KHẢ NĂNG VÀ TƯ CÁCH
Các em cháu muốn có khả năng giảng thuyết giáo lý Đạo
Phật cũng như Phật Giáo Hòa Hảo để làm nhà truyền bá giỏi thì tôi đồng tình ủng
hộ không cần phải ngồi lại bàn bạc lâu đâu. Có điều học thì phải đi từ căn bản,
đừng chuộng quá cái kiểu “phô tô coppy” mì ăn liền. Hãy cho tốn thời gian dài
tầm chương trích cú để nữa sau mới có một kết quả lưu loát. Nhưng xin đừng quá
muốn rồi thì học ngày học đêm bỏ mất công phu. Chữ nghĩa giúp ta thêm sức hiểu
biết để thạnh hành công tác truyền bá đạo phật đem ích lợi lớn đến nhân quần nhưng
suốt ngày chỉ có chữ nghĩa mà quên tu là sự mất mát, thiệt thòi hơn các sự mất
mát thiệt thòi.
Chỉ thuốc hay cho bệnh nhân dùng mà mình không dùng
trong khi mình cũng bệnh chướng đầy người. Mình làm tài khôn dạy cho người ta
tu mà mình không tu thì thật là đáng tiếc! Người ta nhờ mình khuyên tu, họ gắng
tu đã trở thành người đức hạnh, tương lai sẽ đắc đạo hay vãng sanh Tịnh Độ còn
ta thì cứ lang thang mở cửa lòng chào đón Danh, Lợi, Tình ngay và sau khi diễn
thuyết được khen. Hoằng dương chánh pháp là điều rất cần thiết trong tôn giáo
để tiếp nối vòng tay mở rộng công cuộc “truyền bá kinh lành” nhưng học chữ
nghĩa phải đi đôi với học tu, nếu để lép xẹp phần học tu suốt ngày trau giồi
phần chữ nghĩa là coi chừng tu lạc hướng. Ham học đôi lúc mắc nghẹn rồi cũng cố
mà nhồi nhét, không tìm nguyên nhân coi sao mà nghẹn, đẩy vô nó cứ ọi ra chẳng
thêm một chút thông minh nào nhưng cũng đem khoe là mười năm đèn sách, hiểu
rành ý nghĩa trong quyển Sấm Giảng Thi Văn Giáo Lý cử Đức Thầy. Chữ nghĩa không
làm cho người học no bụng, hiểu biết cũng thế, chẳng có vì hay ho nếu như sự
hiểu biết không được đáp số qua thực hành. Lý thuyết về trồng trọt rất hay mà
bản thân của người lý thuyết trồng vì cũng không hơn ai, thua tệ, nghèo đến
thun mình thun mẩy. Trông vào sự hiểu biết nầy mà huênh hoang lấy tiếng có ngày
sẽ bị chết đói.
Có nghe thấy một số các em cháu nói chuyện chỗ
đông, văn nói bóng bẩy, hơi bay bướm một
chút nữa là khác; lý luận chặc chẽ, cách cấu trúc của đề tài nhịp nhàng, như
vậy là khá hay rồi. Nhưng sao chưa có sự chú ý của quần chúng, khán giả. Mấy cô
chú lớn tuổi chỉ có đạo hạnh, học hỏi chẳng bằng ai, thiếu căn bản giáo lý. Họ
thuyết giảng không hơn các em cháu trẻ, đề tài chẳng ra đề tài, không đầu,
không đuôi mà mỗi khi nói ra người ta lại chăm chú, thích nghe, thích gần gủi,
học hỏi. Điều này tôi nghĩ các em cháu cũng biết, chính các vị đã nghe thấy
nhưng có bao giờ mình đặt câu hỏi cho chính mình chưa? Tôi nghĩ mình cần đặt ra
câu hỏi để biết mà hành sử diệu ngộ. Tại sao cho rằng mình thông minh mà thuyết
ra ít có người chịu nghe? Người ta bệnh nặng mà mình là Thầy hay, dược giỏi sao
không ai kêu mình trị bệnh? Người nhà của bệnh nhân không kêu mời mà Thầy hay
muốn đến trị thí công để lấy tiếng nhưng nhà ấy bảo là không cần.
Có phải vì ta nói quá hay mà không hành hoặc hành
rất ít với những vì ta dạy người khác thành ra bài dạy thiếu chứng minh?
Thật ra, có chứng minh hay không ở người diễn
thuyết mà học được phương pháp hành thì cứ việc hành, không cần biết người
thuyết giỏi kia có đem ra hành cho chính bản thân họ chưa. Đời ai ăn thì nấy
no, dạy cho nhiều về cách làm món ăn ngon mà không tự làm ra để ăn, mình đói
người ta không thương không giúp là tại mình có cái màu mè hay giỏi, một số
tưởng mình giỏi thật đâu cần giúp, một số biết mình không giỏi muốn giúp nhưng
người ta rất dị ứng cái màu mè cũng bỏ mình luôn, đói nằm rút người.
Người đàn Ông nọ sống vô trách nhiệm với vợ con, ăn
no rồi nhỏng nhỏng đi chơi mà lại học thuộc lòng cái câu dạy con dạy vợ siêng
năng, làm việc tốt; bị thằng con nó hổn láo bửa thẳng lại: Cha không đủ tư cách
dạy mẹ! Tại cậu ta bực bội hết sức chịu đựng phang vụt đi một cái cho “tống độc”
ra chứ nín thinh cho hòa khí mà không học theo lời thì Ông ấy cũng đâu làm vì
mình. Ở đây không bàn đến chuyện phải quấy, hay dở về bài dạy của cha, chồng vô
trách nhiệm với vợ con mà nói ngay cái điều Ông ấy thiếu tư cách. Người có tư
cách là người ăn ở đúng phép, mực thước, không thể có chuyện đi dạy người ta tu
còn mình thì không tu, không thể khuyên người ta làm lành mà mình không cải dữ
về lành, khuyến khích người ta niệm Phật mà mình thì suốt ngày cứ để cho ma kêu
quỷ réo.
Học đạo nhiều để chứng tỏ khả năng hiểu biết về
Phật Pháp mà không hiểu cái không là Phật Pháp thường trú cài cắm trong tim, để
lộ tướng tu chỉ là màu mè, tạm trú. Luận theo trên, khả năng tri thức ta cho là
quan trọng đối với hầu hết những người muốn truyền bá đạo Phật nhưng phải có TƯ CÁCH nữa để tạo niềm tin và lòng kính trọng thì người
ta mới phát tín tâm y pháp tu hành. Tôi nghĩ công việc truyền bá cần phải giao
trách nhiệm quý vị từ trong “lò tu hành” ra, có thật tu các vị đem chuyện tu
cống hiến chứ lý thuyết suôn là kết quả không nhiều. “Đóng vai” tu rồi dạy tu không
bằng người thiệt tu dạy tu cho dù lời khuyên tu của hai phía tu thiệt và tu
đống vai giống nhau. Đống vai là giả ai mà thích.
Trong đạo Phật Lúc Đức Thích Ca còn tại thế, Ông A
Nan luôn theo hầu Phật tất nhiên là Ông hiểu thông các Pháp Phật thuyết, chính
vì sự đầy đủ hơn các đồng môn, cuộc kết tập lần đầu do Ông Ma Ha Ca Diếp chủ
tọa không thể thiếu Ông. Mở những quyển Kinh Phật ra xem ta thấy trang đầu sách
đề “Ta nghe như vầy…” trong câu diễn dẫn “TA” tức là Ông A Nan, “ nghe như vầy”
là nhắc nhở sự chú ý cho người nghe câu chuyện sắp kể. Nhớ hết các kỳ thuyết
Pháp của Phật thông minh như vậy mà trước khi Phật nhập Niết Bàn đệ tử được
Phật trao truyền “Chánh pháp nhản tàng niết bàn điệu tâm” lại không phải là Ông
mà là một người khác. Tại Sao?
15/9/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét