau cùng cũng bỏ, phen nầy
thua nặng. Gần chết mà cũng còn lổ, để nó tự chết thì lâu, không tranh thủ được
vụ tới mà nhìn thêm tức cái “đồ ế”, mua thuốc diệt cỏ cho nó uốn đặng kết thúc
sớm thì phải tốn thêm tiền, đàng nào thì cũng hao tiền.
Trồng trọt trúng thất là do nông dân siêng năng hay
lười biếng hoặc thiếu kinh nghiệm học hỏi còn ra được sản phẩm trúng mùa mà không
có thương lái vào mua thì chánh quyền cũng nên ngó vào. Chánh quyền của dân thì
phải lo cho dân, làm cái gì đó cho dân ổn định về tiêu thụ sản phẩm hàng hoa
màu để nhân dân an tâm làm ra sản phẩm. Dân do nghèo đói bỏ xứ đi mà chánh
quyền thì lúc nào cũng đô thị hóa nông thôn, phát triển nông thôn, có một kết
quả ngược ngạo như vậy coi sao được.
An Giang có trường đại học, mỗi năm sinh viên tốt
nghiệp lấy bằng đâu phải ít, nếu An Giang thiếu cơ sở kinh doanh công nghiệp
hiện đại, sinh viên học ra mà trong tỉnh không có việc làm cho người có bằng
đại học thì ở quê đi cắt lúa vít đất mướn hay quảy cập ra Bình Dương? cho dù ra
Bình Dương hay đi tỉnh nào khác có chỗ làm việc theo bằng đại học, nhưng chất
sám trong tỉnh mình mà để cho tỉnh khác xài thì thật là tiếc. Có nghững gia
đình nghèo cha mẹ lặn lội thân cò để mót tiền cho con ăn học, nếu thành tài có
chỗ làm ở quê nhà, tự tay nâng đỡ cho quê hương mình phát triển kinh tế, văn
minh, thì đúng là niềm tự hào của người con quê mẹ. Nhà nước trung ương chủ quản
hết các tỉnh thành phát triển kinh tế đồng đều, tỉnh nào có nguồn thu nhập
thấp, lép hơi tý, nhà nước cấp cao tìm cách nâng lên. Huống chi tỉnh với tỉnh
mà để cho dân tỉnh mình quảy cập ra tỉnh Bình Dương hay tỉnh khác…cũng mắc cỡ
giùm chút chớ!
Bằng không thì thôi, nếu hoa màu của nước mình không
đem bán xuất khẩu hay chất lượng không cạnh tranh nổi với các nước láng giềng
thì xếp bớt, chừa đủ tiêu dùng cho nội địa, chờ chuyển được cây trồng nào bảo
đảm tiêu thụ tốt. Chúng ta không bàn việc bỏ đất hoang uổng vì uổng đất còn hơn
là uổng sức, uổng công. Vật tư nông nghiệp có mùa tăng giá biết chóng mặt, nếu
hợp tác vật tư nông nghiệp mà người ta luôn lời còn mình lổ thì hợp tác làm
chi. Nhà nước đừng nên thiên vị chủ đầu tư vật tư nông nghiệp, cứ sợ dân không
làm mùa thì vật tư không bán cho ai sao?
Trường đại học cũng thế, sinh viên lấy được bằng đại
học tốn hao các cái cả trăm triệu mà ra trường không có cơ sở theo nghiệp vụ
chuyên môn để lấy lại đồng tiền vốn bỏ ra, kiếm tiền bằng các việc lao động
ngoài ý muốn thôi thà đừng sản xuất chi cho nhiều bằng đại học. Còn chưa kể
những trường hợp tiêu cực, khi đã lấy được bằng đại học, muốn có một chỗ làm
phải đút lót qua một hai cái cửa ải…
Phải chi nhà nước cho học miễn phí, lỡ không có chỗ
làm theo sở học, nghèo đi vít đất mướn hay chạy xe đạp ôm xét không lổ lả gì mà
tức. Đàng nầy nộp học phí rất cao, nhiều gia đình, cha mẹ phải tảo tần hôm sớm
để có tiền nuôi con ăn học thành tài. Chánh quyền cũng thừa biết trong tỉnh
nhà, sinh viên đậu đại học ra không có việc làm, báo chí cũng đã đánh động…
31/7/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét