BÀN
VỀ BÀI THƠ “TÌNH YÊU” CỦA ĐỨC THẦY
Chuyện rất là tình cờ, tôi gặp một số đồng đạo lạ, xứ
xa kể cho nghe về đại lễ 18/5/2015 vừa qua với lượng khách không ngờ. Từ đâu đâu đổ
về Hòa Hảo như dòng nước trên thượng nguồn chảy ra sông lớn. Đông người như vậy
không có tiệm quán ăn uống nào chứa nổi, cho dù huy động hết các tiệm ăn, nhà
hàng ở Sài Gòn vào cũng chịu thua, cho một số khách phải chịu đói.
Nhưng người vùng Hòa hảo vẫn làm tốt công việc đãi ăn,
đặt để không xa thì có một trạm cơm, chiêu đãi viên hàng hàng lớp lớp chia nhau
làm tốt công tác từ thiện, toán thì đãi trong rạp che, người mang cơm hộp ra giữa dòng người chen vô mà phát, những khách không được ăn cơm trong trạm có rạp che
thì khi nhận được cơm hộp nép lên lề đường mà ăn thỏa thích, muốn ăn mấy hộp
cũng có. Trịch ra một chút là có trạm cơm khác cũng đãi tận tình và chiêu đãi
viên của các trạm kia cũng chia toán làm như thế. Nước uống người ta đem phát
còn nhiều hơn cơm: nước đá sữa đậu nành. Nước đá chanh đường, trà đá đường,
nước đá hột é…
Chen người đi lâu tôi cảm thấy mệt mỏi kiếm chỗ thoát
ra. Dưới một tàng cây che mát tôi gặp bốn người đàn ông trạc tuổi từ bốn đến năm
mươi, trông rất sang trọng, mặc kiểu Tây, thắc cà vạc, lúc tôi vừa đến trong số
có một người nói:
Ngài Huỳnh Phú Sổ đúng là bậc kỳ tài, nên lễ đạo của
Ngài soi sáng rực Trời Nam .
Đó là sự phản ảnh trung thực một bài thơ của Ông ấy.
Một bài thơ gì chứ?
Bài thơ “tình yêu”
Anh biết sao?
Biết.
Hay anh là bổn đạo của Ông Hòa Hảo?
Không.
Thế anh…?
Một người bổn đạo Hòa Hảo chép tặng tôi.
Nghe anh nói bài thơ đã phản ảnh trung thực với đại lễ
hôm nay. Nếu nó không dài lắm, anh đọc cho ba đứa tôi nghe được chứ?
Không dài, thơ chỉ có mười hai câu, thể loại tứ tuyệt.
Ông ta đọc cho bạn mình nghe
Nghe đọc xong bài thơ “tình Yêu”người bạn yêu cầu nầy
khen hay:
Đúng là tuyệt diệu, tuyệt vời. Nếu tôi nhớ không lầm,
ba đoạn thơ đều thể hiện một tình yêu rộng lớn, nhưng dường hơi trong thơ có
một bống hồng nào đó đã muốn…
Tôi nghĩ có thể
vậy, nhưng để đáp lại mối tình nồng nàn của cô ấy qua đoạn đầu “Tình yêu chan
chứa trên hoàn vũ, không thể yêu riêng khách má hồng”thì thật não nùng thay cho
một thứ tình yêu đơn phương của khách má hồng. Đoạn thứ hai Ngài tỏ cho kẻ yêu
mình biết rằng, tình yêu của Ngài chỉ để “Hướng về phụng sự cho nhơn loại”
thôi. Đoạn thứ ba rõ ràng là đoạn quyết định “ Tình yêu mà chẳng riêng ai cả,
yêu khắp muôn loài lẩn chúng sanh”.
Có lẽ tình yêu của Ngài quá cao thượng, tín đồ chỉ còn
thờ kính và dạ, vâng, lễ đông rần rần là tất nhiên.
--------------()------------
Nghe đồng đạo lạ, xứa xa kể chuyện gặp bốn Ông khách
tôi thích lắm.
Làm thơ, cõi nhân gian nầy có biết bao nhiêu người
chơi thơ, nắn nót cung điệu, còn đáng mặt thi sĩ thì xưa nay không ít. Ta cho
rằng những thi sĩ tài danh có khả năng lôi cuốn đọc giả yêu thơ, lựa lời trong
thơ là nét đặc sắc cho thơ thêm duyên dáng hữu tình. Ở vào thơ tải đạo, nếu
không phải là bậc siêu nhân trên trước, tìm đâu ra cái lời lẽ “ Tình yêu chan
chứa trên hoàn vũ, hướng về phụng sự cho ơn loại, yêu khắp muôn loài lẩn chúng
sanh”. Nếu không phải là bậc giải thoát hồng trần làm sao mà nói được cái câu
“không thể yêu riêng khách má hồng”.
Theo câu chuyện của Thầy Giáo Trí (Ông tư Trí), mà kẻ
viết bài nầy có cơ duyên nghe thẳng từ Ông tư Trí nói rằng: Xưa tôi và Nguyễn
Xuân Thiếp đồng tuổi, học cùng trường cùng lớp. Học hết ở trường tỉnh lên Sài
Gòn học tiếp thì nơi quê nhà mẹ tôi chết, tôi phải bỏ trường về quê chịu tang
mẹ và nghỉ học để nuôi cha cho nhà đở cô quạnh. Anh Thiếp may mắn hơn tôi tiếp
tục con đường công danh. Tôi quy y vào đạo Phật Giáo Hòa Hảo. Nghe tin tôi làm
thế Ông Việt Châu không bằng lòng. Một lần đi họp ở Bắc Việt về, Ông ghé cố đô
Huế mua một bộ sách Phật Học về tặng tôi:
Anh Trí, nếu muốn tu thì nên tu theo quyển sách nầy,
đừng tu theo Ông tư Hòa Hảo. Ông ấy học hành không có nhiêu mà là Thầy anh sao?
Biết anh ấy nói vậy là sai, với Đức Thầy thì không thể
đem kiến thức nhà trường mà so đo hơn kém. Nhưng Việt Châu thông minh mà biện
luận cũng giỏi, chưa thích hợp để đáp trả
tôi đành thiệp. Lần khác, cũng ra Hà Nội họp văn học, cuộc họp có đề mục, hãy
tìm kiếm những vần thơ trong dân gian, bình dân hay bác học, xuất xứ có tác giả
và vô danh kết thành tập để lưu truyền cho thế hệ mai sau. Việt Châu nói với
tôi rằng: Tôi nghe nói Thầy của anh viết rất nhiều thi bài, anh có thể đọc cho
tôi nghe một bài, nếu hay tôi sẽ đưa bài ấy vào tập lưu truyền.
Nghe anh ấy nói tự ái trong tôi dồn dập nhưng kìm hảm
được lòng thì tôi rất mừng, nghĩ thầm trong bụng: Hôm nay cơ duyên đã đến, anh
ta sẽ tức khắc hiểu được Đức Thầy và PGHH, tôi liền đọc cho anh nghe bài “Tự
Thán”. Tôi cố ý đọc chậm để anh ấy nghe rõ mà không hỏi lại mất thời giờ. Tôi
đọc dài dài xuống tới những câu “Từ mang một tấm áo Dà, mùi thiền đã thấm ơn
nhà lợt phai” tôi thấy anh ta có thái độ như muốn kêu dừng lại để anh nói điều
gì đó nhưng lại thôi và tôi đọc đến câu “Từ bi buộc chặc cõi lòng, còn ơn cúc
dục để hòng mai sau” thì anh ra dấu ngưng và hỏi tôi: có phải anh đọc của Ông
tư Hòa Hảo không đó? Tôi đáp Phải.
Tôi biết anh nghi ngờ vì trong mắt của anh, với trình
độ học vấn của Đức Thầy không có khả năng viết được những câu thơ hay như thế.
Tôi nói: Nếu anh không tin là sự thật tôi sẽ đốt đèn đọc ngay bài đó cho anh.
Anh nói không cần làm vậy và kêu tôi đọc tiếp. Tôi đọc: “Bể trần sóng cuộn lao
xao, Xông thuyền bát nhả lước vào một phen” anh đưa bàn tay lên chận tôi và
nói:
Thôi được rồi.
Hai câu thơ có gì làm cho anh không thích nghe nữa?
Không phải không thích mà là đủ tin rồi.
Anh muốn nói…tôi không hiểu
Hễ ai viết được hai câu như anh vừa đọc thì vị đó là
Bồ Tát, Phật chứ không vừa đâu.
Cám ơn sự nhận xét của anh.
Tôi muốn gặp Thầy Tư Hòa Hảo.
----------()---------
Chúng ta hiểu gì về thái độ của Ông Việt Châu? Một
thái độ như giật mình khi đã nghe hai câu “Bể trần sóng cuộn” mà “xông thuyền Bát
Nhã” hay “ xông thuyền ra cứu vớt sanh linh”. Đối với chúng ta mà nói, hành
động như thế là rất táo bạo, không ai dám nghĩ tới đừng nói là có người làm.
Chúng ta muốn đi đâu mà thấy màu trời chuyển mưa ngại ước không đi, nắng nung
nóng cũng không đi, muốn mua đồ cần thiết mà nghe đàng kia lộn sộn là không đi,
gió lạnh cũng không dám ngoài. Thời tiết bình thường, xã hội bình thường mà
người tín đồ Hòa Hảo trước khi đi còn phải lễ trình bàn thờ cửu huyền, ngôi thờ
Tam Bảo nhờ sự hộ độ cho trên đường đi và về không gặp sự rủi ro nào. Còn đây
“Bể trần sóng cuộn” hiện diện sự rủi ro trước mắt mà dám “xông thuyền”, hành
động khác người thường, nghe hai câu thì đủ biết đó là Bồ Tát, Phật.
27/7/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét