Thứ Ba, 24 tháng 3, 2015

KỂ CHUYỆN TRONG ĐÊM TRĂNG tiếp theo 9

Xem cho kỹ đi sẽ thấy, cái cạm bẩy giết hại Tu Sĩ bậc nhất là Danh Lợi Tình, giết chết mòn chết mỏi. Với những vị tu còn trẻ tuổi, Tình là một thế chiến khá quan trọng mà ma phiền não đã gây chiến trận ở mọi chỗ, cổ nhân ví nó như “Ải Địa Đầu”của một quốc gia, giữ yên bờ cõi hay không là nơi đó. Do vậy mà ải chiêu mộ tướng mạnh binh hùng, võ công cái thế. Địch quân mà thắng qua được ải địa đầu, chuyện chinh phạt một nước đối phương không còn khó nữa. Lắm nhà tu từng có tiếng thắng trận là vô địch ở khu vực tình cảm, tình yêu, tình dục hằng mươi năm hoặc đôi nươi năm tương dưa sương gió, màu nâu sồng không phai sắc bởi buội hồng trần, lúc nào cũng “sắc tức thị không”mà rồi một “ chút xíu” gì đó dấy lên không hay, dấy lên không hay tất nhiên không diệt, lâu ngày một ít đó thành nhiều, cái Ấn Tượng phôi thai của tình cảm, tình yêu và tình dục chen vào tâm khảm qua một niệm bất giác rồi 2 niệm 3 niệm nối luôn. Tương dưa tàu hủ còn đặc sệch nơi thân mà trong tâm cũng quá nhiều quân phiền não. Chúng ta giành giựt cái gì? Giành tương chao tàu hủ để làm chứng mình là người đạo, lo tu, còn bỏ cái tâm cho phiền não xé nát sao? Một khi vọng niệm chúng sanh làm chủ tình hình, nó sẽ giật đánh nhà tu té nằm sãy tay.
Ai có ngờ đâu! Khi chúng ta có thói quen chóng cự tình ái bằng nhận thức chủ quan, phủ nhận triệt để sự có mặt của người khác phái trong tổ chức, trong xả giao, trong cái nhìn và trong nụ cười…thì nơi khác, cảnh khác, Danh Lợi chẳng hạng, chưa được ta chú tâm tuyệt diệt Tình có thể mượn ngõ đó vào hết đường chống cự. Như vậy, phủ nhận triệt để cũng chính là chấp nhận triệt để. Biết bao nhà tu hành đã phải cao bay xa chạy như thế nhưng rất ít có người thành công với hạnh cách sáng sủa.
Một đứa bé trộm đồ ta bắt được và liền khi ấy ta tống xuất chúng ra khỏi cửa. không mất đồ là hay, vui mừng. Tưởng đuổi nó đi là yên cứ việc vui chơi, ai có ngờ đâu! với tính chuyên nghiệp ăn cắp của nó, khi nó mới bị đuổi ra khỏi cửa chớ chưa đi xa “chưa mất hình mất bống” nó vẫn còn “núp đâu đó” để nghe thấy hết cuộc vui chơi trong nhà; không cho đi tắt, chịu khó một chút nó đi vòng ngả sau lấy sạch. Ví như người lính đóng đồn, nếu siêng đi hành quân dẹp giặc, hoạt động dang xa, thường tấn công qui mô đẩy giặc đi khỏi vùng kiểm soát, an ninh, tự trị. Nhiều ngày mất bống giặc, giặc bị đẩy ra xa, người lính giá có lỡ vui chơi quên gát giặc một chút xét cũng không đến đổi tệ, giặc có muốn trở về phá trong lúc người lính vui chơi quên gát một chút cũng không về kịp, chứ đồn lính mà ít chịu đi hành quân quét giặc thì giặc luôn luôn ở cận bên hơ hỏng là chúng tấn công ngay. Thu hẹp vùng hoạt động, thu hẹp hành quân là thu hẹp sự sống là cơ hội cho giặc lấn vào gần đồn, nhởn nhơ hình bống giặc phía ngoài, lơ con mắt nó nhảy vô “ Chụp Đồn”, thua chắc.
Thanh Lan nhiều phen đánh cướp từ xa, xa đến không còn dấu dết, không cho cơ hội tìm đường trở lại, nhưng chúng có chịu thua đâu, không thua thì Thanh Lan cũng không nhịn, đánh cho giặc một trận cụt vốn. Còn trơ một thân chúa đảng hết làm ăn gì được mà cái tính cướp của giết người vẫn không chừa bỏ để phải một mình chết dại bởi tay con tuỳ nữ yếu đuối. Tóm lại, đuổi chận ngõ nầy nó đi ngõ khác, quyết lòng phá, nhưng cách nào cũng không qua mắt Thanh Lan.
Thanh Lan cằn nhằn Ông khách khó tính bằng dọn đãi Ông ta một bửa cơm chay và sự kiện Nàng ra tận phòng ăn với biểu ý rằng: Đừng dễ nuôn chìu theo những đòi hỏi vô lý, ví dụ: Bao năm tu ngon lành trong chỗ lạc đạo an bần, trường chay tuyệt dục nay bỗng nhiên dệt lóm đóm mộng đời, hồi nào thích đơn thân nơi thanh vắng tịnh tu, nay mến chỗ huyên náo ồn ào, hồi nào ca tụng lý tưởng sống đơn giản vật chất mà giờ trọng sang chuộng đẹp kiểu nầy kiểu nọ, hồi nào say sưa tịnh toạ tham thiền, nay như quên hết, có ai nhắc cho nhớ cũng không muốn nhớ, hồi nào Niệm Phật dễ nhất tâm tham thiền thường được vắng lặng, nay vọng niệm thét gào cứ để vậy coi chơi, hồi nào không ưa nghe thấy người khác nói chuyện đạo cao siêu mà diễn giả vướn nhiều mê muội tầm thường mà giờ mình là kẻ ba hoa nhất hạng, hồi nào không ưa lội lơn tơn đi tụ ba tụ bảy bàn chuyện viễn vong thằng cha nầy con mẹ nọ, huynh nọ đệ kia giờ thêm cái tật ngồi lê đôi mách lắm chuyện đủ điều, hồi nào lễ Phật xong là phải tịnh toạ cả tiếng đồng hồ giờ một chút cũng không…Ta đừng dễ dải bỏ qua, xem xét nguyên nhân nào gây nên những thói nhu nhược hư hèn ấy để kịp thời chận đứng sự tuột dốc, tìm lại ngay những tâm quyết mình đã bị mất mát hao hụt. Việc gì cũng nên cho động não một chút, có động não mới có trốc sét mà dẫn điện sáng lên. Người lười tu lâu ngày, mê tâm, tối dạ, lòng đen như mực như cái ổ điện lâu ngày không hoạt động, sét đóng bít trịt, cứng khừ, bật cong tắc “ cóc cóc”không trốc sét điện không qua tối vẫn tối. hình thức tu hành của chúng ta là bật cong tắc, nhưng tiếc thay, cong tắc bật lia lịa sớm chiều mà sao không sáng. Nhà tối om om dễ bị va đầu, va đầu vào đâu cũng thua.
Hãy coi Thanh Lan yêu quí của chúng ta! Đèn bao giờ cũng để sáng, lỡ có hết dầu thắp sáng, bằng mọi cách dù nửa đêm cũng phải đi kiếm cho được dầu. Vòng ánh sáng vừa đứt là nối lại liền, có sáng tâm mới suy ra những điều lợi lạc. Thông thường hễ ai có muốn ăn ngon phải nấu bằng thịt cá, nay gặp phải cái Ông khách dị kỳ đòi ăn ngon mà cử để hai món đó. Thấy chuyện đòi hỏi quá vô lý, đánh giá sự vô lý hiện diện không phải là chuyện tình cờ, nàng không thể bỏ qua, vội đến tận phòng ăn để xem mặt mủi của Ông khách kỳ lạ ấy ra sao. Nhờ năng động tính tò mò, thắp sáng hiện hữu, vừa thấy Ông khách trong phục xuất sang trọng, nàng không nhìn vẻ sang trọng bề ngoài của Ông ta, nhìn ngay Ông ta, đôi mắt nàng vồn lên rất sáng, phát hiện được chân diện của một tên chúa cướp đội lốt người lành, phú quí, phóng cho hắn một nhác dao trừ hậu hoạ.
Than Ôi! Lắm Tu Sĩ bị phiền não rủ mình đi đội lốt việc lành, đội lốt việc từ thiện, thậm chí đội lốt Niệm Phật Cầu Kinh… đòi hỏi đủ điều vô lý đủ điều tầm bậy mà cũng tin, chấp nhận bừa. Thậm chí nó không cần đội lốt, vẫn nghênh ngang mang cái bộ mặt ngược đãi sự tu hành mà sự đòi hỏi vô lý kia cũng được chấp hành tốt.
Đừng nhìn việc làm thuận nghịch mà hãy nhìn ngay cái khởi động khi đối trước việc làm và hãy nhìn cái khởi động trong khi không có việc làm. Động tâm trong lúc có làm việc thiện hay không làm việc thiện, có lễ niệm Phật hay không lễ niệm Phật thì cũng là “Động Tâm”. Người ở trước Phật mà động tâm về Danh, Lợi, Tình, với người ở xa Phật động tâm về Danh, Lợi, Tình, động ở đâu cũng là động, bằng nhau thôi, cần phải diệt dứt. Thanh Lan không nhìn vào Y Phục đẹp xấu của tên buôn dầu bửa trước và  người thương gia hào phú lúc giờ mà nhìn ngay cái vẻ mặt hung tàn của một tên chúa cướp núp trong hai thứ y phục ấy, nhìn quần áo để đánh giá con người thì khó mà lấy kết quả, nhìn ngay vào con người để đánh giá, giải pháp có lẽ sáng sủa hơn.
Nhìn ngay lúc khởi động không nhì bằng mắt, không nghe bằng tai, không nói bằng lời, không suy nghĩ bằng ý, không định bằng tâm và không luôn các cái không đó nữa. Vô tâm mà nhìn, nghe, nói, tưởng, định. Cố nhiên, việc moi kiếm một câu Kinh câu Kệ nào đem dẫn giải trạng thái “ Không, Vô Tâm” ấy để đánh đổ cái khởi động ngay trong lúc ta Thiền Tịnh đã là một khởi động thêm trong khi cái khởi động trước chưa mất.
Từ độ tên lái buôn dầu tẩu thoát sau 37 người bị chết luộc, nhà cửa sự nghiệp của Alibaba có phần yên ổn đôi chút, mạng sống của mỗi người được kéo dài thêm. Tuy nhiên trong hạnh phúc ấy thỉnh thoảng, tên lái buôn tẩu thoát và qua sự khám phá của Thanh Lan về 38 cái thùng dầu thì chúa cướp vẫn còn là nổi ám ảnh của cả một gia đình… phải làm không luôn cả Ông ta.
Ví như Kinh Bát Nhã Phật dạy làm không hết các cái có và khi các cái có đã bị làm không rồi thì cái không ấy trở thành là “ Tướng Không” cũng phải làm cho không luôn. Nếu tất cả các “tướng có” đã bị làm không rồi mà tướng không vẫn còn nguyện vẹn, có chạy đâu cũng không khỏi cảnh tiêu trầm.
Thanh Lan đã “Làm Không” của cái “ Có” 40 tên cướp và qua mấy lược giao chiến 39 tên cướp đã bị hạ gục, chỉ sót lọt một mình chúa đảng, Ông ta tính toan cẩn thận mở chiến tuyến mới, sách lược mới, dẫn xác đến, phen nầy là phen ăn thua, Thanh Lan đã làm “Không” Ông ta luôn. Nếu giết giặc mà tướng cầm quân chưa giết chắc chắn cuộc chiến ác liệt sẽ xảy ra sau khi đấng chỉ huy nầy đi mộ binh mới. Cũng thế, các thứ cấu nhiễm không còn “ Định” mà nộc độc vô minh chưa dứt thì vẫn là cái cửa phàm phu, sanh tử.
Bấy giờ cửa nhà an ổn, đất nước thái bình, nộc độc trong người được cắt đi, niềm lo sợ không còn nữa. Sự kiện Alibaba nói với Thanh Lan sau khi biết tử thi là chúa cướp “Thanh Lan, con dâu yêu quí nhất của cha! Từ nay chẳng những con chỉ là dâu của ta thôi, cha cho con trọn quyền của một chủ nhân muốn xài gì tuỳ ý trong nhà nầy” là biểu tượng một người dứt tuyệt vô minh phiền não, chứng quả Niết Bàn Giải Thoát.
Kính thưa chư quí Huynh Đệ! Yêu cầu tôi kể chuyện gay cấn để sưởi ấm trong đêm trời giá lạnh nầy. Tôi trân trọng lời yêu cầu cả hai phía: Kể chuyện và lựa chuyện cho thật gay cấn, tôi  đã làm hết sức mình. Không biết có sưởi ấm cho  quý Huynh Đệ phần nào chưa.?
Các bạn đồng hành 10 người của tôi dạo nọ ạ! Cũng theo yêu cầu của quý bạn tôi đã viết thành tập “ KỂ CHUYỆN TRONG ĐÊM TRĂNG” của cái đêm trăng hôm ấy.

(Còn nữa)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét