NÊN VÌ PHẬT GIÁO HÒA HẢO
Xin chào chư huynh đệ!
Rất hân hạnh được gặp quý vị trong bầu không khí vui tươi cởi mở. Quý vị hỏi
tôi: Nên làm gì cho Phật Giáo Hòa Hảo? Xin thưa rằng: Nên vì PGHH mà làm tốt mình
và tốt các công việc có ích lợi cho nhân sanh. Tốt mình là chính ở bản thân tín
đồ cái gọi là “trau thân phận” để từ điểm làm tốt thân phận mà làm tốt công
việc giúp đời, độ người.
Tín đồ của tôn giáo nào
thì phải vì lợi ích của tôn giáo mà làm những vì tôn giáo cần làm. Lợi ích
thiết thực của PGHH là cứu độ chúng sanh đi từ hiện tại đến tương lai. Hiện tại
là chia sẻ những đói đau bất hạnh và nhủ khuyên gieo nhân lành để hưởng lấy quả
ngọt, còn tương lai phải nhắm tới mục tiêu “sanh Lạc Quốc” khi đã “ Mãn Kiếp
Hồng Trần” lần thân nầy là chấm dứt không chịu thêm thân sanh tử nào nữa. Người
ta mộng mơ có kiếp sống dài, nhưng sống cho vui và khõe không phải chịu hình
phạt của lưới Trời thì tạm được, chứ kéo dài cái thân tứ đại lúc nào cũng bị
Lão, Bệnh, hành phạt suốt đến Tử, xét chẳng hay ho gì mà cầu cạnh. Nên còn sống
đây là sống tạm, hãy tập trung các sức sống lại cầu Phật, Niệm Phật là hơn hết.
Đừng để tản mát sức cầu Phật qua cầu thứ khác và Niệm Phật qua niệm những vì
khác.
Theo đề tài đã nêu, tôi
xin đưa ra bốn điều quan trọng có tính bảo trì Vì Phật Giáo Hòa Hảo, như sau:
1.
Vì PGHH mà làm tốt các công tác từ thiện
2.
Vì PGHH mà làm tốt các công tác truyền bá
3.
Vì PGHH mà làm tốt bản thân
4.
Vì PGHH mà mỗi tín đồ là mỗi hành giả.
1, Vì PGHH mà làm tốt
các Công tác từ thiện. Công tác từ thiện là một trong những mặt nổi của tôn
giáo. Từ tôn giáo ra làm từ thiện sẽ tốt hơn người làm từ thiện mà không có gốc
tôn giáo nào. Từ thiện cá nhân không bị ràng buộc bởi luật đạo nên dễ hay sơ
suất. Người trong tôn giáo ra làm từ thiện kết quả ít hay nhiều là do bên trong
của vấn đề. Sử dụng từ thiện với tiêu điểm cá nhân, danh vọng, lợi lộc hay vì
tiếng lòng của tình thương ban bố đức ân là hai lĩnh vực dẫn đến kết quả khác
nhau. Đi phát chẩn tỏ ra cái bộ dạng thương người mà chỉ thương người nào thương
mình thôi thì chưa được, ai không trật tự hay không làm vừa lòng mình bổng phát
sinh gây gổ buồn phiền là không hoàn toàn vì PGHH. Thương mến, chìu chuộng ân
cần đến ta thì ta vui mà phát thí còn khen họ tốt hạnh tốt nết nữa. Ở đây người
đói tối tăm mày mặt mà không cứu giúp để đem cho xa lấy tiếng là vì cái danh
vọng hảo huyền chứ không vì PGHH đâu.
Hoa đẹp thơm tho, trước
tiên đẹp và thơm tại chỗ, lan gần rồi mới lan xa, gần không lan mà chỉ “nhảy”
xa thôi là không hợp lý.
2, Vì PGHH mà làm tốt
các công tác truyền bá. Giáo lý của đạo gồm có Sám Giảng và Thi Văn do chính
tay Đức Thầy viết, ngành truyền bá đa dạng mới đủ cung ứng các yêu cầu: In ấn
hay đọc chính văn cho người ta xem nghe, hoặc giả học hỏi nghiên cứu qua chánh
văn mà phát sáng lòng thì nên đem sự hiểu biết của mình học được giảng thuyết
cho người khác nghe, hoặc viết ra sách vở in ấn tán phát để người ta đọc học. Đức
Thầy dạy rằng:
“Khi các B. T. S. cử
xong phải khẩn cấp lập thêm 3 ban:
1. Ban nghiên cứu Đạo
Phật.
2. Ban huấn luyện và
truyền bá đạo Phật.
3. Ban chẩn tế, lo tìm
phương giúp đỡ kẻ khốn cùng”.
Ý chỉ của sự truyền bá
vì PGHH Đức Thầy dùng từ “khẩn cấp”để gieo vào lòng người tín đồ biết rằng:
Truyền bá giáo lý là không hẹn mà phải hành động ngay tức khắc. Đang dùng cơm
nghe báo tin khẩn cấp cũng phải bỏ bửa mà chạy. Nhưng đó chỉ mới là lý thuyết,
quan trọng là đem thực hành. Nếu vì PGHH mà làm công tác truyền bá chánh Pháp
thì trải tâm bình đẳng trước quen và lạ, giàu và nghèo, thương và chưa thương.
Người ta vì muốn nghe học đạo pháp không ngại đến với mình thì mình cũng phải
vì đạo pháp đặng đối đải, đừng moi móc trong họ ra cái vì khác hơn là phải thi
hành “khẩn cấp” công việc truyền bá đạo pháp cho họ nghe.
Giá như có người đến
với mình nghe học mà không phải vì đạo pháp, chỉ vì danh vọng hay một chút cảm
tình nào đó thì mình cũng nên trải cái tâm bình đẳng để huấn luyện họ. Chịu khó
theo đuổi, uốn sửa cây cong thành ngay. Người dù quá khứ có nhiều hư hèn, nhưng
họ đã phát hướng tâm tu thì ta cố mà sửa tiếp cho họ sớm thành lương thiện,
đúng đắn. Ngược lại, không trải tâm bình đẳng khi làm công tác truyền bá, danh,
lợi, tình chất chồng thì truyền bá không kết quả lắm đâu. Đức Thầy kêu gọi mọi
người trong đạo nên thận trọng: “Cảnh báo cho mọi người biết, kẻ háo danh tham
lợi là kẻ làm cho hoen ố nền đạo”.
3, Vì PGHH mà làm tốt
bản thân. Mục nầy có tính bao gồm. Người tín đồ nào muốn làm tốt công tác từ
thiện, làm tốt công tác truyền bá là phải trước hơn hết, làm tốt bản thân mình
cái đả. Tốt bản thân thì nhẹ tiếng thị phi, đường rộng thênh thang dễ đến mục
tiêu. Không chịu làm tốt bản thân có hai điều bất lợi:
A, Bản thân mình còn
làm quấy thì khó có thể sửa giùm cái quấy của người khác, nhất là những người
ta đến để cải sửa họ.
B, Có những người không
thể dùng lời khuyên họ mà phải dùng đức hạnh để độ họ.
Không làm tốt bản thân không phải là hành giả, có hạnh đức đâu mà đem ra cảm hóa, không cảm hóa, những tồi tệ của mình sẽ làm cửa thiền môn hẹp lại và vắng
khách. Một số người trên đời thích những ai giỏi lập luận và sâu sắc tình cảm,
để đó kẻ quấy có cơ hội che lấp thân phận và những việc làm không tốt, che lấp
được thì giả tạo hào quang cho mình cũng được, nhưng sự che lấp hay giả tạo hào
quang chỉ một lúc nào thôi, sớm muộn cũng bị phát hiện.
4, Vì PGHH mà mỗi tín
đồ phải là mỗi hành giả.
Tín đồ thuộc dạng giữ
đạo tạm thời chúng ta không đem ra bàn, nhưng tín đồ thuộc dạng chức sắc trong
ban trị sự nhất là cán bộ ngành truyền bá giáo lý, dạy khuyên người ta hành mà
mình chỉ nói chứ không hành là không được. Mình phải là hành giả của “Pháp Môn
Niệm Phật” thì mới đủ tư cách để thuyết về Pháp Môn Niệm Phật cho người ta
nghe. Thuyết đề tài “Nhẩn Nhục” để trừ bệnh sân nộ cho người khác nhưng ta chỉ
bị đụng một chút xíu cái danh thôi thì đã nổi sân lên rồi, lửa cháy nóng đỏ
mặt.
Cách nay lâu lắm tôi có
đọc câu chuyện, không nhớ ở đâu, sách nào nhưng tôi biết chuyện ấy xuất phát từ
PGHH:
Một ông cha mẩu mực
trong gia đình đông con, cấm cả nhà không ai nói dối. Cả nhà đều tuân thủ, bổng
một hôm người cầm cân nẩy mực nầy lại vướng phải cái điều mình cấm kỵ. Ông
thiếu nợ, hẹn nay nữa là lần thứ hai, tới kỳ mà chạy tiền không được buộc phải
dùng hạ sách. Nhà Ông cất cách xa đường, thấy chủ nợ vừa vào ngỏ, Ông kêu đứa
con nhỏ, nó lại là đứa dễ dại nhất trong nhà, nói rằng: Cô năm có hỏi Cha thì
nói Cha đi vắng. Nói xong Ông phóng nhanh vào kẹt bồ lúa, ngảnh đầu lại thấy
thằng con còn đứng đó Ông hối:
- Đi mau lên!
Thằng nhỏ đáp:
- Cha dạy con không
được nói dối.
- Cha xin lỗi vì quá bị
kẹt. Đây là giải pháp nhất thời thôi con à.
- Nếu mai sau con bị
rơi vào hoàn cảnh như cha, con có được áp dụng giải pháp nhất thời nầy không?
- Chuyện đó Cha sẽ giải
thích với con sau.
Ôi! Giữ rất lâu trong
mình một tấm vải trắng mà phút chóc để dính vào một đớm mực đen còn hứa là sẽ
giải thích với con sao? Giải thích hả! có thể lấy hết đớm đen trong vuông vải
trắng được không???
Chúng ta học nhiều điều
về Phật Pháp nhưng không có học tu mà học chỉ để nói cho người ta tu. Đây không
là điều PGHH muốn mà còn bị quở trách nữa là khác:
“ Nhiều người kinh sử lảo thông
Mà không sửa sửa tánh
bởi lòng còn mê”
Hoặc:
“Thiên cơ số mạng biết tri
Mà sao chẳng chịu chạy
đi cho rồi”
Lý thuyết phải qua sự
kiểm nghiệm kiểm chứng của người đưa ra lý thuyết thì mới đủ là một học thuyết
hay dẫn đến không ngại thực hành để vào thực chứng, nếu không, bản thân của
người lý thuyết về Pháp Môn Niệm Phật sẽ chịu thiệt thòi từ hiện tại dẫn đến
cái giây phút “Mãn kiếp hồng trần” mà không có cửa “sanh lạc quốc” hay nhập
“Niết Bàn Diệu Tâm” thì nguy to cho một tín đồ bỏ công đi học đạo, rốt chẳng
được vì.
11/8/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét