KỂ CHUYỆN TRONG ĐÊM
TRĂNG tiếp theo 7
kính thưa quý huynh đệ! Đến đây ta thử ngăn làm cái mức chia giai
đoạn hai sự thành công của Thanh Lan và trong “bình chuyện”, nếu gắn bó
sự tu hành chúng ta sẽ theo đó mà chia ra“Tiệm Tiến” và “Đốn Ngộ”.
Cốt chuyện cho thấy sự thành công của người tuỳ nữ Thanh Lan là vĩ đại, để
chúng ta có cảm nghiệm sự thành công của người khác dẫn ta đến thành công của
chính mình cũng vĩ đại hơn thế nữa, trên đường tu.
Mặc dù Thanh Lan luôn ngăn trừ bọn cướp tìm lẽ sống còn, song nếu
bọn cướp chưa bị giết chết thì sự sống còn của cả nhà nầy là không chắc. Chỉ
trông vào sự may mắn của mỗi ngày thì sẽ có một ngày không may mắn. Không thể
trông vào sự đánh lừa người khác làm quyết định an toàn nhất. Dẩu Thanh Lan có
giỏi phù phép đưa địch quân đi một hướng khác cho rảnh lo, đó là việc tạm ứng,
đừng cho là kế lâu dài, cái nộc
độc chết người vẫn còn, ít
lâu nó cũng mò trở lại làm phiền phức cuộc sống. Đã mấy lần dùng tạm ứng mà kết
quả chẳng đi tới đâu trong việc bảo đảm sự sống còn, đừng để hẹn lần hẹn lựa
thành thói quen mà canh chừng giặc suốt, lỡ lúc mất canh chừng, hơ hỏng nó tấn
công là uổng mạng. Chi bằng rán một phen hạ sát chúng mới yên nhà yên cửa.
xem việc tu cũng thế, phải hạ quyết tâm sát tặc “Mài gươm trí cho
tinh cho khiết, dứt tâm trần kiếm chữ sắc không”(giác mê tâm kệ)còn việc
chuyển vọng niệm thế tình đi một hướng khác là làm đở một lúc khi lòng giác ngộ
chưa bừng tỏ, nội lực yếu đuối, như Thanh Lan, đánh lừa bọn cướp là việc tạm
thời, không giết nó “dứt tâm trần ”
giỏi trốn lánh mấy đi nữa cũng có ngày nó len lỏi tới nhà.
Thời gian qua, dù Thanh Lan muốn tiêu diệt bọn cướp, song cảm thấy
mình sức yếu thế cô, đặt vấn đề ăn thua một mất một còn với chúng là chưa được,
nên đánh lừa chúng cho qua truông. Nay thấy mình khôn lớn, đủ đầy nghị lực,
quyết một trận cho bọn cướp thất kinh. Cũng như người sơ tâm tu Phật, gặp vọng
niệm nổi lên chỉ biết đem thuận chõi nghịch cho vơi đi phiền não. Chõi riết hết
cây chõi mà phiền não không hết. Tu mỗi lúc một hơn, thấy phiền não lúp ló không
đem thuận nghịch chõi nhau nữa mà là nhất định Chém. Như Thanh Lan việc đầu tiên của giai
đoạn lớn khôn nầy, nàng đã thành công vĩ đại là luộc chết 37 tên cướp.
Trong đêm tên lái buôn dầu xa lạ xin ở trọ, Thanh Lan đã phải thao
thức và chính vì sự thao thức ấy nàng thấy bọn cướp sắm tuồng sát hại, chỉ mới
sắm tuồng chưa kịp làm tuồng thì bị phát hiện, chúng chưa ra tay thì Thanh Lan
ra tay trước, giết chết trọn ổ 37 tên giặc. việc ấy với biểu ý rằng: Người tu
khi tiếp xúc với đời, qua tình người hay vật chất, những điều mới lạ, những
việc mà từ trước đến giờ ta chưa từng làm chưa từng tiếp xúc, hoàn cảnh có
khuôn đúc ta phải giao tiếp cho hợp với nhu cầu tình thế, song khi giao tiếp
với những điều những cảnh mới lạ ấy, tâm trí ta phải luôn được đánh thức tỉnh
táo. Những ai muốn kế nghiệp Như Lai, giới luật nhà Phật cấm không được ở chung
trong Danh, Lợi, Tài, Sắc vì chúng làm hao tổn tinh thần, đó là phương diện
giáo điều. Nhưng trên lĩnh vực Giáo Hội, nếu trong lúc tình thế quốc gia có ảnh
hưởng mạnh ở giáo hội, người tu thấy cần phải thu hẹp giáo điều, trãi rộng giáo
hội nếu họ muốn theo hoài bảo của các đấng từ Bi “ Biết làm sao gieo đạo khắp
đại đồng, Đưa nhơn loại đi vào vòng hạnh phúc”(Không buồn ngủ) lắm khi họ vấn chân vào
chốn Danh, Lợi, Tài, Sắc để làm lợi ích cho đời, nhưng nếu họ luôn thức tỉnh
chúng là phù du ảo ảnh thì phiền não của những việc ấy không cản trở đường tu
niệm họ được.
Khi tâm ta khởi động điều mới lạ, ví dụ: Bao năm tu giữ vững lập
trường “Ly Gia Cắt Ái, Lạc Đạo
An Bần” nay bỗng nhiên gặp đối tượng nghiệp ái, nghĩ tính tình dục, phá sự
thanh bần, nếu ta luôn sống với trạng thái thức tỉnh như người lính gát giặc,
đôi mắt không rời về hướng có giặc, nếu giặc xuất hiện là hay, tay “Bóp Cò” ngay. Bằng
chẳng vậy, tính đam mê nhập vào không hay không đuổi, hoặc hay mà bỏ qua, cứ để
nó hành hạ nắm đầu niếm cổ, nó đè nó giật, nó đấm nó thoi hằng ngày, hằng giờ,
riết phải chết… “Rớt”tu
sao nổi nữa mà tu!
Quý Huynh Đệ thử nghĩ, ngay trong đêm tên lái buôn dầu xin vào ở
trọ nhà Alibaba với hành động sát hại người, nếu không có Thanh Lan thao thức với
ấn tượng chọi kẻ thù, cả nhà ấy còn ai sống không? Người tu hướng đến viên
thành Phật quả hay trên đường về cõi Cực Lạc của Phật, tâm trí luôn thức, tỉnh
táo, giặc phiền não tróng không, đường rộng thênh thang, đi không vướng bận thì
đi suốt, ai đâu bỏ cuộc giữa chừng, chết bờ chết buội với giặc phiền não mà
không hay chứ.
Như có số người tu,
trước giờ sống an nhàn nơi cảnh vắng, tâm tư an trụ mạnh mẽ dồi dào. Nhờ an trụ
mà cao đức tiếng tăm, nhiều người ngưỡng mộ, tới lui học hỏi. Chợt lòng có kẻ
hở, vọng niệm chúng sanh phóng vào, bày ra chương trình giúp thế độ đời, xây
dựng Giảng Đường, Phật Học Đường, lập Tu Viện, Thiền Viện vv… Người Tu làm việc
ấy không phải là sai, rất đáng khuyến khích. Ngặt
chướng có một điều: Lúc chuyên tu nơi cảnh vắng thì luôn thức soi tâm, lặng
niềm riêng thế sự mà bắt tay vào việc truyền đạo cứu đời nương vui theo cảnh
đến phải ngủ gờ ngủ gật. Không
tỉnh tâm tỉnh trí mà nói Phật Pháp, bài Pháp rất là lộn sộn, người nghe không
cảm tâm tất nhiên không có kết quả tốt khi nghe Pháp. Nói làm việc đạo thì phải
có tâm đạo trong khi làm việc. Không có tâm đạo mà làm việc đạo là làm cho giặc
phiền não hưởng, vậy tu cho nó sao? Tưởng sự an tâm nơi thanh vắng lúc xưa cũng
sẽ an tâm nơi những việc làm danh cao, lợi lớn, tình nhiều như giờ nên không
hay hoặc hay nhưng bỏ qua sự tu tập, đánh đuổi trước vô số kẻ thù phiền
não hoành hành. Không hay có giặc hoặc hay mà bỏ qua vậy thì làm lính chi cho
nhơ danh chiến sĩ Như Lai?
Chiến sĩ ra chiến trường là đánh giặc, gác giặc giữ an ninh. Ra chiến
trường hoài hoài mà sao an ninh chưa có? Gác giặc cái kiểu gì chúng nó vô “chụp
đồn”mà Ông lính cứ đứng tỉnh bơ? Dọn chỗ ngồi Niệm Phật thật là trang nghiêm
thanh tịnh, tiếp duyên cho tấm lòng mình thanh tịnh nữa mới hay chứ còn ngồi
trơ người ra đó cho giặc phiền não hoành hành mà nói Niệm Phật quả là nói
“lộn”. Chờ đánh giặc cớ sao giặc đến không hay? Thế có khác nào, anh lính chiến
yếu hèn nhu nhược tự chiêu lốt anh hùng, để
khi bình an ở đồn bót lu bu kiểu “Đánh giặc miệng”nói chuyện ngăn địch, chống
địch giỏi hơn ai hết, tranh biện đủ điều xưng ta đây là hàng cao thủ, võ nghệ
đầy mình, nhưng lúc ra trận mạt, đối diện với kẻ thù mà tay nhắc súng không
lên, rút gươm không khỏi võ, nó bắt cái hồn đâu hồi nào cũng không biết, hoặc
biết mà lại khuất phục xuôi tay.
Tu theo con đường Bồ Tát Đạo Hành giả phải tập trung cho được 3
yếu điểm là: TỰ GIÁC, GIÁC THA, GIÁC HẠNH VIÊN MÃN. Vậy thì Tự Giác, ngay từ
nguyên thỉ đã đứng hàng đầu, giữ địa vị độc tôn Thầy cả Trời và người. Với địa
vị độc tôn đó ta chẳng lý do vì, kể không có ngoại trừ, đem địa vị độc tôn
xuống hạng dưới và cũng không có lý do vì đem Tự Gác đứng sau Giác Tha đày đoạ
mình trong cuộc phiu lưu vô tận.
Vậy nên Tự Giác là Nền
Tảng cần phải có trước hơn
tầng nhà. Kinh Pháp Cú nói “Người nào sa lầy không thể vớt được người khác sa
lầy như mình. Chỉ có những người không sa lầy mới vớt được những người sa lầy.”
Đức Phật không dạy người ta đi độ bệnh kẻ khác mà bệnh nơi mình thì bất lực. Ta
đi theo đường Phật, giá như có hấp tấp quá, ta không chờ đợi cho mình Tự Giác
đâu cho rồi đó mới làm việc Giác Tha, chúng ta vừa hành vừa khuyên người khác
hành, đừng có cái kiểu khuyên người ta hành còn mình thì không. HãyTự Giác ngay
trên chỗ mình đang làm việc Giác Tha.
Alibaba sống chung với bọn cướp từ xa đến giết Ông mà Ông không
hay, dù chỉ qua một đêm cũng đủ chết, nhưng may là nhà của Ông luôn có người
thức canh chừng, hễ thấy bọn ấy nằm im thì thôi, bằng cựa quậy người canh chừng
đưa dầu sôi luộc mạng. Nên tên khách buôn hôm ấy tính toan đủ chuyện mà chẳng
làm được việc gì cho ra hồn còn bị chết bởi kẻ phải chết. Phiền não
chuyên phá hại người tu, nhưng hễ ai hành đạo không một chút rời tâm, chẳng
những chúng không hại được bậc chân tu mà còn bị tiêu diệt ngay sau khi bậc
chân tu này liễu ngộ Niết Bàn Diệu Tâm.
Alibaba giải thoát phận
nô lệ cho Thanh Lan và phong chức nàng lên làm dâu trong nhà, từ thân con đày
phất lên dự phần cô chủ, sự kiện ấy với biểu ý chính: Người mới nhập môn tu
Phật chỉ làm một chú Sa Di, chuyên lo công quả nhà chùa, hầu hạ Thầy. Trải
nhiều năm “ Tốt Nghiệp” trí đức, được lên hàng Tỳ Kheo, thế tôn Đại Đức, Thượng
Toạ, Hoà Thượng. Nếu giết giặc phiền não nhiều và dễ dàng như Thanh Lan luộc
chín 37 tướng cướp thì có thể phẩm bậc cao cở Hoà Thượng cũng nên.
(còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét