GIỮ
VỮNG LẬP TRƯỜNG TU
Kính chào chư huynh đệ ghé thăm. Quý vị đi dự Đại lễ
mười tám tháng năm của 2015 nầy có vui không ạ?
Một phụ nữ trong đoàn dòm không thấy ai có dấu hiệu
trả lời, cô nhạy miệng đáp:
Dạ rất vui!
Điều gì làm cho quý vị vui nhứt?_ tôi hỏi.
Cũng người phụ nữ ấy trả lời:
Hàng hàng lớp lớp chư đồng đạo từ muôn phương sông núi
đổ xô về vùng đất thánh mến yêu, cảnh tượng như rừng người, không phải rừng lưa
thưa mà là rừng đông đặc. Trên các nẽo đường của vùng Thánh Địa Hòa Hảo kiếm
một chỗ đứng tróng cũng không có. Tôi vui vì sức cảm hóa của Đức Thầy và PGHH
đối với dân chúng đến độ… nói như thế nào cho tương xứng chứ! là ức hiếp niềm
tin đúng không? để dù cách bao dặm xa cũng phải gát bỏ việc nhà một ngày, hai,
ba, bốn, năm ngày đến trung tâm Học Phật của PGHH mà nghênh đón ngày lễ trọng
đại nầy.
Nghe cô kể đúng
là vui thật. Thế còn vui nào khác hơn không?_ tôi hỏi,
Cũng người phụ nữ ấy tiếp tục trả lời:
Thưa còn ạ, PGHH đã sản sanh những tín đồ như trụ cột
to, lăn xả vào các trại cơm, tổ làm bánh xèo, bún, bánh tầm và những quán cung
cấp nước uống dọc dài theo đường không cần treo bảng, hoàn toàn miễn phí. Tổ
chức cung cấp nước uống giải khát thường là hình thức di động, khách dự lễ muốn
uống là có ngay. Không phải nước lạc đâu nha! Nước ở quán “Mối tình Hòa Hảo”
làm gì có chuyện nước lạc, nước ngọt và màu không đấy, uống vô làm cảm nhận
ngay cái tình Hòa Hảo có trong lòng.
Có phải cô vì vui mà nói hơi nhiều, quá sự thật không?
Cô cười, nói:
Dạ không nhiều đâu, nói giá còn khiêm nhượng nữa đấy.
Uống nước, ăn cơm, ăn bánh không trả tiền mà chủ nhân còn tay bắt mặt mừng mời
mùa lễ năm sau tới nữa. Ai mà không cảm nhận được cái tình Hòa Hảo chứ.
Nghiệm qua sự phân tích của cô rất đúng như cô nói,
tại vì tôi không để ý nên bỏ lở sự khen tặng những huynh đệ đã thể hiện tình
Hòa Hảo một cách nhọc nhằn suốt trong mấy ngày lễ.
Cháu chỉ mới Hòa Hảo có sáu năm nay thôi nhưng cháu
sớm cảm nhận được vẻ xán lạn nầy.
Ngoài những lẽ nói trên cô còn sự vui nào nữa không?
Dạ còn.
Xin cho biết.
Vào đạo sáu năm, hai năm qua nghe danh chú, còn nghe
giọng nói hữu duyên của chú trong những đĩa thuyết trình “Đời Thượng Ngươn” và “Hâm
Nóng Sự Thật” cháu ngưỡng mộ quá đi! Đáng lẽ cháu đến gặp chú lần dự lễ năm rồi
2014 nhưng đi chung với một số người nhác gan sợ về bị công an chận hỏi thành
bàn trớt. Năm nay 2015 đi chung với quý vị đây không có lộn người nhác gan vào
đoàn, không có vụ “ bàn trớt” nói đến thăm chú ai cũng phấn khởi. Chúng tôi rất
vui khi được đến thăm chú.
Cám ơn cô và các vị trong đoàn. Tôi vô vàng cảm động
khi hiểu được tâm tình của quý vị: tình Hòa Hảo là tình gan không phải nhác.
Quý vị nói rất vui khi được đến đây thăm tôi, chỉ có đơn giản như vậy sao?
Câu hỏi của tôi vừa dứt có một người tằng hắng lớn
tiếng, như tiếng lệnh stop người phụ nữ nhạy miệng, cô biết là huynh trưởng
đoàn muốn gì, phải nhường lời. Ông huynh trưởng nói:
Nếu chỉ ghé thăm cho biết thôi là đơn giản thiệt.
Nhưng không nhứt thiết như vậy, chúng tôi đến đây với mục đích chính là yêu cầu
cho được hiền huynh thuyết một đề tài khuyên tu.
Tôi hỏi:
Quý vị còn thời giờ ở nghe sao?
Dạ còn.
Vậy tôi không dài dòng nữa. Quý vị đã phát tâm tu rồi,
chúng ta cần bàn về “Giữ vững lập trường tu”nhá!
Chúng ta đối mặt với cuộc đời có quá nhiều bề bộn, nên
luôn luôn nêu cao sự hoan hỉ cho bớt rắc rối, nếu không tìm cách ngăn chận để
mặc tình cho sự bề bộn lây lan thì khó mà trụ cho cái tâm yên ổn được. Bề bộn thường
khi là việc thương và ghét, giàu nghèo, sang hèn, đẹp xấu…chiếm quá nhiều thời
gian mà ta ít khi để ý. Trong khi lau quét nhà, rác bẩn hay không bẩn cũng là
rác, phải quét dọn và đặt lại thứ tự, đúng vị trí. Ở vào vị trí niệm Phật như
lúc ta Tịnh Tọa, Niệm Phật chỉ là niệm Phật thôi, những thứ khác chen rớt vào
vị trí Niệm Phật đều là rác, phải quét sạch.
Đạo Đức cần có thực hành sẽ tốt hơn nếu đạo đức chỉ là
một lý thuyết, lý thuyết suôn không thực hành đâu thấy cái tác dụng của môn
mình học kết quả thế nào, tu mờ mịt là không hay. Đức Thầy xét vì chúng sanh
mang thân tứ đại phải chịu sự chi phối của Sanh, Già, Bệnh, Chết, Ngài dạy đạo
giải thoát khỏi vòng quay của sáu nẽo luân hồi, muốn thế phải chọn một trong
hai cách tu, hoặc cả hai:
1, Niệm Phật cầu vãng sanh Tịnh Độ như những câu:
“ Lòng thương chúng thuyết phương Tịnh Độ
Đặng dắt dìu tất cả chúng sanh.
Nếu như ai cố chí làm lành,
Chuyên niệm Phật cầu sanh Phật Quốc.”
2, Bằng vào sức tự tu để tìm Phật trong chính mình,
như câu “ hãy tìm con đường giải thoát cho mình Lạc Đạo An Bần, xã Thân Tu Tỉnh”.
Đức Thầy dạy đủ như vậy, chỉ còn đem thực hành nữa là
xong. Nếu không thực hành để rơi vào lý thuyết suôn đến mãn đời, sự tu hành
không có một kết cuộc đẹp đẽ vì. Đức Thầy nhắc nhở:
“ Lời Thầy dạy thiệt là cặn kẽ
Bao nhiêu tình bác ái góp tom
Trông bá
gia tìm đạo quá mồm…”
Biết được hai cách tu giải thoát thì lo mà tu, đừng để
bất cứ việc vì trên thế gian ngăn cản. Có thể chúng ta rất thờ ơ với việc ngăn
cản nên bị các thứ trên thế gian ngăn cản hoài hoài mà không hay, không thấy,
tưởng lý thuyết suôn là đã chảy gở được suôn lòng. Không có vụ suôn lòng đó
đâu! Không có vụ lý thuyết suôn là đi suôn đường.
Sống trong đời bề bộn, tín đồ thật tâm tu thì nên nghe
lời Đức Thầy dạy, đưa hai câu nầy vào lòng cho có sẵn, để mỗi lúc đem ra áp
dụng:
“
Chấp tay niệm Phật Di Đà
Lòng ta ta biết ai mà mà mặc ai”
Quan trọng là biết được lòng mình đục trong, thanh
tịnh hay ồn ào, hiện tại có tu không, chứ lo gì cái chuyện biết lòng người
khác. Người tu cầu vãng sanh tịnh độ, cứ mà Niệm Phật liên tục, ai nói gì, làm
gì cũng mặc kệ người ta. Người trên đường hướng thượng nghe tiếng ngọt ngào hay
gay gắt, mắt xem mà phân biệt đẹp xấu, trụ tâm vào đó lâu là dừng lại lâu. Đi
lâu mà không tới bởi lý do dừng lại lâu đó.
Tu có hoan hỷ là lợi thế bậc nhất để xua đuổi vọng
tâm, vẹt phá bống đen vô minh tức khắc. Đừng vì ta là người tu mà ai đó đến với
ta lại nói chuyện không tu, người khác cũng tu nhưng họ nói chuyện không giống
như ta nói là đem ra đá “mặc kê” với họ. Còn nữa ai hiểu biết không giống như
ta hiểu biết, đụng chuyện mổ xẻ họ thế nầy thế khác, bảo vậy là thông thái, đạo
cao sao? Tốt nhất là xử trí “mặc ai” đi để dùng trọn thời gian vào việc tu,
trong lúc tu thật sự thì không có dư cái tâm ra để mà phân biệt họ sai ta đúng.
Lúc hướng ngoại là cái tâm đã “ bỏ chỗ” tu, thế nào cũng sanh sự nầy nọ thay vì
người tu là vặn tắt nó.
Hoan hỷ không đặt nặng vấn đề lợi hay hại ai mà hoan
hoan hỷ để có một kết quả tốt cho chinh hành giả. Không phải ta không đặt vấn
đề xấu của họ mà ta biết là tội đồng lõa, là có lợi cho kể xấu để tiếp tục làm
xấu, không phải ta không đặt vấn đề tốt của họ ra đã làm mất quan điểm tốt của
họ đâu. Ta là người tu, đến với ta là người có tu hay không tu và họ phải hay
quấy đến cỡ nào, với ta mà nói, đều là cái chuyện bên ngoài. Bàn về họ ta tưởng
mình thông minh ra nhưng sự thật thì mình đang ở trong tăm tối và ngu xuẩn làm
mất thời giờ tu của mình với ba cái chuyện bên ngoài ấy. Cần ra ánh sáng nhưng
ta không tự mình vùng vẫy thoát ra bằng sức vẹt phá mây mù của pháp môn Tịnh
Độ, suy nghĩ về vẹt phá mây mù, hoặc phê bình cách tu của người khác để chứng
tỏ mình tu đúng là tu sai rồi, vì ngay trong lúc phê bình người khác, chứng tỏ
mình tu đúng là hiện tại không có tu, vì đang phê bình và chứng tỏ, đâu có lòng
Niệm Phật hay “Tịnh Lòng” mà bảo là tu chứ!
Ta rãi một nắm lúa giống xuống đất mỗi hạt tùy theo sự
ảnh hưởng của mặt đất mà giương mầm, cây lúa lên và phát triển chỗ nầy nó không
đặt vấn đề chỗ ta đây là hơn hết phủ nhận các hạt giống sanh mọc nơi khác là
không bằng. Đức Thầy dạy đạo Từ Bi, hàng triệu triệu tín đồ tu theo đạo từ bi
của Ngài dạy, bất cứ ở đâu cũng tu được một cách thoải mái. Vậy ta nên hoan hỷ
để tránh động tâm những chuyện không cần thiết như phê bình nầy nọ với người
khác, dầu sự phê bình điểm xấu của người khác là có thật cũng chẳng lợi ích gì
khi sự liên tục giữ chánh niệm trong ta bị mất.
Xin đại diện đoàn cám ơn hiền huynh qua đề thuyết khá
hấp dẫn _ Ông trưởng đoàn nói_ chúng tôi phải nghe theo.
Tới giờ về rồi sao? _ Tôi hỏi
Xét giờ Trời không còn sớm nữa, chúng tôi mót mái thời
gian đến thăm hiền huynh, về cũng khoảng trên dưới mười giờ tối mới tới nhà.
Quá mệt mỏi cho huynh đệ. Xin chúc cả đoàn thượng lộ
bình an vậy.
Viết lại cuộc
gặp hôm 19/5 âl 2015.
15/7/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét