Thứ Hai, 30 tháng 5, 2016

ĐẾN THĂM MỘT NGƯỜI BỆNH

Người bệnh là một nữ tu độc thân, đạo Phật Giáo Hòa Hảo, chỗ anh em quen thân với tôi từ trước năm 1975, nay 2016 là 63 tuổi. Theo tôi biết vị nữ tu nầy được xếp hạng là bệnh nhân lâu năm. Lúc đầu chỉ một chứng mà trị không hết, nó ở trong thân sanh sản từ đời Ông Bà đến đời cháu chắc thành bệnh thêm bệnh. Nhà cha mẹ có sắm ruộng, con gái tu ở riêng cũng được Ông Bà cắt ruộng chia phần nhưng vì bệnh triền miên phải bán từ từ, cứ thế nầy thì tương lai gần sẽ không còn đất cắm vùi.
- Cô đi bệnh viện, dùng thuốc Tây mãi vậy bệnh không hết _ tôi nói_ thử đổi thuốc Nam, thuốc bắc xem sao.
Cô đáp:
- Kỳ nầy chắc là không mãi nữa đâu anh, em quyết định dùng một tháng thuốc lỡ mua nầy, hết hay không cũng nghỉ đi bệnh viện trị thuốc Tây.
- Có gì không ổn sao?
- Đất ruộng giờ làm ra chỉ còn đủ dùng hàng ngày, không thể bán thêm nữa.
Nghe nói như than, cảm động quá, tôi hỏi:
- Giá như có người giúp cho cô tiền để tiếp tục trị bệnh cô nhận không?
- Dạ không.
- Tại sao?
- Em tốn tiền thuốc nhiều rồi, xét đã đến lúc không cho tốn nữa.
- Thế chịu chết sao?
- Chết hay sống của chính bản thân, ta không có quyền quyết định chịu hay không chịu. Em thấy biết bao người không chịu chết, chạy thầy chạy thuốc khắp nam bắc đông tây rốt cuộc không chịu chết cũng chết. Đừng có ngông nghênh mà không chịu cho mất công.
Cô ấy nói đúng, nhưng tôi nghĩ đừng nên dựa vào lý do không có quyền quyết định mà bỏ cuộc
- Thuốc của tháng đang dùng đây là bao nhiêu tiền?_ tôi hỏi_
- Hai mươi tám triệu_ bệnh nhân đáp_
- Nhiều thế à?
- Cho nên nghỉ tốn là phải.
Nghe con số hai mươi tám triệu tiền thuốc dùng cho một tháng và có thể nhiều tháng kéo dài, ngay cả tôi là người muốn ủng hộ cũng từ thất vọng đi đến tuyệt vọng, tôi lập lại đề nghị ban đầu:
- Dùng hết tháng thuốc nầy, không theo thuốc Tây, hay cô chuyển hướng qua dùng thuốc Nam, thuốc Bắc?
- Em chưa tính.
- Không lẽ thêm một người liều mạng nữa sao!
Cô nhìn tôi và tôi trông vào cái nhìn của cô ấy chừng như, tiếng “liều mạng” không được cô ta hài lòng.
- Trước đây là ai mà giờ anh nói thêm một người liều mạng là em chứ?
- Là tôi đây!
- Anh sao! Thế nào là liều mạng?
- Trước tiên, là người tu không làm việc gì ra tiền, cho dù tôi được sự giúp đỡ của huynh đệ đồng đạo nhưng tôi nghĩ là không nên để tốn như vậy. Kế đó tôi nhớ ra rằng, mình học đạo, thân tứ đại của chính mình, bệnh và tử là đương nhiên, sống hay chết đã được nhân quả sắp sẵn. Nếu số tôi chưa chết, bệnh nặng cỡ nào cũng không chết, còn đến lúc phải chết, nhà giàu tiền muôn bạc vạn như Ông Vua hay giỏi trị bệnh như Ông Bác Sĩ, chừng tới số cũng chết thuốc men nào mà cứu. Năm 2002 đi tù về mắc bệnh lai rai, tốn tiền thuốc lúc năm chục, khi một trăm ngàn cũng lai rai, cho đến khoảng cuối năm 2002 bệnh đến tôi nói dứt khoác với nó: Khõe được thì Ta đi hái thuốc ba bài về nấu uống, không thì thôi. Ta không mời my đến mà my tự đến, tự đến được là tự đi được, từ nay đối với ta my tự đến tự đi nha!
Nhiều lần tối giăng mùng ngủ, sáng không dậy nổi cuốn mùng. Nằm mấy ngày thì mấy, niệm Phật cho quên cái mấy ngày đó đi! ăn được hay không thây kệ, niệm Phật cho quên cái ăn hay không ăn. Có khi ba ngày, có khi năm bảy ngày, bệnh ở đả rồi đi, người ta nói tôi ngang mà tôi thắng! Năm 2013 tôi bị chứng Thần Kinh Tọa, đau nhức ghê gớm, cô có tưởng tượng được không, mới chừng năm ngày thì đôi chân có một chiếc teo nhỏ tám mười với chân kia. Huynh đệ gần xa nghe tin tôi bệnh mà biết tôi chỉ dùng thuốc của Đức Thầy, người ta mời giùm một vị lương y chuyên trị bằng thuốc ba bài. May mắn là bài thuốc nói trên được đem sử dụng với hình thức thủy châm, tiêm vào tĩnh mạch.
Có người thắc mắc: Thuốc ba bài của Đức Thầy dược liệu toàn là lá cây, rất dễ tìm, có thể tự mình đi hái về nấu uống, nay sao lại chế ra thuốc tiêm, không đúng nguyên thỉ ?
Câu thắc mắc “không đúng nguyên thỉ” đã có một phần nào thêu dệt, Sự thật thì Đức Thầy kêu dùng thuốc của Ngài nhưng Ngài không có chỉ cách sử dụng:
“Có đau xem thuốc Ba bài,
Tâm thành cầu nguyện ắc nay bịnh lành”
Và câu:
“Có đau thì thuốc đó mà,
Dòm trong bản chữ về nhà kiếm cây”
Kiếm cây đem về, Ngài không dạy bước kế tiếp là phải nấu lấy nước uống hay làm gì. Từ đó cho thấy thuốc nầy có thể đem sử dụng bằng nhiều hình thức. Lúc đầu nấu uống, sau nầy người ta làm ra thuốc tán, thuốc hoàn, thuốc tiêm. Đã có nề nếp từ sở y tế tỉnh Hà Nam, đủ tính khoa học tôi hy vọng thuốc ba bài của Đức Thầy sau nầy sẽ được đem trị trên toàn thế giới để “khắp bốn biên liên dây Hòa Hảo”.
Thỉ tổ của thuốc ba bài trở thành thuốc tiêm là do đại lão đồng đạo tiền bối Trần Minh Thiệu khởi xướng và đưa vào thực hành khoảng cuối thập niên sáu mươi. Kế sau được nhị vị có tiếng tăm trong giới Tây Y là Bác Sĩ Trần Lũy ở bệnh viện Rạch Giá và bác Sĩ Đào Tuấn Kiệt giám đốc bệnh viện đa khoa An Giang, qua nghiên cứu, hai Ông cho đây là cách chế biến tốt, mang tính khoa học nên ủng hộ và giới thiệu. Nhân đó, đại lão đồng đạo tiền bối Trần Minh Thiệu mở một bệnh viện tại quận Lấp Vò chuyên trị thuốc của Đức Thầy qua phương pháp nói trên. Sau 1975, khoảng những năm đầu của Thiên Niên Kỷ mới nhân chuyến đoàn lương y PGHH đi trị bệnh cho bà con ở làng ung thư xứ Bắc Việt, cách trị liệu đã gây được sự chú ý của chánh quyền địa phương và nhất là hội UNESCO Việt Nam nên đã tạo điều kiện, hưỡng dẫn thủ tục mà sở y tế tỉnh Hà Nam chứng nhận tính y học hiệu quả của thuốc Ba bài và cho phép hoạt động từ tháng 6 năm 2008. Niềm tin của tôi đối với thuốc của Đức Thầy, dầu đem sử dụng ở hình thức nào tôi cũng đồng ý.
Tiêm thuốc một lần đầu, sau nửa giờ đồng hồ tôi thấy kết quả rõ nét đáng mừng, nhưng vì lâu lâu mới đến chít thuốc, bệnh nhẹ hơn chớ không hết hẳng. Sau đó tôi tìm cách nhờ người chỡ tôi đến ở tạm gần chỗ lương y có tay nghề chuyên môn yêu cầu sáng tiêm chiều tiêm đúng một tuần lễ là khỏi bệnh. Giờ không cần ai đưa về, tự động lái xe về. Mấy ngày sau tôi xem lại đôi chân, cái chân lép hai còn tám đã lên lại mười mười.
Tôi nói cách trị liệu thuốc Ba bài của Đức Thầy để cô bệnh nhân khởi lòng tin, yêu cầu cô hỏi tới bằng vẻ ham muốn thì tôi sẽ dẫn lương y chuyên môn đến giúp. Nhưng cô, gần như tuyệt vọng về những phương thuốc trị bệnh nên không hỏi tới. Thấy vậy tôi nói qua cách trị bệnh khác:
Sau khi đã trị qua thuốc Nam, thuốc Bắc, thuốc Tây mà bệnh không nhún nhít cụt kịt thì còn một cách trị bệnh cuối cùng mà cao nhất là dùng nước Cam Lồ của Phật.
Nghe nói thế cô ngước cổ nhìn tôi:
- Là sao anh nói rõ đi!
- Thiết tha niệm Phật, điều nầy cô làm được mà phải không ?
- Dạ, em sẽ làm.
- Cô sợ chết không?
- Sự thật là em bị bệnh hành quá khổ, thân thể tìu tụy đến cỡ nầy không muốn kéo dài cuộc sống khổ đau thì chết có gì đâu là sợ.
- Tốt lắm!
- Đáng khen sao?
- Rất đáng khen! Không sợ chết để không còn động tâm trước cái chết, không bị cắt đứt bởi vọng niệm nuối tiếc, trì danh Niệm Phật suôn đường, Phật trên cao nghe thấy phát Cam Lồ trị bệnh cho, hoặc vì Niệm Phật không bị cắt, giữ chánh tâm lâu, gột rửa bụi nhơ trần tục tự đó thành cam lồ trị bệnh cho chính mình. Nếu căn số đúng ngày giờ tử mà nhất tâm niệm Phật thì lúc tử không xảy ra đau nhức thân thể, thong dong đi về cõi Phật.
- Rất cám ơn anh cho em lời khuyên về cách trị bệnh cuối cùng mà cao nhất nầy. Bệnh em giờ cầu có “Cam Lồ Phật ban”, Em tin tưởng điều anh nói và em hứa sẽ làm.
30/5/2016



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét