ĐỪNG QUÁ ĐÁNH BÓNG ĐẠO
LÝ
Tu hành thời văn vật quá đà sức cám dỗ mạnh, cần có bạn bè hay
những đạo trưởng hỗ trợ mà cùng tu tiến. Nếu là những vị tu độc thân với hướng
tâm cao nên vì hướng tâm của nhau, có đem bàn luận việc tu học hãy chọn đề mục
thiết thực bổ ích cho tuyến đường từ bờ mê sang bến giác. Đừng lo “đánh bóng
đạo lý”nói bàn những chuyện không nhằm vào đâu cho uổng phí thời giờ vàng bạc.
Con chim tính xổ lồng bay cao thì đừng ngó xuống thấp, ngó xuống thấp gặp mồi
ham mồi là dính bẫy, chết!
Quý vị tu còn trẻ tuổi! Kiên quyết lập trường tu độc thân ta đã
hứa gì với Phật? nguyện gì với lòng mình? Thường thắp sáng hướng tu, thắp sáng
sự tu, hâm nóng đạo pháp giữ vững tiến trình tu không để nguội mất đúng không
nào? Đời ai biết mình sống được bao lâu nữa thì mới chết, nói một đời tu mà có
quá nhiều hơ hỏng, nếu tử thần đến bắt trả thân tứ đại nhằm lúc ta hơ hỏng
không tu được chút nào thì sao? Công cán một đời cho việc vãng sanh, thành Phật
mà đến lúc nhắm mắt lìa đời có một kết quả trái ngược, không thành Phật cũng
không được theo Phật về cõi Phật mà theo nghiệp trần ai… khổ nữa.
Tự nguyện hạnh tu độc thân, hứa những gì với Phật là luôn nhớ,
nguyện gì với lòng cũng phải bảo trì lời nguyện không quên. Ta cứ mỗi ngày sáng
nguyện hứa với Phật, chiều nguyện hứa với Phật, ngày nào cũng hứa hai lần như
vậy mà không làm cho nhòn trôi cái việc của mình hứa thì là hứa ẩu tả sao. Chất
đống lời nguyện “hứa tu” mà cho đến chết không có tu, ngay lúc chết không có tu
chết đi về đâu? Người chưa phát tâm tu thì khi chết không tu là lẽ đương nhiên,
đã nói phát tâm tu lâu rồi mà chừng chết không tu mới tức. Mầng cho đả đời đến
lúc dọn ăn thì để cho thua.
Tu phát hướng tâm cao đôi lúc cũng bị mai mỉa: người trần tục ê
chề mà đòi tu một kiếp thoát sanh tử nghe khó tin chứ gì? Khó tin nhưng không
phải là không được, chỉ cần kiên quyết trả giá sức tu cho tới giá. Người ta miệt mài Niệm Phật để hội đủ vốn vãng
sanh Tây Phương mà ta tu theo cái kiểu cà lơ phất phơ cũng muốn vãng sanh là
trả chưa tới giá. Vãng sanh cho ai cũng
một giá niệm Phật đến “nhất tâm bất loạn”, chứ niệm Phật cái kiểu sáng say
chiều tỉnh tối lờ quờ, có bao nhiêu vốn đâu mà mơ mộng cái vé vãng sanh Cực
Lạc?
Người phát hướng tâm cao, trước mắt phải tìm cách thoát khỏi Danh,
Lợi, Tình. Muốn bỏ đứt danh Lợi Tình trong khi tu hành theo tôi có những phương
cách như sau:
1, Trong những việc làm từ thiện, hoằng pháp độ đời, xem tổ chức
có tiêu hướng đề cao Danh, Lợi, Tình; gắn lon Ông nầy, cho chức bà nọ thì mau
mau theo lời Đức Thầy dạy, rút !:
“lui chơn ra khỏi cho
mau,
Tìm trong lánh đục tẩu đào mới ngoan”.
Và câu:
“Sớm chiều phủi sạch
lợi danh
Tìm nơi chánh giác cõi thanh được về”
2, Không làm bạn thân với những người nặng lòng danh lợi tình để
tránh lâu ngày có sự lây nhiểm “gần mực thì đen” làm khó khăn cho việc trị liệu
và nên quen thân với những ai chuyên tu “gần đèn thì sáng”, Đức Thầy khuyến
khích:
“Yêu những kẻ tâm đầu ý
hợp,
Mến những ai biết niệm Di Đà”
Mến những ai biết niệm Di Đà”
Tâm đầu ý hợp niệm Phật Di Đà để yểm trợ bổ túc cho nhau những sơ
suất thiếu sót. Làm thợ mộc mà chơi thân với anh chàng thợ hớt tóc, tối ngày anh
ta cứ nói chuyện hớt tóc người nầy người nọ, hớt kiều nầy kiểu kia, không bổ
ích chút nào cho nghề thợ mộc mà ta đang theo đuổi. Chẳng những vậy thôi, nghe
nhiều chuyện không đâu riết sẽ bị tiêm nhiễm đầu óc, mờ dần nghề chính thức của
mình. Môn tu của ta là Niệm Phật, lại chơi thân
với vị tu khác nói cái gì cũng không không, không luôn cả niệm Phật nữa, la cà
với họ có ngày mình bỏ niệm Phật thiệt đó!
Vì có chuyên tu là tự sứt ra những bệnh đáng sợ. Tuy nhiên, tránh
chơi thân với những đồng đạo có đầu óc dung dưỡng những chứng bệnh đáng sợ đó
chỉ là giải pháp đầu tiên để rảnh rang mà hành đạo chứ trốn cảnh không tự nó là
tu. Trốn cảnh mà không chuyên tu thì cảnh ở ngoài xa sẽ mọc lên trong tâm. Nói
rằng tôi ở chỗ vắng tanh kẻ tới không có danh lợi tình mà lúc nào cũng có danh
lợi tình hiện hửu trong tư duy. Niềm đam mê danh lợi tình chưa tắt, tư duy sẽ
dẫn đến thực hữu.
3, Đã bỏ thì không nhắc
nhớ, những gì của mình trong quá khứ đồng thời không nên nhắc nhở danh lợi tình
của ai. Những vì thuộc về đam mê còn nhắc nhớ là còn dính mắc dù là nhắc nhở
chuyện của người khác. Có thể ta không cho rằng dính mắc Danh Lợi Tình là tội
lỗi, nhưng biết chắc danh lợi tình sẽ kéo ngược ta lại, tiến bước không nổi.
Đường nào cũng có hai điểm, dầu ta không nói đâu là đầu điểm đâu là cuối điểm,
không có đầu tiên và cũng không có cuối cùng nhưng con đường có hai hướng địa
ngục và Niết Bàn mà ta đang chọn đi về nẽo Niết bàn, nếu để danh lợi tình kéo ngược
ta lại thì rốt cuộc ta về đâu???
Đừng cho mình tu độc thân là ngon hơn người có con vợ đùm đề.
Chúng ta đã nghe câu chuyện ngụ ngôn về sự chạy đua của chú Thỏ và chú Rùa.
Đứng ở ngoài mà đánh cược ta sẽ ở phía Thỏ mà quăng bắt hết tay phải không nào?
Nhưng rốt lại trong câu chuyện thì Thỏ đã thua mới tức! Tu độc thân nơi thanh
vắng, không tiếp xúc với đời tưởng đã thoát những chứng bệnh hiểm nghèo ấy.
Tưởng là không thật mà thoát được mới là sự thật. Tưởng niệm Phật là không thật
mà phải Niệm Phật mới là sự thật. Nếu tưởng thoát bệnh ác, thôi vậy an tâm lo
tu không sướng sao đem bàn bạc danh lợi tình của người khác một cách tự hào thì
bệnh ác đã có đó chứ mất hồi nào.
Để thoát khỏi danh lợi tình, theo tôi, phải dựa vào ba yếu tố
quyết định nền tảng của Giới, Định, Huệ. Giới gọi đủ là Giới Luật, Giới như tạo
sức vững chắc cho một tòa nhà. Định để lặng yên các làn sóng dục vọng, mê cuồng
đồng thời ở chính bản thân của Định là không dời đổi. Huệ là sự phát sáng sau
khi vai trò Giới thực hiện được sự vững chắc, Định lắng sâu không còn các tạp
niệm thì Huệ sẽ bật sáng.
Thật ra Huệ thì lúc nào cũng có và sáng chói nhưng vì lòng còn
vọng niệm nên vô minh bủa túa như mặt trời bị mây che. Lúc mây che Không thấy
mặt trời không có nghĩa là mặt Trời không tồn tại.
Đời có sanh thì là có
tử. Trước mắt ta thấy có nhiều người tử trẻ có già cũng có thì ta cũng thế. Ta
chưa biết bao giờ mình tử mà chờ đợi đến khi nào mới chịu tu xiết chứ? Có thể
mình sẽ bị tử trong nay mai hoặc lác nữa đây, chuyện chết xảy ra rất dễ dàng, vì
chớ! chỉ một hơi thở ra không hít vào là rồi đời. Phải ta biết chắc chắn, ví vụ
một trăm ngày nữa chết thì bây giờ cứ tu cà lơ phất phơ đến ngày thứ chín mươi
tám chín mươi chín tu xiết, niệm Phật xiết cho tạm được đi. Đàng nầy đâu ai
biết mình lúc nào mới chết thôi thì hãy tu xiết liền đi! Tu xiết là tu thật sự
chứ không phải đánh bóng đạo lý bằng sức ngụy trang những lời nói hay ho, thể
hiện một việc làm hay ho mà cái tâm chẳng chút hay ho nào là không được. Đừng
nói như vầy mà làm thế khác. Đừng bày bán sự thông minh quá cao xa mà hành động
của người đem bán lại quá gần và rất thấp thỏi. Lời nói hay ho là khi nào mình
thực dụng được, chứ nói ra mà vô dụng, chỉ là để dành “đánh Bóng đạo lý” làm
cho nổi cộm sự thông minh của mình thì không phải là kết quả mà chính là hậu
quả. Sắp lâm chung không thấy kết quả của sự tu hiện đến mà hậu quả đứng chần
dần ra giựt trước ta đi thì sao?
3/9/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét