KỂ CHUYỆN TRONG ĐÊM TRĂNG tiếp theo 8
Bọn cướp nhiều lần bị vỡ tan kế
hoạch đến phải lần lược bỏ mạng 39 người. Binh sĩ chết sạch giờ chỉ còn một
mình chủ tướng, Ông chơi nước cờ cùng. Gôm hết vàng bạc ngọc ngà rời sào huyệt
ra thành mua lấy cái nhản hiệu thương gia gắn lên mình. Từ mặt hung dữ muốn đổi
mặt hiền lành, ăn chay trường, dọn tuồng tu tâm dưỡng tánh cho ai cũng tin nhất
là Alibaba, mới độn nhập vào làm thân với Ông ta chờ cơ hội báo thù cho 39 linh hồn.
Theo Đạo Phật, ví chuyện trên là “Thuận
Duyên Khảo”vì trước một người tu, tâm quá sắc đá, đem tình ái dụ không
ham, đem lợi danh mời chẳng đoái, còn biết phải làm sao đây nếu không chơi cái
đòn gián điệp! Nhưng tình ái của một chàng thư sinh, của vị tiểu thơ mặt hoa da
phấn con nhà trâm anh thế phiệt, dù có mấy nài nỉ bằng sắc hương tiền của cũng
còn ngăn cách giữa đạo và đời, tự nó không làm cho tai, mắt, lương tâm quý Tu
Sĩ tham luyến lòng rạo rực ân tình, nên mới có vụ giả tu theo làm đệ tử; hễ
Tăng thì tiểu nữ đến giao du xin làm công quả, thưa dạ lễ phép, cúng dường vừa
ý rồi đến gợi ý, nói tróng hở, kiểu cách khôn ngoan thưa hỏi những điều nhạy cảm về đạo pháp thì Tăng
mới mến, dễ xâm nhập, xâm nhập được rồi là xát nhập không xa. Ni thì tiểu nam
đến vấn an tinh thần mạnh mẽ, thể xác đủ đầy, vật chất có cần giúp không, mua
sắm thêm gì không?... Lo lo lắng lắng vẩn vẩn vơ vơ, qua lại nhiều lần tâm tình
cởi mở, cảm tình nẩy nở, tình cảm vu vơ, lẳng lơ, mộng mơ …tình ái mới
làm… nhơ!
Hoặc như lợi danh quyền tước, lắm
lần khiến quí Tu Sĩ ra làm như người đời không được, họ nghiêm chỉnh chấp hành
theo câu “ Thiểu Dục Tri Túc”mà an lặng tu tâm, thế nên phải đem danh vọng ở
chốn Tòng Lâm ra mời mới là hữu lý. Vốn biết quý Tu Sĩ thích làm chuyện phước
nên quầng kiếm việc phước đến cho làm. Biết nhà tu ở trong pháp Phật và thích
nói Pháp cho người ta nghe bèn có Pháp hoài để nói có người đến hoài để nghe,
tìm cách rót vào tai những lời khen ngợi chân thành kín đáo. Nghe tâng mà khoái
thì tâm tu biến cho cái khoái đó hiện. Biết Tu Sĩ không ước mơ danh vọng của
một nhà văn, nhà hùng biện hay nhà bác học lừng danh, nhưng hễ thuyết pháp có
nhiều người khen là khoái lắm, chịu lắm. Biết Tu Sĩ không cần lợi ích cá nhân
mà cần nhiều lợi lạc cho đời và đoàn thể giáo hội bèn theo cái lợi ít đó mà kéo
đến, mang đến cho Tu Sĩ hằng ngày. Biết quí Tu Sĩ dù không ham uy quyền của Ông
Quốc Trưởng, Bộ Trưởng nhưng trong đạo cũng muốn chức Hội Trưởng, Sư Trưởng, Cố
Vấn hay cái chi chi đó… để mỗi ngày tâm lạc đi một chút, nhiều ngày danh lợi
quyền tước chất chồng, Vua phiền não cử đại hùng binh sóan ngôi là toàn thắng.
Những điều thiện như
trên, nếu có, người tu cần nên làm vì chúng là pháp lành hỗ trợ chánh tâm cho
hành giả tu Bồ Tát Đạo cầu Vô Thượng Bồ Đề, song vì trước chúng nó, ta hay sanh
thuận
duyên phiền não mà không tự biết đoạn tuyệt đó thôi.
Thật lạ lùng! Một chúa cướp sát
nhân hung tàn bạo ngược mà nay nói chuyện ăn chay, chứng tỏ mình là người hiền
để được lòng tin mà làm chuyện trả thù, song dù hắn ta có ăn cái gì nghe hiền
hơn ăn chay chẳng hạng như ăn rau hoặc tuyệt thức như mấy nhà tu khổ hạnh thời
Thượng Cổ cũng không thể nào qua được đôi mắt của Thanh Lan. Điều rất lôi cuống
ở đây là: Y phục giữa người thương gia hào phú với tên lái buôn dầu mà chúa
cướp đội lốt, khác lạ đến đổi Alibaba là người gần gủi trao tình đã hai lần còn
không phát giác được. Nhưng với Thanh Lan, dù hắn ta có thay đổi bao nhiêu thứ y phục, bao nhiêu thứ
bậc sang hèn thì y phục đẹp xấu vẫn là y phục đẹp xấu, sang hèn sẽ hiển hiện đúng
sang hèn, nhưng cái gương mặt hung tàn của một tên chúa cướp không gì những y
phục sang hèn, rẽ tiền hay đắc tiền hắn hiện mang nơi mình đã làm cho hắn trở
nên hiền lại chút nào.
Cũng thế, trước một người tu, tâm
quá sắc đá, phiền não chọi nước nghịch hoài coi mòi không thắng bèn phá nước
thuận, hợp với nhu cầu xã hội, giáo hội mà vào tận bên trong đập nhà phá cửa.
vị thương gia hào phóng có vẻ mặt hiền lành thêm vụ trường chay tránh sát dễ
tin quá phải không? Thế nhưng Thanh Lan không dễ tin đâu, nàng đánh giá chuyện ăn chay của ông ấy
là bề ngoài, nghi ngờ cái vẻ hiền lành của Ông ta cũng là bề ngoài,
ăn chay là tình thế. Thấy hết ruột gan của đứa côn đồ, dứt cho nó một dao bỏ
đời ăn cướp. Ví chúng ta là Thanh Lan, cái đám thuận duyên khảo vào đập nhà phá
cửa sẽ bị rụng đầu.
Đừng tưởng ăn chay, giữ một ít giới
luật bề ngoài cho nhu cầu bề ngoài của Tôn Giáo, Giáo điều hay nhu cầu sinh tâm
lý cho việc tu là tu. Cũng đừng quá tin sự cúng lạy hay tham thiền tịnh toạ nơi
thanh vắng kia là thật sự tu hành, thật sự chiến đấu với kẻ thù phiền não “Phật
Tời thờ đó mà tình tưởng đâu” của Ông Nguyễn Văn Thới và câu “ Trong lúc ấy
niệm cho lấy có - Đã từng dựa kẻ nâu sùng, cớ sao tâm trí còn tùng ngoại duyên”
của Đức Thầy, há chẳng phải là lời châu ngọc để thức tỉnh cái tâm mê muội của
chúng ta đấy ư!
Người đang làm việc hay đi dạo
khuây, nếu thật sự bậc quí trọng tu hành thì ở đâu cũng tu, niệm Phật nơi nào
cũng niệm, ý thức niệm Phật để không niệm ma “ Niệm cho tà quỷ vậy thì dang ra”
thì dầu đang ở nơi bờ ruộng cũng “Niệm cho tà quỷ vậy thì dang ra” được. Đang
đi dạo hay làm lụn bị quân phiền não bất thình lình giấy binh đánh khiếp không
hay, hoặc hay nhưng có thói quen cho rằng: Chỗ nầy không phải là nơi tu niệm, không nằm
trong giờ quy định tu niệm. Giờ nào có việc nấy, giờ sinh hoạt gia đình, xã
hội, không phải là giờ cúng nguyện, tham thiền, cúng nguyện tham thiền là sáng
với chiều thôi. Hỡi ơi! Mang danh lính
chiến đi đánh giặc, gặp giặc đến đánh còn ở hẹn, chờ chiều đợi sáng. Nhưng giặc
có cho ta hẹn đâu. Ông Thanh Sĩ nói “ Giặc nào bằng thứ giặc lòng, lúc nào cũng
đánh chớ không lúc ngừng”. Trịch một
chút nó đập bật gọng, áo nhà chùa mặc mấy mươi năm còn phải cổi ra, chay lạt
mấy mươi năm còn qua mồi ngả nghiệp. Vì quá hoang tưởng, cho sự cúng lạy tham thiền Sớm Chiều kia là
tu, bị phiền não đánh muốn giăng cả tương chao tàu hủ. Xuôi tay cho giặc đánh,
mang cái tâm bệnh ấy dẫn đến buổi công phu sáng chiều, vừa thì thụp lạy Phật
thì nó cũng nhảy ra hứng hết thôi, nó hứng thì ta lạy dính nó chớ đâu có dính
Phật chút nào. Tưởng tụng đọc kinh kệ, cúng Phật trước bàn thờ Phật vậy là tu,
tha hồ cho vọng niệm muốn sao đó muốn. Thế là ở chỗ có Bàn Thờ Phật hay không
có Bàn Thờ Phật cũng đều sanh khởi vọng niệm. Ở ngoài bị giặc đánh tơi bời tu
không an, niệm không chánh, hẹn tới Bàn Thờ Phật đặng tu mà có tu được đâu,
cũng tơi bời giặc đánh nữa thôi.
Tâm bệnh quá nhiều, đi đâu làm gì
nó cũng đứng trên cương vị làm chủ tình hình, chần ngần ra, ta nói lạy Phật chớ
thật là lạy nó, niệm Phật là niệm nó. Không, tất cả chỉ là hình tướng, là cái
lốt mà phiền não có thể mượn để che mắt bít tai chúng ta, cũng như chúa cướp
đội lót thương gia vờ hiền, ăn chay lấy lòng tinh yêu của đối phương mà sanh kế
tạo phản. Ta phải nhìn thẳng vào mặt chúng chớ đừng nhìn hiện trạng cảnh sắc,
làm việc đi chơi, công phu bái sám, như Thanh Lan, không nhìn vẻ sang trọng bề
ngoài và cả việc trường chay của ông ta nữa, mà nhìn ngay bên trong, nội dung
chính là vẻ mặt của Ông ta, tính tiềm ẩn sự hung ác còn vương động lên người.
Như thế thuận nghịch là thuận
nghịch mà phiền não là phiền não. Đừng nói chỗ nghịch mới có nó còn nơi thuận
thì không, phiền não tính nó hay lục đục phá thì chỗ nào nó cũng phá. Ngồi Niệm Phật
tham thiền ràng ràng đây mà hơ hỏng chút nó còn nhảy vô chụp lia chụp lịa thì
đừng nói là chỗ nào , ví được như
Thanh Lan mà “ Lụi” cho nó một mũi mới yên nhà yên cửa.
Kinh Phật nói “ Phật cao nhất xích ma cao nhất trượng”, bảo
như thế không có nghĩa là Phật thua thấp hơn ma. Đức Phật có lòng Từ Bi rộng
lớn, còn ma phiền não lúc nào cũng hiếu chiến cậy thế, mưu kế chơi gát hơn. Đức
Phật dạy câu ấy để nhắc nhở cho hành giả muốn thăng tiến lên sự nghiệp Phật Đà
trong mỗi người hãy luôn thức mà để ý đến nó cho có sự bảo đảm. Chớ nên hơ
hỏng, vì chuyến đi về cõi “ Niết Bàn Tịch Tịnh”của một Đức Phật tương lai,
phiền não có thể đội lốt cùng đi hoặc đi trước cản chân, lấp ngõ chận đường,
chứ đã là Phật rồi còn ai cao hơn được.
(Còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét