Thứ Hai, 26 tháng 10, 2015

ĐÓN NGUYỄN VĂN LÍA

Ông Nguyễn văn Lía một tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo, sinh cư từ lòng đất Cù Lao Ông Chưởng như một số bài Pháp Luận PGHH trước năm 1975 Ông Lía đã xuất xứ từ địa danh nầy.
Vì đấu tranh đòi hỏi quyền tự do tôn giáo cho PGHH bị đi tù hai lần. Ông Lía đã làm bổn phận người tín đồ bảo vệ đạo pháp qua lời truyền dạy của Đức Thầy:
“ Đạo diệu mầu gặp lúc truân chuyên,
Phận môn đệ phải lo vun quén.
Tầm sức nhỏ còn làm nên lén,
Người không lo có thẹn hay chăng.
Cả tiếng kêu cùng các chư tăng,
Với tín nữ thiện nam Phật Giáo.
Nên cố gắng trau thân gìn đạo,
Hiệp cùng nhau truyền bá kinh lành.”
Chúng tôi không làm nổi việc của Ông Lía làm nhưng có tấm lòng ủng hộ bảo vệ người bảo vệ đạo trong lúc thế đạo truân chuyên nên khi hay tin vài ngày nữa Ông Lía ra tù chúng tôi chuẩn bị rủ nhau đi đón rước để chia sẻ tâm tình với người từ trong lao lý ra không chạm phải sự cô đơn.
Biết Ông Lía ra tù vào sáng 24/10/2015, chúng tôi liền hợp tác với gia đình   xin cho đi rước Ông ấy. Thuê hai chiếc xe mỗi chiếc mười sáu chỗ ngồi khởi hành vào lúc 22 giờ ngày 23 để sáng sớm ngày 24 là có mặt trước cổng tù Z30A, Xuân Lộc. Ngồi trên xe chúng tôi hớn hở, nhắc đến chuyện sáng mai đón anh Lía từ cổng nhà tù ra thế nào. Bỗng Võ văn Bửu bấm nghe cuốc điện thoại, từ thành phố Cần Thơ cho biết, đồng đạo dưới ấy cũng có một xe mười sáu chỗ ngồi đi rước Anh Lía và hẹn gặp nhau tại quán ăn Tám Ri 6 trên quốc lộ cầu Mỹ Thuận - Sài Gòn.
Nghe thế có một đồng đạo nói:
- Thế mình đi rước Ông Tù mà giờ ba xe, tới bốn mươi lăm người sao?
- Dạ đúng vậy, 45 người,-  Bửu trả lời.
Người khác reo vui hơn:
- Thức suốt đêm, ngồi suốt ngày với tuyến đi và về hơn năm trăm cây số mà coi bộ ai cũng khoái.
- Nhiều người muốn đi mà không còn chỗ cho họ.
- Chú Ba có quá nhiều ân quệ.
- Ông Nguyễn văn Lía đáng được hưởng ân quệ như vậy!
Đúng lời hẹn, ba xe người chúng tôi gặp nhau tại quán ăn Tám Ri 6, trong bàn chuyện, đoàn mang biển số 65 báo tin, công an địa phương đã bám theo xe một đoạn dài, chúng tôi phát hiện họ đeo bám và có hành động cho họ biết là mình biết họ. Bây giờ thì đứt cái đuôi lòng thòng nhưng có đổi hình thức theo dõi khác không thì chưa biết, chúng ta luôn cẩn thận thì hơn. Chuyện xong chúng tôi khởi hành, ba chiếc chạy nối đuôi để nếu bị chận hoặc gặp chuyện gì khác, có đông người sẽ hay hơn.
Bỏ Sài Gòn xa, đoàn xe lượn vào ngã ba Ông Đồn. Trời mới 5 giờ sáng chúng tôi cho xe chạy huốc cổng vào khu vực trại giam khoảng năm trăm mét thì dừng lại, đổ quân xuống đứng chật bệ đường nhà người ta. Sợ đông như vậy sẽ làm cho trại giam hay được là khó chịu, nhỡ có sanh chứng thì rắc rối to. Chúng tôi bàn nhau chỉ để lại Nguyễn thị Ngọc Lụa và Nguyễn thế Lữ là người con yêu quí của tù nhân lương tâm Nguyễn văn Lía trước cổng nhà tù còn cả thẩy lên xe tản đi hết. Lần lược ba chiếc xe ra quốc lộ, ngã ba Ông Đồn cách nhà giam khoảng bảy cây số ở chờ. Tới đây Trời vừa mờ sáng, chia người vào hai quán ăn uống. Chỉ mua nước uống chớ ăn thì chúng tôi đã cụ bị sẵn bánh mì có nhưn chay và cơm chay nấu từ nhà mang theo.
Ăn uống xong Bửu đưa ý kiến là cho một ít người nhanh nhẹn đến bến xe Xuân Lộc đón, để lỡ nhà giam có áp đưa tù nhân về trên chuyến xe đò mà tất cả người đến đón đều không hay. Bửu nói thêm rằng: Điều nầy không phải tôi suy đoán vô căn cứ mà là một sự thật đã xảy ra chuyến thả tù hết án tôi với chú Út Điền. Họ chỡ chúng tôi trên một chiếc xe bít bùng từ trong trại giam ra, mở cửa thả ngay bến xe Xuân Lộc, chúng tôi chơ vơ không biết đây là đâu, mà xe từ trong nhà ra rước không ai hay việc thả tù kiểu nầy.
Nghe bàn có lý, chúng tôi cử Bửu và Ngoãn đi bộ lại bến xe Xuân Lộc cách khoảng năm trăm mét ở chờ và hãy thông báo với nhau những thông tin cần thiết.
Trong cái quán thấy người của mình ngồi bít chỗ, ở lâu thì ngại quá. Uống có một ly nước mà ngồi đến ba tiếng đồng hồ coi sao được, còn đi thì đi đâu? Sập sận ngoài đường hoài xem còn dễ chướng hơn! Tôi vào gặp Ông Bà chủ quán nói lời yêu cầu: Chúng tôi là người từ trong miền Tây ra, chờ một người đến để cùng đi tham quan vùng ngoài. Ông bà ta nói “ đáo xứ phải tùy duyên”, chúng tôi đến ngồi đông và lâu chẳng biết có điều chi trái ý xin cô chú lượng thứ và chúng tôi sẽ tính toán đẹp cho cô chú trước khi từ giả lên đường. Nghe câu nói của tôi Ông Bà chủ quán vui vẻ ra mặt. Cách xử sự của chúng tôi hễ thấy có khách lạ đến ăn uống ở quán thì chúng tôi đứng dậy nhường chỗ.
Gần tám giờ, biết sắp đến lúc rước người, chúng tôi kêu chủ quán cho mọi người ngồi đây uống thêm một lần nước nữa và khi trả tiền tôi hỏi để trả thêm tiền đi vệ sinh của anh em nhưng chủ quán dường đã thương dân xứ miền Tây, chẳng những không ăn tiền mà còn nói những lời rất tríu mến để đưa tiểng.
Nguyễn thế Lữ điện thoại cho hay (Cha) Nguyễn n Lía đã được cán bộ nhà tù đưa ra cổng trại thả, yêu cầu cho một chiếc xe chạy vào rước. Chúng tôi nghe tin lòng mừng như muốn đánh trống múa lân nhưng ba anh tài xế mặt mày bí xị; mới sáng sớm đã hay tin muốn bật ngửa, chúng tôi thuê xe đi rước một Ông tù dạng đặc biệt nên anh nào cũng sợ điếng, đậu ngoài đây còn cảm thấy ê ẩm mình mẩy đừng nói là dám vào. Anh tài xế của xe tôi nói rằng: lần đi thăm tù đợt trước đã bị phạt tám trăm ngàn. Chúng tôi gọi điện hãy kêu xe đầu chỡ ra chứ xe khách không vào được.


Chúng tôi rời khỏi quán ăn uống, tuông người lại gần ngã ba Ông Đồn, đứng với tư thế chuẩn bị, máy quay phim, máy nhíp ảnh cầm tay, lại là lúc xe cảnh sát giao thông đến đậu cận, một số người thấy vậy dè dặt cẩn thận hơn kêu mọi người lên xe để Ông Lía ra là chỡ về nhanh. Chưa ai có thái độ sợ sệt oai cảnh sát đứng hờ mà lên xe; mắt hướng về ngã ba Ông Đồn cách chừng trăm mét, tôi phát hiện Nguyễn thế Lữ, Nguyễn thị Ngọc Lụa nắm tay một Ông già mặc đồ bà ba đen với bộ râu hàm trắng dài, đầu đội mũ lưỡi trai mới hực, thấy chúng tôi, họ bất chấp luật lệ giao thông hay nhân cách công dân, không đi dọc mà ba người tay nắm tay căng hàng ngang trên bờ lề rộng của đường. Tôi hô lên Thằng Lữ kìa! Tức thời mọi người chúng tôi kẻ chạy người đi nhanh đến quay phim, chụp hình, kẻ nắm tay, nắm vai, người chen Ôm choàng cái Ông râu dài đi giữa, người người dính đùn cục nhau. Tội nghiệp chị ba Lía, thấy bà con đồng đạo chen đùng cục không có chỗ vào nhìn mặt chồng. Náo động quá, cảnh sát giao thông đậu xe đó  không la rầy gì chúng tôi, nhưng công an khu vực thì hơi khó tính, thấy chúng tôi ở mừng lâu nói cười rộn rịp trên khu vực họ cai quản, với lại chúng tôi đã làm tríu mắt những chiếc xe mô tô qua lại trên đường nghiêng đầu mà ngó. Có một vài người lạ đứng sát vào lề đường nói: Ông tù nầy sao mà được người ta yêu quý đến vậy?  Tên công an khu vực nghe thấy người ta thương Ông tù là chướng tai chướng mắt, hắn đến nhắc chúng tôi lẹ lẹ về cho khuất mắt, đã bị Trương Kim Long, Trần thanh Giang ngồi trên xe bắn xả lời xuống như súng liên thanh, hết chỗ đút mồm, hắn chịu không nổi phải bỏ mà đi, để chúng tôi tự đi.
Rước được Ông Nguyễn văn Lía lên xe an toàn, tới lúc khởi hành chuyến về, một trong ba chiếc xe đi đón mang biển số 65 đã chạy nhanh về trước, còn lại hai chếc xe mang biển số 76 đi về có cặp. Gần tới Sài Gòn, chúng tôi ngừng lại một quán ăn để cho anh em dùng chung với Nguyễn văn Lía. Ăn xong với vài câu chuyện vụn vặt trong nhà tù, chúng tôi hối hả lên đường để về nhà cho sớm. Qua khỏi Sài Gòn đến đường cao tốc chúng tôi cho dừng xe để mọi người xả tiểu trên một khoảng tróng vắng xa. Bấy giờ lão già mặc bà ba đen râu dài trắng phếu xử sự không tệ, đi đổi xe, cho xe chúng tôi có  giọng cười nói của Ông già mà mình đã thức suốt đêm suốt ngày vượt hơn năm trăm cây số để tìm.
Đoàn rước người tù tôn giáo Nguyễn văn Lía về đến nhà vào lúc hoàn hôn vừa áo với sự náo nức của khoảng một trăm người chờ nghinh đón.
26/10/2015
                                                                                      

                                                                                                                         


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét