Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2016

MẶN TỈNH BẠC LIÊU

Khởi hành từ THIÊN QUANG AM lúc 5 giờ ngày 15/4/2016, xuôi về Long Xuyên vượt qua thị trấn Thới Lai , thành phố Vị Thanh (Hậu Giang), qua vùng tỉnh Sóc Trăng, xuôi về tỉnh Bạc Liêu, ven đường nhìn một đám ruộng bị cháy khô và nguyên một cánh đồng xa biển, ruộng cày trắng đất, mọi người như chờ đợi từng giờ từng phút nước ngọt về, nghèo giàu đủ thiếu nông dân cũng chạy lo giống vốn chuẩn bị mưa trên đồng hay nước ngọt trở vào kênh rạch là ra tay.
Gần 4 tháng Trời không mưa nước mặn rược vào những tuyến kênh ngang dọc. Vụ trước có một số ruộng sạ trễ bị biển mặn bức tử, muốn có liền vụ sau để gở nợ mà Trời đất cứ như vầy vụ sau biết đến bao giờ ? Nông dân chịu khổ, đồng khô cỏ cháy đến nay đã lâu mà vùng đây vẫn còn nước mặn xâm nhập nên bà con chưa làm vụ lại.
Miền Tây Nam nước Việt xưa nay dùng ruộng làm kinh tế chính mà giờ gặp phải hạn hán, nước mặn xâm đồng, đất bị bỏ lâu, mất trọn một mùa mà nhìn về tương lai vẫn còn mờ mịt. Chúng tôi dừng xe bên đám ruộng màu luốt cháy chụp vài tấm hình ghi nhớ.

Trời chiều, không thể nghỉ đêm ở thành phố Bạc Liêu chúng tôi cho xe về hướng tỉnh Cà Mau, cách thành phố Bạc Liêu 47 cây số, Tìm được một nhà quen xin ở trọ qua đêm là lúc 4 giờ chiều.
Nghe tin tôi đến một số đồng đạo lân cận tới chào mừng, vui chuyện, quý vị hỏi chúng tôi mục đích của chuyến đi xa nầy là gì? Tôi trả lời rằng vì muốn hâm nóng lại dấu tích của Đức Thầy ở xứ Bạc Liêu có ba kỳ công đáng nhớ nên phải chịu đi xa:
1, Lúc đi dạo lục châu có đến tỉnh Bạc Liêu bằng những câu:
“Lìa xa đô thị một khi,
Thuyền loan trực chỉ đến thì Bạc Liêu”.
2, Trong tiếng kêu bi thương của lúc “Năm năm trường xa cách, cái chánh sách áp bức tôn giáo gắt gao của người Pháp làm cho tôi không được gần gũi các người hầu giải bày tường tận tôn chỉ hành đạo của tôi”. Đức Thầy bị chánh quyền thuộc địa dời Ngài về tỉnh Bạc Liêu, để mỗi sáng thứ hai là phải đến bót cò trình báo:
“Việc chi mà phải đi trình Báo?
Mỗi tháng bốn kỳ nhọc cẳng Ông.
Đời máy huyền cơ xây đến mức,
Tính xong cuộc thế lại non bồng”.
3, Đi khuyến nông các tỉnh miền Tây, tháng 6 năm 1945 Ngài thuyết giảng ở ngôi đình thần Tân Hưng trong đô thị Bạc Liêu.
Ba lần đến tỉnh Bạc Liêu tôi cho rằng lần “khuyến nông” là quan trọng nhứt. Dạo lục châu Ngài dùng thần thông huyền diệu chúng ta chỉ nghe nói chứ không thấy, còn trong khoảng thời gian “năm năm trường xa cách…” Ngài đến Bạc Liêu vì bị lưu đày, ở đâu một chỗ mà còn mỗi tuần phải đến bót cò trình diện. Chỉ có đến với lần khuyến nông là đường đường chính chính thuyết giảng công khai với lượng khán giả đi xem nghe đông ngoài sức tưởng tượng. Các nơi tổ chức lập đài ở sân vận động hoặc sân đình mới chứa khách hâm mộ.
“Khuyến nông” chính danh là tên tựa của bài thuyết, bài viết:
“ Hỡi đồng bào! Hỡi đồng bào!
Thần chết đã tràn vào trung bắc
Tại vị lũ Tây Vi bày kế,
Phá hoại nền kinh tế nước ta
….
Năm rồi miền bắc tan hoang còn gì.
Chỉ có sứ Nam kỳ béo bở,
Cơ hội nầy bỏ dở sao xong.
Cả kêu điền chủ phu nông,
Đứng lên đừng để ruộng đồng bỏ hoang.”
Từ lúc Đức Thầy kêu gọi sức đoàn kết của giới nông dân hãy “Nắm tay trở lại cánh đồng” thì những miếng ruộng bỏ hoang được cày cấy lại, trúng mùa, đưa đất nước lên phồn thịnh trong khu vực đông nam á.

Dấu xưa roi tích 3 lần Đức Thầy đến Bạc Liêu, dù nơi đây là xứ ven biển nhưng cũng có vùng xa biển không bị ảnh hưởng nước mặn vẫn trồng được lúa, vườn cây ăn trái vì thế Đức Thầy mới chọn điểm thuyết pháp khuyến nông. Nhưng nay, mấy tháng qua báo, đài đã đưa tin nước mặn tràn vào vùng ruộng lúa làm bức tử mùa màng tôi cảm nghe lòng đau sót vì di tích “khuyến nông” của Đức Thầy, sợ tái diễn cảnh “ruộng đồng bỏ hoang” nhằm lúc Đức Thầy đi xa chưa trở lại, có còn ai đâu khuyến khích nhân dân “nắm tay trở lại cánh đồng…cả kêu điền chủ phu nông, đứng lên đừng để ruộng đồng bỏ hoang”. Chúng tôi dò dấu đến Bạc Liêu, nhìn cảnh đồng khô cỏ cháy chỉ biết thở than và cầu nguyện Đức Thầy sớm trở gót.
Tôi trình bày xong mục đích của chuyến đi xa nầy và yều cầu đồng đạo hướng dẫn đoàn đến những nơi ruộng có bị ảnh hưởng mặn xâm nhập. Đồng đạo nghe tôi phân tích và yêu cầu, tất cả đều hài lòng liền đó có bốn vị hứa sáng sớm ngày mai dẫn đường cho cho đoàn đi xuống tỉnh Cà Mau.
Chương trình ngày mai dự tính xong chúng tôi hỏi thăm và trao nhau đạo đức. Chường trình trao đổi giáo lý kéo dài, sau cùng có một nam đồng đạo mới phát tâm kể cho mọi người nghe câu chuyện về chú như sau:
Hồi đó, tôi có nghe người ta nhắc nhớ nhiều về đạo Phật Giáo Hòa Hảo và những di tích lịch sử Đức Thầy đã nhiều lần đến xứ Bạc Liêu nầy. Nhưng tôi chưa có một chút cảm tình để tìm hiểu sơ về PGHH. Tôi được một Ông anh tặng cho quyển giảng của Đức Thầy; tặng thì lấy cho vừa lòng Ông anh chứ không xem trong đó Đức Thầy dạy những gì. Thỉnh thoảng tôi có đi chùa lạy Phật tam bảo khi giúp tiền, lúc làm chút công quả; cứ tu kiểu vậy và tôi thấy hài lòng. Chợt lần nọ, có người phật tử dạng uy tín đi quyên tiền cất chùa và nhờ tôi vận động nối rộng vòng tay đến bà con trong xóm. Theo bản vẽ thì ngôi chùa định xây cất kiểu tân, độ khoảng bảy hay tám tỷ. Nghe tính số tiền rất lớn mà nhìn quanh vùng đây bà con lắm người chưa có nhà ở lành lẽ, cơm ăn thiếu hụt, cất chùa tốn như vậy là quá phí, ăn nói làm sao với Phật trong khi nhân dân quá nghèo thiếu còn phải đóng góp tiền cất chùa lịch sự hơn nhà giàu cho Phật ở. Tôi nghĩ Phật có lòng từ bi thương sót chúng sanh sẽ không đồng ý cất chùa như vậy đâu.
Tôi không giúp tiền cũng không ủng hộ việc nhờ nối rộng vòng tay nhiều người. Thương dân nghèo khổ còn Phật là nơi để cho mình kính nể. Sự thương cần giúp tiền của chứ kính nể thuộc về tâm linh, phật dụng lòng không dụng tiền và vật chất. Tôi nghĩ mình không tham gia là đúng nhưng cần có bậc trên trước chứng minh mà không biết làm sao. Bấy giờ tôi mới nhớ lại quyển giảng của Đức Thầy Ông anh cho đã lâu chưa đọc, lòng phát sinh mừng rỡ. Tôi đọc quyển nhứt với tựa đề “ khuyên người đời tu niệm”, xét cách dùng chữ không cầu kỳ, dễ đọc, dễ hiểu và dễ cảm thông tâm trạng khi Đức Thầy đi dạo lục châu thức tỉnh người đời chuyên cần tu niệm. Lòng sanh cảm kính tôi đọc tiếp quyển nhì “Kệ dân của người khùng” đến đoạn
“Khùng cả tiếng kêu dân ơi hỡi!
Hãy giúp cho kẻ khó mới nhằm.
Đến loạn ly khổ hạnh khỏi lâm,
Còn hơn đúc chương đồng Phật bự.
Không làm phước lại làm hung dữ,
Rồi vào chùa lại Phật mà trừ.
Phật Tây Phương có lẽ hiểu dư,
Dụng tâm ý chớ không dụng vật”.
“Đúc Phật lớn chùa cao bối rối,
Mà làm cho Phật giáo suy đồi”.
“Phật nào ham tượng cốt phết vàng,
Mà tăng tạo hao tiền bá tánh”.
Đọc đi đọc lại hai lần tâm bệnh thao thức của tôi đã được chữa khỏi. Tôi nói trong bụng Phật của PGHH thương người quá không ở chùa chi cho hao tiền bá tánh xây cất. Đó là một trong những lý do khiến tôi quy y PGHH.
Đêm về khuya chúng tôi kết thúc chuyện trò đạo đức, giữ sức khõe để tiếp tục cuộc hành trình vào sáng sớm ngày mai.
23/4/2016




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét