Thứ Năm, 6 tháng 9, 2018


MẤT BỐP

Kính thông báo: Tôi có làm mất cái Bốp trên đường từ thành phố Long Xuyên đến ấp Mương Đào B, xã Vân Khánh, huyện An Minh, tỉnh Kiên Giang. Trong bốp có đựng những giấy: Chúng Minh Nhân Dân, họ tên Lê Minh Triết sanh năm 1940, giấy chủ quyền xe Future II, giấy phép lái xe, thẻ ATM và hơn một triệu đồng. Yêu cầu: có thiện nhân nào lượm thấy làm ơn hãy gọi báo ngay số điện thoại: 01688258970, tôi xin hậu tạ thâm ân.
Hôm qua ngày 6 tháng 9, 2018 – 27 tháng 7 năm Mậu Tuất, chúng tôi đi từ huyện Chợ Mới, chở theo bốn trăm cái bánh xèo và hai mươi triệu. Bánh xèo đãi quý bà con huynh đệ tham gia đổ mâm cầu từ thiện, tiền để giải quyết nợ mua thiếu vật liệu xây dựng cho cây cầu. Vì đường xa dự cuộc đổ mâm cầu vừa xong là chúng tôi cáo từ, lên đường về nhà cho kịp trước khi trời tối. Ra đến đường cái cầu thứ 11, chúng tôi ghé trạm đổ xăng đầy bình, chừng móc túi tiền ra trả mới hay cái bóp tiền đã mất đâu hồi nào. May thay có một xe đồng hành tôi yêu cầu cho mượn sau nầy sẽ trả. Châm xăng xong tôi nói với các xe bạn đồng hành, tôi sẽ trở lại chỗ cây cầu tìm Bốp, đường về nhà rất xa tôi không muốn quý vị ở chờ, hãy về trước, vào đó kiếm được không được tôi sẽ về sau, tối hơn một chút cũng sẽ tới nhà.

Nói xong là chia tay, tôi trở lại qua khỏi chợ thứ 11 đã kịp suy nghĩ: nếu mình trở lại nói đi tìm cái Bốp đã mất, điều nầy chắc chắn sẽ đánh động lương của bà con và đội cất cầu từ thiện là không nên. Tôi biết một đứa cháu đồng đạo ở Rạch Giá còn tiếp tục công việc tại cây cầu, gọi nhờ cháu ấy tìm kiếm và dọ hỏi coi có ai lượm được thì xin lại giùm. Tôi đậu xe ở đó để chờ cuộc gọi trả lời của cháu, đúng là một lúc sau cháu gọi báo, thấy số của cháu hiện lên là tôi mừng nghĩ rằng sẽ nghe được câu vừa ý. Nhưng cháu bảo là không tìm thấy và hỏi ai cũng không thấy cái Bốp của chú. Hết hy vọng. Bây giờ tôi bắt đầu lo sợ rằng: mình phải lái một chiếc xe không có giấy tờ gì cả với suốt một tuyến đường dài hơn một trăm năm mươi cây số, lở gặp công an giao thông mà kêu thì chẳng những họ cho giữ xe mình mà còn có thể nghi là xe ăn trộm, bắt đến bót điều tra. Nếu ngành giao thông không làm việc đó, họ giữ xe không bắt người thì mình lội bộ chứ còn đồng nào đâu đi xe đò.
Nghĩ càng thấy sợ, tôi liền gọi điện báo với các bạn đi trước là tôi không tìm được cái Bốp bị mất, quý vị chạy tới đâu? Nghe tôi hỏi quý vị báo là đã qua khỏi cầu thứ 3, độ gần cầu Tắc Cậu. Tôi kêu ở đó đợi tôi đến mượn ít tiền, đổ xăng lúc nảy e là còn thiếu sẽ không chạy được tới nhà, với lại tiền qua đò nữa, xin hãy chờ tôi.
Bạn đồng hành chờ tôi trong một quán có võng nằm. Gặp nhau chúng tôi rất vui mừng, quý vị hỏi tôi, có biết chính xác là mất ở đâu không? Tôi liền trả lời: Nói chính xác thì tôi không dám nhưng tôi tin là mất nó tại cây cầu, như quý vị biết, tôi mặc chiếc áo khoác, quảy trên vai cái cập nhỏ trong đó có máy Asus và hai mươi triệu tiền cây cầu còn tiền riêng đem theo xài phí, giấy tờ đều ở trong cái Bốp nhét trong túi áo khoác. Túi áo khoác thòng sâu, mặc nó, có chạy nhảy cở nào Bốp cũng không phóng ra được. Quý vị hỏi tôi rằng, liệu tôi có để cái Bốp ở nhà rồi hô mất không? Tôi đáp, điều lầm lẩn nầy chắc chắn là không, vì tôi trả tiền đò, đong xăng ở khúc cua cầu Trà Ôn, và đến lộ tẻ Cái Sắn đậu chờ thêm hai chiếc xe nữa. Hai xe chúng tôi đi trước chở bánh xèo, những xe sau đi khác ngả nên hẹn gặp ở ngả ba nầy mới cùng nhau chung chuyến chung đường, nhân cơ hội ở chờ tôi kêu người bạn đồng hành hãy qua cây xăng bên kia đường bơm đầy bình và tôi móc Bốp lấy ra một tờ giấy trăm ngàn, người bạn nầy không nhận nhưng tôi cố nhét vào túi. Như vậy đủ để nói là tôi không để quên Bốp ở nhà. Tới địa điểm cất cầu tôi thấy nhân công chia hai tốp, hai máy trộn hồ, tốp làm nửa cầu về bên nầy, tốp làm nửa cầu về bên kia, đang nổ lực thi công ồ ạc, máy trộn hồ thảy ra nhập vào liên tục, tiếng máy kêu in ỏi. Cảm động quá tôi móc máy ra chụp rất nhiều ảnh, đứng bên nầy chụp qua, sang bên kia chụp lại, riết nực đổ mồ hôi tôi cổi áo khoác, có lúc thì mán ba chớp ba nháng xình xoàng lên vai bất kể xuôi hay ngược có khi để nó trên ghế ngồi mà đi chụp ảnh, cái Bốp sẽ bị trút xuống đất trong khoảng khắc xình xoàng vắt ngược vắt xuôi trên vai.
Quý vị đãi tôi một ly nước dừa tươi, vừa uống vừa nói, uống hết ly nước dừa cũng là lúc tôi kể xong câu chuyện nguyên nhân bị mất Bốp, tôi gọi nhau lên đường với một yêu cầu: Bây giờ xe tôi không còn tấm giấy lộn, nên hãy chạy ga vừa vừa cho tôi theo, lở gặp công an giao thông đứng đường thấy mình chạy có nết na họ không kêu xét giấy. nhưng quý vị mới đi đường đây lần đầu hứng quá cho xe vọt trước tới ngả ba quẹo trái để ra đường lộ tẻ Cái Sắn mà không quẹo, chạy miết theo đường về Hà Tiên, đi càng lúc càng xa mục đích. Ra lộ tẻ Cái sắn tôi nhắc máy gọi ai cũng không được, thôi thì đến bến đò Sơn Đốt (chắc Cà Đao) ở chờ, làm như vậy vì tôi biết một đồng hành sẽ đi qua đò nầy. Nhìn bóng mặt Trời còn ở hai sào, nhà có một chị mù 76 tuổi đó là lý do tôi muốn về sớm để được an tâm về chị. Chỉ có 5000 đồng là qua sông mà giờ trong mình không còn đồng nào, tôi đậu xe chờ trước đường sân ngân hàng, có thùng tiền ATM, tiếc quá đi! ATM của mình đã đi theo cái Bốp. Tôi đứng sát đường ngó ra để may mà thấy ai quen, mình chận lại hỏi mượn tiền qua đò, xe qua lại vùn vụt tôi nhìn không kịp, ngó riết mỏi cổ, mỏi mắt không thấy ai quen. Mặt Trời từ hai sào xuống còn một sào thì tôi mới liên lạc được với bạn đồng hành phải qua đò Sơn Đốt, nhưng bạn đồng hành ấy nói là còn chút việc dưới chợ Long Xuyên chưa về được, sau đó chú ta gọi điện báo rằng, đã cho người chị bên kia sông về việc tôi mất Bốp và yều cầu cô mang tiền qua giúp tôi. Mặt Trời cao một sào rồi xuống nữa, xuống nữa… sắp tối mà tiền chưa qua tới, mình là người xứ lạ, sắp tối  mà còn ở phía trước ngân hàng rất là chột dạ, nhưng bến bải nầy đậu xe thoải mái hơn. Mặt Trời lặn sát khỏi viền cây xa xăm, bóng mờ hiện ra tôi mới nhận được tiền qua đò, cọc tiền tới ba trăm ngàn lận, tôi hỏi sao mà nhiều thế, tôi chỉ cần năm ngàn đồng thôi. Vị ân nhân nầy trả lời, con biết chú không còn tiền, hãy nhận đi chú! Nhận được tiền mừng quá tôi chạy lên bến đò Rạch Gộc giữa chừng Trời phực màn đen. Tôi về đến nhà xem lại đồng hồ bảy giờ rưởi tối.
Tôi viết tin nầy, rất mong có ai nhân được Bốp giấy tờ của tôi, hết tiền cũng được, yêu cầu còn đủ các giấy tờ, xin gọi báo cho tôi, vô vàn đa tạ.
07/9/2018

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét