Chủ Nhật, 13 tháng 3, 2016

TRỪ TÁNH XẤU

sống trên đời ai ai cũng muốn cho mình là người đẹp tướng, tốt lòng. Kẻ lỡ bị nghiệp trước mà thọ thân không mấy đẹp bị chê xấu là không vui; người may mắn được sinh ra với thân hình đẹp đẽ thì mừng, tự mãn, nhưng hành động xấu bị người khác chê bai là kẻ đẹp mặt xấu lòng cũng cãi nhau cho giận hờn, oán thù chồng chất.
Xã hội đa dạng, tích tụ nhiều điều xấu mà xấu đến người ta còn không ưa, kẻ lỡ làm xấu còn chối bỏ cái xấu của mình. Huống chi trong cửa đạo là nơi mở rộng tình thương và nhân cách, nơi đó đề cao qui tắc: chỉ có thương không cho ghét, có tốt không có xấu, làm lành thì cho mà dữ không cho, chẳng phải quan trọng hơn sao!
Sáng tác Sám Giảng quyển ba KHUYÊN NGƯỜI ĐỜI TU NIỆM Đức Thầy dạy tín đồ sự tu hành cần thiết:
Ai ai cũng rán xét mình
Nếu còn tánh xấu thì rinh ra ngoài
Xét hai câu dẫn trên Đức Thầy đặt trọng tâm phải trừ xấu là trước nhất, còn trừ bằng cách nào thì hôm nay chúng ta gặp nhau đây hãy cùng bàn bạc xem nội dung của hai câu văn giáo chứa đựng những gì, từ đó thắp sáng ý nghĩa đi sâu vào thực hành.
Trừ tánh xấu là điều quan trọng bậc nhứt trong cửa đạo. Người đời mấy ai đã biết, đẹp xấu của tấm thân làm cho mình vui hoặc buồn sung sướng hay đau khổ  đều chịu ảnh hưởng của tánh xấu hay tánh tốt từ kiếp trước. Vì thế trong ngưỡng cửa đạo đức, dạy tu thân hành thiện, TÁNH XẤU cần phải loại trừ chớ không được dung dưỡng hay che đậy.
Xem nghe hai câu giảng vừa trích dẫn ta thấy những từ như ai ai, Xét mình, tánh xấu, rinh ra ngoài, cần phải được khơi dậy trong ý thức của người học đạo, là niềm nhớ, nhắc nhở việc tu.

Ai ai là tiếng kêu, nói rộng là tất cả con người, nói hẹp là Thầy dạy các trò, tín đồ PGHH. Nếu dùng một tiếng “ ai ”  là nói riêng người nào đó, ví dụ những lời dạy khác hơn, cũng của Đức Thầy nói về một chữ ai:
“Ai làm phước in ra mà thí
Thì được nhiều hạnh phúc sau nầy”.
Và:
“Ai mà ta dạy chẳng gìn
Thì sau đừng trách mất tình yêu thương”.
Ý nói người nào làm phước người đó hưởng phước báo hạnh phúc, người nào ta dạy không nghe lời, tu thân hành thiện; sống ác, đến lúc chịu quả báo đừng trách sao ta không cứu độ.
Xét Mình: Tự xét bản thân. Sự sắp đặt của bộ máy Thiên Cơ  Đức Thầy tạm thời vắng mặt, trước lúc ra đi Ngài đã cảnh tỉnh nhơn sanh“ Từ nay cách biệt xa ngàn, ai người tâm đạo đừng toan phụ Thầy”. Theo đó sự xét mình Có những thứ mục: 1 tự xét qua bổn phận của người tín đồ có trung thành với Thầy Tổ không? 2, có thực hành theo lời dạy không? 3, Việc học và tu có tiến triển không? 4, Đức thầy dạy đạo cho tu, chỉ một kiếp nầy thôi hễ thoát chốn mê đồ tức khắc vãng sanh Cực Lạc, ta có thực hành không?.
Trung thành với Thầy Tổ là không bỏ đạo để chạy qua đạo khác như Đức Thầy dạy “Một đời một đạo đến ngày chung thân”. Thực hành theo lời dạy là không phải học đạo chỉ để nghe, nói, biết mà còn phải áp dụng cụ thể những điều mình nghe, nói, biết vào trong sinh hoạt đời sống đạo sự. Để đo lường việc tu có tiến triển hay không là đem chuyện của năm rồi, ngày qua, bị đụng một chút chuyện là giận hờn, thấy một chút danh là ham, một chút lợi là bám, một chút tình là mê, nếu giờ đụng chuyện xảy ra như trước ta có còn giận dữ, ham hố, nhiễm trược nữa không? Nói đi mấy mươi năm mà đi cái kiểu giậm chân tại chỗ, danh lợi tình đáng lẽ bị thời gian làm cho phai lợt, củ kỷ không mặn mà sức quyến rủ để mà nhàm chán cõi Ta Bà, nhanh nhanh cầu sanh Tịnh Độ. Ai dè mấy mươi năm tu mà sự ham hố, giận hờn, ganh tỵ  y như lúc mới tu. Trong khi học đạo thì ta đã thuộc lòng câu “Đường đạo đức bước đi từ nấc” mà mấy năm tu, thông mồm nói hay thì có, hạnh cách như người phàm tục. Xét hiện tại ta đang ở đâu trong chốn mê đồ? đang tới đâu của con đường vãng sanh Tịnh Độ?
Đó là ý nghĩa của sự “xét mình”.
Tánh Xấu: Là huân tập các chủng tử bất hảo, bất thiện; người trong đạo đức quan niệm hễ ai làm điều vô đạo đức, chính họ là kẻ xấu. Nói theo đời thường người có tánh xấu, về hành động thì trộm cướp, giựt dọc, nghiện ngập say sưa, nói không cẩn lời, hứa không giữ tín; về tinh thần thì ăn ở cố chấp, khó khăn, vi phạm với ai biện hộ ngược ngạo phủ đầu, người ta lỡ phạm thì hài tội, bêu xấu dù họ đã ăn năng xin lỗi. Nói theo lý đạo và dựa vào căn bản của thiện và ác, chủng tử xấu ấy sanh ra ba nghiệp ác chướng: Thân nghiệp, Khẩu nghiệp và Ý nghiệp, có ba điều ác do thân, bốn điều ác do miệng lưỡi và ba điều ác do ý tưởng gây nên.
Rinh ra ngoài: Rinh là lấy. Rinh ra ngoài tức nói: Người học đạo phải luôn sống trong tốt đẹp từ hành động, lời nói, ý tưởng; tánh xấu nằm trong người hay sanh chuyện bất lành, làm điều tội lỗi, hãy mau đem nó ra khỏi đây ngay.
Trong đạo Phật, chính Đức Phật, lúc còn là thái tử, bốn lần đi dạo ngoại thành thấy cảnh Sanh, Lão, Bệnh, Tử mà biết tấm thân nầy giả hợp, có giữ nó, quí nó, chìu chuộn nó cho đến kết cuộc cũng chẳng tốt đẹp gì. Sự suy nghĩ đó được Đức Thầy diễn tả:
“Về đền đài cảm xúc buồn riêng
Hằng để trí tìm phương giải thoát”
Do tìm đường giải thoát mà Ngài chứng đắc đạo quả. Thấy trong các chúng sanh đều có Phật Tánh, có thể thành Phật nhưng ở mỗi chúng sanh còn bị bao phủ bởi vô minh, Phật tánh không hiện được để “ chiếu kiến ngũ uẩn giai không độ nhứt thiết khổ ách”. Người trong bống đen vô minh  thường hay tập tành thói hư tật xấu, Đức Phật thuyết tám con đường chánh để chúng sanh đi theo đó rứt bỏ các tánh xấu, tà tâm vọng tưởng ra ngoài.
Theo lý đó, Đức Huỳnh Tôn Sư khuyên:
“Các công cuộc của người tánh xấu,
Ta giữ gìn chớ có nhiễm vào.
Tâm bần tăng chẳng mến sắc màu,
Mến những kẻ biết vào đường chánh”.
Tóm kết, bàn qua hai câu trích dẫn nói trên, người ta làm điều gì còn có kẻ ưa người ghét chớ tánh xấu là không ai ưa được. Ví trong cảnh vợ chồng chung chăn gối, tình nghĩa mặn nồng mà bổng một người làm điều xấu hay xấu tánh người kia khuyên bỏ tật xấu không xong. Hết sức chịu đựng thì người ta phải cho đổ vỡ chuyện trăm năm. Phụ-mẩu-tử thâm thúy nhứt trên đời mà trong đó cha hay mẹ hoặc con chuyên làm điều xấu người còn lại khuyên nhủ chẳng hề đá động, họ cũng sẽ từ tình.
Tánh xấu luôn luôn có tác hại như thế, người học đạo không thể đi chung với nó, phải tách nó ra khỏi đời sống tu hành. Để làm được điều nầy hành giả hãy coi sự “xét mình” là quan trọng, cần được đề cao.
14/3/2016


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét