NÓI
CHUYỆN VỚI HUYNH ĐỆ
Huynh Đệ! Như người dong thuyền từ sông mê qua bờ giác,
thời gian lâu ta tưởng rằng mình đã đi xa. Đi lâu và xa là hai chuyện hoàn toàn
khác nhau. Đi lâu mà xuống thuyền không chèo, không bơi hay chèo bơi không liên
tục, yếu ớt thì đi lâu không phải là đi xa. Tầm nhìn của đôi mắt chúng ta cách
năm mươi thước là thấy rõ, một trăm thước thấy hơi lu, năm trăm thước thấy dạng
dạng thôi, một ngàn thước đổ lên là hết còn thấy gì. Nhìn lại sau lưng không
thấy nhà cửa, hàng cây xanh xanh…mới gọi là đi xa. Nếu chèo bơi lâu mà nhìn lại
phía sau lưng, con người và đồ vật còn thấy rõ nét thì xa gì chứ? Đi tu mười
năm, hai ba mươi năm tưởng đà gần tới Phật, ai dè phía trước tróng không mà
nhìn về điểm khởi hành nét quyến rủ vẫn còn mới hực, còn thấy rõ ràng hình bống
của thương, hình bống của ghét, của thất tình, lục dục. Đã nói đi từ lâu sang
qua bờ giác thì thôi cõi thế gian đừng tríu mến nữa mới phải, đúng ý nghĩa của
người qua bờ giác. Đàng nầy mấy mươi năm dong thuyền rời xa bể ái, gần chết tới
nơi mà một chút sự đời cũng lưu luyến, khuyên bỏ đi để lo Niệm Phật liên tục
cho Phật đến rước mà không chịu bỏ, không buông, buông ra là đi mà không buông
lấy gì đi!
Huynh Đệ! Mình có thân đây chỉ là cái thân giả hợp từ
bốn thứ đất, nước, lửa, gió kết lại. Do vì khiếp trước không tu hay tu ít mà
không diệt được hạt giống sanh tử phải đào thai xuống chốn hồng trần chịu khổ
đau bởi sanh, già, bệnh, chết. Ngay như tấm thân ta đây còn không giữ được
huống hồ vật chất tiền tài là của ngoài thân. Trong lúc tu thì lo tu chứ bảo
thủ nó làm gì. Đừng để bệnh bảo thủ trong ta hết thuốc chữa. Đến lúc lâm chung
đáng lẽ chỉ có Niệm Phật và niệm đến “nhất tâm bất loạn”thì bảo thủ nhảy vào
làm chủ tình hình gợi lên thương nhà tiếc của, ruộng đất bị Ông hàng xóm lấn
ranh, kiện tụng chua xong tiếc…tiếc. Ra đi mà ôm cái tiếc sự đời theo, thủ tục
đó, hành trang đó, không phải đi về cõi Phật mà đi đổi lấy một thân sanh tử
khác.
Huynh Đệ! Lo mà tu đắc giải thoát sanh tử để không có
kiếp sau trở lại thế gian. Những chuyện lo xa như tu độc thân già bệnh không ai
chăm sóc, ai chôn cất khi chết, ai thờ phượng giỗ quải… đều là chuyện bao đồng.
Ta học Chánh Tư Duy để làm gì mà không đem ra áp dụng cần thiết ngay lúc bệnh
có vẻ hối thúc ép tử. Đức Thầy dạy:
“
Chánh tư duy mục ấy thanh cao
Hãy tưởng nhớ những điều đáng nhớ”
Người tu trước lúc lâm chung, trong khi xác thân có bị
báo bệnh, điều đáng nhớ trong lúc nầy là nhớ Phật chớ đừng nhớ con cái, ruộng
vườn, của cải, điều đáng niệm bây giờ là Niệm Phật đừng để niệm chúng sanh chen
vào cắt đứt Niệm Phật. Xắp bị quỷ vô thường đến lấy xác lúc nầy mà còn nhớ thế
gian, niệm chúng sanh thì niệm chúng sanh dẫn mình đi đào thai một kiếp chúng
sanh khác, sanh tử chịu khổ nữa. Sợ vì mình chết không ai chôn. Người còn sống
dám để mình thúi lên cho cả làng bỏ trốn sao?Lo chi chuyện đó cho dư để mất
thời giờ Niệm Phật.
Huynh Đệ! Đừng để tâm đến cái chỗ chỉ có mình tu chứ
không ai tu thành thử nghe thấy cô đơn. Cô đơn gì chớ! Không phải hàng ngày ta
muốn được yên tịnh để lo tu đó sao? Chừng được yên tịnh thì than cô đơn, thiệt
cái lòng sao mà đầy mâu thuẫn. Khi huynh đệ than thân sống nơi cô đơn vắng vẻ,
người ta tu có bạn có bè, có người để tỏ bày tâm sự. Thở than như vậy quý vị
tưởng rằng có ai đó thương mình, mến mộ hạnh cách tu bất cần đời của mình.
Không chắc, nếu có thương mến cũng chỉ là một mớ tình cảm bồng bong, nhưng
người khác thì biết rằng quý vị không có tu niệm được ngay khi lòng cảm thấy cô
đơn. Niệm Phật đi vào cảnh giới tâm linh Phật của lòng mình, ở góc độ nào nhình
mình có cô đơn chứ?
Huynh Đệ! Hễ tu là tự đặt trách nhiệm cho mình “mãn
kiếp hồng trần sanh lạc quốc”(lời Đức Thầy) chuyện mãn kiếp hồng trần khỏi lo
cũng có, lo là lo làm sao để sanh lạc quốc. Chỉ niệm sáu chữ NAM MÔ A DI ĐÀ
PHẬT đừng có niệm gì khác. Đặc trách nhiệm bảo vệ đường tu và bảo đãm vãng
sanh. Nếu đòi hỏi phải là người thân quyến hay bạn thân lo cho mình từ bệnh đến
tử chưa hẳng là một lợi thế cho việc tu sanh sang lạc quốc. Luyến ái là điều
đáng sợ nhứt, cần phải được ngăn chận từ xa, không để sự hiện diện của nó cho
người trên đường về Tây Phương Cực Lạc để việc đi đường được thượng lộ bình an.
Huynh Đệ! Một chiếc áo còn mới lở bị gai móc rách một
lổ nhỏ, nếu ta siêng năng liền cầm kim nhíp một chút là xong, cái áo liền lạc. Không
siêng vá ngay sau khi phát hiện chiếc áo rách là cơ hội cho chỗ rách sẽ rách
thêm, nhiều ngày rách lổ quá lớn đi đưa cái lừng trần ra, bây giờ có muốn vá
lành không phải là không được, chỉ e tốn quá nhiều công mà mình vốn tính dải
đải không có khả năng ngồi vá lâu, đành vụt chiếc áo thôi. Vụt chiếc áo tức bỏ
một kiếp tu. Người tu đúng cách là đan khít cái tâm không cho kẻ hở để tâm tâm
nối liền Niệm Phật, lở bị phiền não móc rách chút sự tu là hay, không trì hưởn,
vá lành tại chỗ sau khi hay. Sự tu bị rách một chút mà vá kịp thời, bít trịt,
vọng niệm chúng sanh không thò đầu thò tay vào được mà phá, chỉ còn Niệm Phật
và chỉ còn một đường dẫn tới cõi nước của Phật.
Huynh Đệ! Phần đông người ta bảo nhau “Tu là cội
phúc”dù biết vậy nhưng vì sống trong dục vọng họ không thể làm người tu được.
Cội phúc nầy không phải là sự chờ đợi chết được vãng sanh Tịnh Độ. Chờ chết để
vãng sanh là không chắc đâu. Chờ chết để vãng sanh, có vãng sanh được cũng là
ăn may, ăn quá khít núc, lỡ không vãng sanh là không còn cơ hội khi “ quỷ vô
thường dắt xuống diêm đình”. Để chắc ăn, phải tu làm sao cho có Cực Lạc tại tâm
ngay khi mình còn sống mạnh khõe. Đức Thầy dạy:
“
Gắng công trì niệm sớm khuya,
Thân tuy còn tục tâm lìa cõi mê”
“Sớm khuya” ý nói đêm và ngày. Nhờ có gắng công Niệm
Phật đêm ngày, niệm khít như vậy vọng niệm chúng sanh không chen vào được, cái
thân còn đây mà tâm Cực Lạc tại trần. Tại trần mà Cực Lạc được thì cuộc sống
không có vọng nghiệp, chừng chết không có vọng nghiệp đeo đòi, tự do với tâm
Phật đi về cõi Phật là lẽ tất nhiên, ăn hoàn toàn, không phải ăn khít núc mà lo
sợ có sơ hở.
Huynh Đệ! Quý vị cho rằng tâm Cực Lạc không thể sánh
đo với Cực Lạc thật ở cõi Nước Tây Phương, vì Cực Lạc của cõi nước Tây Phương
có Ao Thất bảo, có nước Bát Công Đức, suối reo tiếng pháp, chim kêu cũng tiếng
pháp còn thân người là Liên Hoa Thân… Tôi đồng ý với huynh đệ là cõi nầy không
giống như cõi Phật, nếu giống như cõi Phật thì ai thèm tu để thác sanh về đó.
Tôi chỉ mới nói với quý vị là Tâm Cực Lạc tại trần chứ chưa nói cõi Cực Lạc tại
trần. Do đó, không thụ hưởng nước Bát Công Đức cho thân thì thụ hưởng nước Bát
Công Đức trong tâm, Ao Thất Bảo cũng thế để cái tâm luôn luôn có Bát Công Đức,
có Thất Bảo. Ở trong trần, gió thổi không vừa ý, chim kêu không vừa ý làm ta
bực bội, dễ nổi cáo, thiện pháp không thể có trong khi mình bực bội, muốn nổi
cáo. Nhưng nếu gió thổi mát nhờ đó mà tịnh tọa không đứt đoạn thì gió đã làm
bài thuyết pháp cho mình rồi. Người ta mượn từ “chim kêu vượn hú”là nói lên cái
nơi xa xôi quạnh vắng, ta từ nơi ồn náo mà đi tới chỗ quạnh vắng để được yên
tỉnh chuyên tu, lúc ta phóng tâm ồn náo, nếu tiếng chim kêu làm ta thức tỉnh
mình đi quá đà thì tiếng chim kêu ấy giá trị như một bài thuyết pháp. Có người
nói ra ta thương, có người hễ nghe cái giọng họ nói là bắt ghét, thương hay
ghét đều là vọng tâm thì tất nhiên trong khi nghe họ nói, không phải là nghe
pháp.
08/7/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét