NGÔI NHÀ HOANG (tiếp theo)
Thêm 5 năm nữa trong
tiến trình chàng ngửi miên viễn mùi hoa Huệ, không biết ở đâu và
chàng chừng cũng không cần biết nó từ đâu đến, chàng cảm nghiệm sâu
đậm là mình đang sống với chính mình đầy đủ và trên hết các lý do.
Sống với chính mình là sống với nhất tâm bất loạn, sống với chính
mình là siêu việt chính mình ra khỏi chính mình.
Ngót mười năm chàng vượt biết
bao chặng đường dài luôn có ác thú ma quỷ ngăn đón. Khu rừng giờ
quang đảng, chàng đi đứng tự do như cái tự do của Ông chủ nhà. Bước
lên thềm ngay lúc các quỷ ma lớn nhỏ đang kêu hợp để đối phó chiến cuộc.
Nếu Ông chủ nhà quyết tâm đòi lại những vì Ông ấy có, bọn chúng phải dùng
phương cách “xáp lá cà”duy trì hang ổ. Một số quỷ ma nho nhỏ xin giải ngũ
vì khiếp sợ những chiến công oanh liệt của chàng ở mấy bận qua, chủ
tướng của chúng chưa cho phép thì Trí Thông xuất hiện hiên ngang,
chiếu đôi mắt như bóng đèn pha thẳng vào mặt, vào mình của từng tên
ma quỷ. Các đứa quỷ ma nho nhỏ kể trên bị ánh sáng soi bật gốc
hình, giật mình kinh hãi vừa la vừa chạy. Chủ tướng quỷ vương thấy
cuộc họp bị bể loạn thì giận lắm, liền xông ngay ra trận, hắn dậm
chân xuống đất ngay khi miệng niệm một câu thần chú. Tức thì mình
hắn bay bổng lên không trung, rồi từ từ hạ thấp ngang đầu Trí Thông,
đôi mắt đỏ ngầu, nanh dài chơm chởm, miệng khè ra hai vòi lửa đỏ như
hai mũi tên bay. Khi hai vòi lửa đỏ thị oai đến hết tác dụng thì hai
ngọn phi đao sáng với xuất hiện. Chủ tướng quỷ vương đưa cánh tay đen
sầm thô bạo chỉ xuống đầu địch thủ, hai ngọn phi đao theo lệnh mà lao
vụt tới, Trí Thông bình tỉnh niệm chú Đà La Ni (Dhârani) tay phải rút
thanh gươm chỉ lên hai ngọn phi đao và tay trái, trỏ thẳng vào mặt chủ
tướng quỷ vương hô to một tiếng: Dừng lại! Tức thì hai ngọn phi đao
đứng nghiêm trên không như hai con vật bị trói, chủ tướng quỷ vương bất
thần chưa kịp đem yêu thuật làm mê muội đối thủ cho mất tác dụng câu
thần chú thì Trí Thông hét tiếp: Hãy tan biến Ngay!Tiếng hét như sấm
sét long trời lở đất làm chủ tướng quỷ vương nhức bưng tai, hắn rớt
xuống đất co dò mà chạy chết ngay khi hai bửu bối tan tành.
Bọn ma quỷ nhỏ rình xem trận
chiến, chúng thấy một lần là thất kinh hồn vía. Xét xưa nay bửu bối
của Tổ Sư giao tranh chưa lần nào thua cuộc, giờ chẳng những đã thua
mà còn mất luôn cả phép báu với một người không có tầm cỡ đối
thủ. Bửu bối tan tành thì cái công tu luyện ngàn năm đem bán phút
chóc với giá rẻ mạt.
Bọn quỷ nhỏ giờ đây hành động
tự nhiên, tự do, không còn ai trông coi hay sai bảo. Chúng tự cởi bỏ
lốt quỷ dữ, hết ham hầu lệnh tổ sư học đòi yêu thuật vì trong khi
thua chạy chưa biết sự sống chết của Ông ta như thế nào, giá có còn
sống cũng hết làm ăn được vì, cả cái khu rừng mờ ám tối tăm cho
chúng giấu mình nay đã quang đảng rồi. Cỡi lốt quỷ ra, chúng đối diện
với nhau, trước ai cũng là con người mới lạ, ai cũng hiền hậu dễ
thương, trong tiềm thức thỉnh thoảng ngoi lên dáng vẻ quen quen thân
mến. Kiểm lại ở mỗi người trong bọn họ, từng người mãi mê công việc
ban đầu, nhìn bạn, nhìn mình và len lén nhìn Trí Thông, họ thấy họ
có những nét giống Ông ta, cảm nghe lòng rất thân thiện với Ông ta.
Khu rừng được dọn sạch, bầu
trời nắng ấm vài lọn mây du phương thoắt qua, không đọng lại nét âm u
cho cuộc phá rừng đuổi loài ác thú.
Chủ tưởng quỷ vương chạy cuống chết, hang ổ bị phá
hủy, thuộc hạ của hắn một ít người trung thành với chủ ở chờ, chúng
đổi hình đổi dạng nhưng không đổi cái tâm đen đúa, phần đông thì quy hàng
làm lành lánh dữ. Quỷ Ma vốn là anh em ruột, là đệ tử cùng Thầy.
Ma Vương nghe tin người anh em mình đánh trận thua chạy, bửu bối bị
diệt mất. Chủ tướng ma vương giận lắm, hắn đến đòi Trí Thông ra để
cho hắn rửa hận giùm người huynh đệ đồng môn. Giận trong lòng nhưng
chủ tướng ma vương luôn tỏ rõ thái độ hiền lương phúc hậu, mặt đã
tươi đẹp mà giọng nói tiếng cười của hắn duyên dáng, có sức thu húc
đến mềm lòng người ta. Hắn ra trận không có vũ khí cầm tay, chỉ một
cái thân hình tươi đẹp, yểu điệu, chỉ một cái láy láy đôi mắt
phụng, nhếch nhếch chiếc môi son mà chiến thắng, nó có sức mạnh hơn
trăm lần gươm đao của người anh hùng tài ba võ võng. Sức mạnh hơn gươm
đao để chém đầu địch thủ? Thưa không! Kẻ chiến bại đầu cổ vẫn còn
nguyên, mình mẩy tay chân không bị cuộc chiến làm trầy xước chút da
thịt nào, hắn chỉ dùng thủ thuật làm cho đối phương mềm lòng xụm
người, lão hóa đi năng lực của chàng dũng sĩ, buông rớt kiếm đao.
Khởi trận, Chủ tướng ma vương
cười tủm tỉm, đôi mắt đen nhánh, láo liên, yểu điệu gót ngọc, múa
mái tay ngà, bỏ công như vậy cũng khá đấy mà vẫn chưa một chút tác
dụng nào đến địch thủ. Trí Thông đứng dan hai chân ra cấm mũi gươm
vào cây, quát rằng:
Dừng lại! Nầy gả kia! Ngươi
muốn gì khi ngươi đến đây nộp mạng?
Thấy đối thủ hiên ngang, xem
mòi không ổn thì phải đổi tăng thêm thuốc cho có hiệu quả nhanh. Thay
vì trả lời câu hỏi tại sao dẫn xác đến nộp, chủ tướng ma vương thò
bàn tay ngọc vào túi chiếc áo hoa lôi ra chay dầu thơm thượng hạng,
thoa thoa lổ mủi, cần cổ, tóc may, mỉm cười kín đáo, khêu gợi tâm tư
để hễ ai mở cửa duyên lự thì thuốc vào phát tác.
Trí Thông khép hai chân lại,
chống mũi gươm nghiêng về phía trước, mắt nhìn thẳng vào mặt đối
phương, át tiếng:
Ngươi muốn chết phải không?
Đôi mắt Trí Thông nhìn thẳng,
sáng soi còn chủ tướng ma vương chuyên nghề nhìn ngang liếc dọc, thập
thò sáng trộm. Đôi mắt sáng soi đã đập mạnh vào đôi mắt lúp ló
sáng trộm, làm chủ tướng ma vương quờ hoạn, lúng túng. Dùng thuốc
liều mạnh vậy mà không vô được, hắn gượng lại, yểu điệu thân ngà,
nâng nâng tay ngọc, nhếch tỉm môi son:
Hởi người hùng kia! Hai ta thuở
giờ chưa một lần biết nhau, ai nào có thù hềm chi đâu mà định ra tay
xâu xé? Nầy anh! Hãy mở rộng vòng tay và thiện nguyện thì cuộc sống
mới đi đến hạnh phúc.
Trí Thông trở bộ, đứng chân
trước chân sau chống mũi gươm về hướng địch thủ giải thích:
Nầy chủ tướng Ma Vương! Ngươi
đừng hòng láo khoét để ru ngủ hồn ta. Thiện nguyện của ta không can
phạm gì đến ngươi. Còn hạnh phúc đó hả? xin ngươi dẹp phức đi cho ta
nhờ. Ta đã biết rồi, biết hết những chuyện về ngươi, việc làm của
ngươi. Không ai có thể hạnh phúc đúng với ý nghĩa khi cùng sống với
ngươi hay thân thiện gần ngươi. Thân thiện gần ngươi cũng mất mát hạnh
phúc đừng nói là sống chung với ngươi. Ta đã quá khổ đau vì cái thứ
hạnh phúc ấy mà chính ngươi là thủ phạm, là kẻ thù số 1 của những
ai đi tìm chân hạnh phúc. Nhiều đời, Ông Cha ta đã bị ngươi dẫn vào
đường sống chết, ta cũng thế. Ngày nay biết rõ giả tâm của ngươi, ta
há dễ quên chuyện cũ, tin cái thứ hạnh phúc ở ngươi đưa ra cho ngươi
bày kế giết chết một lần nữa sao? Nầy chủ tướng Ma Vương, ngươi chạy
đâu cho khỏi chết!
Nói dứt câu, Trí Thông hét lớn
một tiếng, tay phóng mạnh mũi gươm băng ngang cổ chủ tướng ma vương,
hắn nhào lăn mấy vòng rồi nín thở.
Từ đây Trí Thông làm chủ nhà
mình, một ngôi nhà bình an, sáng ngời, hạnh phúc.
( Hết )
20/5/2015
Lê MInh Triêt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét