Thứ Năm, 18 tháng 8, 2016

TỪ LI CÒN NHỚ
Hồi đó, đã lâu rồi tôi muốn kiếm chỗ yên tịnh để tu mà chưa có dịp may đưa đến. Theo tôi nghĩ, tuổi trẻ muốn tu giữ hạnh độc thân mà lại gần đời, nhiều điều cám dỗ sợ có hơ hỏng… mất tu. Định lên núi Cấm mà quý cụ bảo núi Cấm là núi linh, lên ở đó việc xả trược thì sao, tội lỗi lắm!
"Nhớ hồi năm trước tuổi thơ ngây
bổng chốc mà già đã đến đây( dẫn thơ Nguyễn Khuyến)

Năm 1972 tôi ra hòn Phú Quốc dự lễ khánh thành Đọc Giảng Đường Phật Giáo Hòa Hảo ở vùng xã An Thới; coi như là có dịp nên chừng xong việc trở về tôi không về lại quê nhà mà lên thuyền giong qua hòn Sơn Rái ở tu. Nếu tôi nhớ không lầm, hồi nầy tên làng của Hòn là xã Lại Sơn. Trước xa có Ông Lê văn Khuyên, (Bác Hai Khuyên) ra đây tu. Ông chọn trên vùng núi cao, âm u, rừng cây chen trong đá, thế giới của các chú Khỉ, Sóc, Nhen… ngoài những tên thợ rừng những người đi săn đặt bẩy khó ai đến được chỗ nầy; sống chung với con khỉ đột trong hang động nên bác có biệt danh là Ông Hai Dồ Khỉ. Bà con huynh đệ từ đất liền ra tìm, hỏi tên bác n Khuyên không ai biết, phải gọi là Ông Hai Dồ Khỉ thì người ta mới biết mà chỉ cho. Thời chúng tôi ra hòn Sơn thì Bác Hai đã bị bệnh sốt nặng, về đất liền lâu rồi.
Nhờ có quý chú, huynh ở trước, sự đến sau của tôi đỡ vất vả về việc lo kiếm chỗ tu. Chúng tôi gọi là cất cốc. Ở đây cất nhà là khó chứ cất cốc tu làm không mấy hồi là xong, dễ như chơi. Vốn là rừng nguyên sinh, cây dùng cho các thứ: Cột, Kèo, Đòn tay, thuông ruông mặc sức mà lựa. Lợp nhà bằng lá Tranh, vách dừng bằng tàu lá Đủng Đỉnh, giường nằm, lựa cây Đủng Đỉnh già chẻ tách ra như vạc Tre. Vạc Đủng Đỉnh, nằm không trải chiếu lâu sẽ lên nước, tấm vạc nổi màu hồng lên, rất là đẹp. Các cái có tiền mua đin, dây chì, không thì tất cả đều cột bằng dây xanh, loại dây nầy rất chắc, chúng tôi còn lấy làm dây cột đu, giăng võng. Cất nguyên cái Cốc không tốn một đồng bạc.
Chỗ ở của tôi, tính lọt lòng, ngang một mét rưởi, dài hai mét, tốn bộ vạc nằm một mét, còn nửa mét thì để đi tới đi lui, quần áo có vài bộ máng trên vách dừng nẹp lá Đủng Đỉnh, nấu ăn dưới gốc bộng Cây Da.
Cơm  mỗi ngày dùng một bửa, đồ ăn toàn là của núi rừng, cây chuối rừng nấu canh chua dùng là tuyệt, nếu dùng dao mà sắt mỏng như mấy bà thợ sắt ghém là không ngon đâu, lột bỏ hết các bẹ lấy lỏi bẻ khúc nấu canh chua là số vách,  không thì luộc cũng ngon vậy. Củ hủ Đủng Đỉnh ngon hơn, ở đây phải nói là rừng Đủng Đỉnh nhưng ăn nó là vất vả về việc chặt lột nên lâu lâu mới làm siêng một lần hoặc có khách từ đất liền ra thăm thì mới đem giới thiệu cái món đặc sản nầy.
Cất cốc xong tu mới chừng hai tháng, hôm nọ có một hiền huynh, cốc gần bên đi với hai vị nữa đến thăm, trong số ba vị có một chú tiểu khoảng 10 tuổi đi với Ông anh từ đất liền ra viếng cảnh. Chúng tôi ngồi đàm đạo trên một bộ vạc Đủng Đỉnh phía trước vách nhà, cận dốc hẩm, bổng hiền huynh phát hiện ra điều gì, gặn cổ kêu lên: Cọp tới! Chạy! Huynh lùa hết chúng tôi vào nhà, tự tay đóng kín các cửa rồi thì ra lệnh: Trong thời gian cửa bị đóng kín đừng ai nói chuyện, ho hen. Tôi nghĩ đây dù là cận vách rừng, nhưng phía sau lưng, bên phải bên trái đều có người cất cốc ở tu, đây đó đã dọn quang đảng hết rồi đâu còn um tùm nữa cho Cọp giấu mình. Trước mặt cốc tôi là vách đứng không lẽ Cọp dám leo lên đường khó khăn nầy giữa ban ngày. Nhưng bị sức kéo đùa huy hiếp của Huynh, tôi chỉ biết nghe lệnh chứ không được phép hỏi han.
Đã vào hết bên trong mà huynh tôi chưa an tâm vấn đề Cọp bắt, huynh mở hé cửa một cách cẩn thận xem Cọp đến chưa rồi huynh đùa các đôi dép vào trong. Tôi thấy việc cẩn thận của huynh mà tức lý nói thầm: giọng nầy thì đâu phải giấu Cọp, vì Cọp có thèm ăn dép đâu mất công giấu. Đây là chuyện lạ chưa từng có. Cài chặc các cửa xong tôi nghe văng vẳng giọng nói của hai người thanh thiếu nữ, bây giờ thì tôi mới hiểu ra Cọp là gì. Lúc đầu nghe hục hử tiếng được tiếng mất, dần dần tới, chừng rõ tiếng thì đã sát bên vách, nhẹ giọng: Quý Thầy Ơi! Quý Thầy ơi quý Thầy! Mặc cho ngoài Kêu ở trong huynh tôi ra dấu ngón tay đậy miệng. Kêu quý Thầy mãi không nghe tiếng trả lời, không thấy quý Thầy mở cửa, một cô nói: Lạ thiệt, mình nghe giọng nói của quý Thầy văng vẳng trên đây, mới đó mà biệt đâu nhanh chứ?
Hai người thanh nữ cứ ở đó thắc mắc chứ không chịu về, đi tới đi lui xào xạc trên những chiếc lá Da khô, còn chúng tôi trong nầy như muốn nín thở, bốn người bó mình trên một tấm vạc Đủng Đỉnh ngang một mét dài hai mét. Đụng trận bí đường, bây giờ phải ra mặt chớ hai cô chờ cái kiểu nầy thì người ở trong cũng phát tê liệt mình mẩy. Phải làm giọng như nảy giờ lo tịnh tọa. Tôi thấy việc nầy không đúng nhưng ý Ông huynh, nếu không giả đò như vậy té ra mình trốn người ta sao. Huynh tôi mở cửa ra cùng với tiếng chào hỏi vui vẻ:
- Xin chào nhị vị!
- Dạ con xin chào quý Thầy.
- Chúng tôi bận việc tịnh tu để nhị vị ở chờ lâu…
- Dạ không có gì. Chúng con nay lên thăm rẩy dưới đây một chút, thấy có hai trái Dưa Gan chín tốt, với một ít thức ăn khác, xin dâng để quý Thầy dùng.
- Rất cám ơn tấm lòng của nhị vị thí chủ, đường dốc núi khó khăn mà đến được đây để giúp, quí hóa thay! Có điều, đây chúng tôi sống tập thể, tài sản có là của chung nhưng theo quy định tập thể đề ra những người tu ở am cốc nhỏ như chúng tôi không được phép nhận của thiện tín cúng thí, có hai vị hiền thúc bên kia, ở đó am cốc rộng rải tập thể mới cho nhận. Thế nên chúng tôi không dám làm trái nội qui, Xin cám ơn lòng tốt của nhị vị và mong nhị vị hiểu cho, Nam Mô A Di Đà Phật.
Nhớ lại lúc nói Cọp tới và Ông huynh kêu hết chúng tôi vào cốc, chú tiểu nói trên tưởng là Cọp thiệt đến ăn thịt, trông thái độ nó sợ quýnh quáng, cái mặt tái ngắt, chừng nghe có giọng nói của hai người thanh nữ đi lẩn quẩn phía ngoài nó hết sợ, mặt hồng tươi lại.
Mấy hôm sau khách của huynh về đất liền, lúc vắng người tôi đến hỏi Huynh:
- Tôi ở nương mới chừng hai tháng không biết tập thể đây có ra nội qui như vậy chưa mà cái chuyện hôm kia huynh nói như thuộc lòng?
- Chưa.
- Thế sao huynh dám mượn tiếng tập thể bảo vậy?
- Tôi sẽ đem chuyện của hôm kia mà đề nghị sau.
- Vậy thôi đễ chừng tập thể đồng ý hãy nói.
- Chờ sao được! Lỡ gặp rối thì phải gở rối ngay còn ở chờ khi nào nữa? Đây là tiền đề và tôi hy vọng sẽ thành tiền lệ cho người tu trẻ tuổi bớt ra sóng gió. Mai mốt tôi đề nghị và lời đề nghị của tôi sẽ có sức thuyết phục. Chúng ta ở tu đây là trên núi rừng quá vắng vẻ mà mỗi Ông đạo mỗi cái cốc, khoảng cách xa xa, bất thần quý nữ đến cho đồ cho đạc trong chỗ vắng vẻ thế nầy… khiến tôi rất sợ cái kiểu “Chơi dao có ngày đứt tay”. Không nghe hai cô bửa hổm nói có miếng rẩy dưới đây một chút sao. Đẩy qua chú bác, vì quý vị nay già rồi, còn nguyện vẹn là đã qua nhiều ải mỹ nhân, chúng ta non trẻ quá, ở đây nói về trương cở huynh đệ thì tôi là người lớn nhứt cũng chỉ hăm lăm tuổi thôi, từ độ tuổi của chúng ta mà đi một cách nhẹ nhàng tới được tuổi các chú bác còn quá là dài. Giá vì nội quy có làm khó khăn cho các nữ thí chủ trẻ tuổi muốn biếu tặng riêng, nhưng những tặng phẩm không giúp được ta dày công thêm sự “Lạc Đạo An Bần” có khi còn làm xao xuyến tâm hồn nữa là khác. Hãy đẩy những tặng phẩm riêng tư đó đến các chú bác như kho chứa rồi các vị tùy hỷ cấp cho chúng ta sẽ tốt hơn. Nếu chịu tu theo lời dạy của Đức Thầy “Hãy tìm giải thoát cho mình bằng cách lạc đạo, an bần, xả thân tu tỉnh” có thiếu thốn chút đỉnh vật chất nghĩ còn ngon hơn no đủ mà sanh tâm thương mến riêng tư, trần thế buột ràng làm nguội lạnh sự tu, e có thể bỏ cuộc giữa chừng như chính mắt ta thấy, tai ta nghe, có biết bao nhiêu người bỏ cuộc thi triển lòng gan dạ sắt trước sự bất nhiễm.
Ở trong xứ, tôi thấy nam nữ tu độc thân sao mà gần gủi quá, họ săn sóc cho nhau từ việc nhỏ: Bệnh hoạn, vá may… Nhiều vị nói nghe rất là mạnh mẽ mà qua lại nhiều lần tâm tình cởi mở, cõi lòng tróng hở hồi nào không hay, giặc tràn vào làm người chiến sĩ Như Lai mất khả năng chiến đấu, giơ tay đầu hàng. Đi được một khúc qua bờ giác rồi cũng quày thuyền trở lại bến sông mê. Đọc lời dặn dò của Ông Thanh Sĩ “Ngăn gió trần cho lặng sóng tâm” tôi ra đây quyết làm công việc đó. Đối sử với người khác phái có hơi khắc khe, mang tiếng là khó tánh, hãy gượng mà Nam Mô A Di Đà Phật cho qua, riết cũng quen, cõi lòng không còn ái náy, tu hành nhập tâm…
Cách giải bày của đại huynh tôi, làm cho sự thắc mắc trong tôi được sáng tỏ, tôi thầm cám ơn Trời Đất, Phật Tổ Phật Thầy và Đức Thầy khiến cho tôi ra tu đây gặp Ông Huynh hướng dẫn cách bảo vệ lập trường tu độc thân bình an trên đường về Phật quốc. Đúng như huynh nói, lời đề nghị quý tu sĩ trẻ tuổi ở những am cốc nhỏ không được phép nhận của tín thí như đã trình bày trước, được tập thể chấp nhận.
Có điều tôi không chịu Ông huynh mình dùng từ “ Cọp ”. Chuyện mình tu, mình có quyền bảo vệ lập trường tu độc thân, người khác phái đến giúp đỡ hay hỏi han công chuyện chưa chắc đã có tà ý mà mình đối sử với họ như gặp tà là không nên. Từ chối tiếp cận với riêng phái, giữ khoảng cách tốt như vậy là được rồi, đâu đến đổi phải dùng lời mất lòng.

19/8/2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét