Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

Xã Hội Từ Thiện:

THEO ĐOÀN LƯƠNG Y TỪ THIỆN

                         Hình phái đoàn lương y Phật Giáo Hòa Hảo 
Tôi bị đau chứng “thần kinh tọa” chỉ chuyên dùng một hiệu thuốc của Đức Thầy ấy vậy mà khỏi bệnh. Sự hết bệnh của tôi là một chứng minh thuốc của Đức Thầy hay tuyệt. Tôi rất ngưỡng mộ đại lão tiền bối Trần Minh Thiệu vì Ông dám đem thuốc ba bài của Đức Thầy chế thành thuốc tiêm, tiện dùng và kết quả đáng trân trọng. Tôi được khỏi bệnh cũng nhờ vào phương pháp này.
Sử dụng phương pháp thủy châm là cái diệu dụng của lương y, qua hình thức nào thì thuốc được tiêm chích cũng là thuốc của Đức Thầy.Nếu chỉ có mình tôi hết bệnh khi đã sử dụng qua phương pháp thủy châm thì việc này không cần phải nói, vì cá nhân có thể chính là sự may mắn mà thôi. Nhưng thuốc của Đức Thầy rõ ràng là thuốc hay không phải là sự may mắn.
Tôi dùng từ “ rõ ràng” là có cơ sở vì trước hơn chúng ta sở y tế tỉnh Hà Nam đưa ra mẩu kiểm nghiệm thuốc ba bài của Đức Thầy sử dụng qua phương pháp thủy châm là đạt tiêu chuẩn dạng thuốc hay, cho phép hoạt động. Để đúng với sự xác định của sở y tế tỉnh Hà Nam, nhiều đồng bào, đồng đạo đã đem thân trải nghiệm xem mòi hay dở thế nào thì kết quả là hay không có dở. Nhiều người khỏi bệnh, tiếng đồn vang xa, một số tỉnh miền trung, bắc, những tỉnh ở cùng Trời cuối Đất như Cà Mau, Sóc Trăng, chánh quyền cho phép tổ chức mời đoàn lương y từ thiện Phật Giáo Hòa Hảo đến trị bệnh miễn phí cho bà con đã được đài truyền hình tỉnh Sóc Trăng đưa tin khen ngợi.
       Ngoại trừ hai tỉnh An Giang và Cần Thơ, lương y từ thiện Phật Giáo Hòa Hảo chưa được sinh hoạt công khai nghề nghiệp chuyên môn, còn phải âm thầm lén lút mỗi khi chích thuốc độ bệnh cho đời. Chánh quyền ở những tỉnh khác người ta rất thương dân chúng trong làng, hễ dân mình có bệnh, đau khổ, thầy thuốc nào đến vì thiện nguyện độ bệnh cứu khổ cho dân sẽ được quý vị ưng thuận ngay. Theo dõi sự độ bệnh của đoàn lương y từ thiện có kết quả tốt, dân làng kéo đến nhờ trị bệnh, số lượng bệnh nhân rất đông, Ủy Ban Nhân Dân Xã còn kêu cho mượn hội trường của Ủy Ban để làm cơ sở cho lương y khám bệnh chích thuốc. Dân của hai tỉnh An Giang, Cần Thơ thật là vô duyên bạc phước, sanh cư sao lại rơi vào tay của một tốp chánh quyền với lòng dạ hẹp hòi, thói quen đố kỵ lý lịch ba đời, thù vơ oán chạ thuốc trị bệnh của Đức Thầy? 

Chánh quyền địa phương không có chuyên môn trong ngành y thì không thể nào hạch sách lương y về y học. Chánh quyền nhân dân thì nên luôn luôn đứng về phía dân, khi dân bệnh phải cho dân có quyền điều trị theo cách mà họ muốn, đừng làm công cụ cho những tổ chức y tế địa phương yểm trợ sức mạnh chánh quyền lên họ để họ đủ mạnh đi bắt các lương y từ thiện khi bệnh nhân không có đủ tiền đi vào nhà thương. Nhà thương bây giờ là một tên gọi khác của nhà ghét chứ hay ho gì. Đừng nên đọc thuộc lòng cái bài kinh chết “ Lương y như từ mẩu” nữa. Không đủ tiền mà kêu vào nằm nhà thương thì coi chừng gặp nguyên cái nhà ghét, nó la nó hét bưng tai. 
       Cho dù có động phạm đến chén cơm của trạm hay phòng y tế mà bị các Ông ấy bắt bẻ, cấm đoán người ta thiện nguyện hơn mình thì lương tâm nghề nghiệp, học vị, đẳng cấp ngành của các Ông chẳng phải đã hóa ra vô nghĩa sao? Bắt bẻ về xuất sứ của thuốc chưa có tem hiệu xem bộ cũng quá vô duyên đấy! vì cho dù có cơ sở của ngành y nhưng ở địa phương thì chỉ là dạng thấp lè tè nếu đem so với sở y tế tỉnh Hà Nam. Một sở y tế đã qua thủ tục, tiến trình kiểm nghiệm, kiểm chứng, cho phép sử dụng không đủ hợp pháp trong chuyên môn sao? Có lẽ đầu óc của anh quá nặng về nhân thân lý lịch, vội vàng phủ nhận những đóng góp hay ho của người mà cha mẹ đẻ của anh kỳ thị, bất đồng, mặc cảm.
       
       Lâu lắm rồi, tôi mơ ước sẽ có một ngày được mắt thấy tai nghe lương y PGHH khám trị bệnh đông đảo đồng bào ở tỉnh xa một cách tự do. Sự ước mơ xa xôi mà vì thiện tâm thiện nguyện lâu cũng thành sự thật. Tôi được tu sĩ Huệ Thọ mời cùng đi theo đoàn lương y PGHH tỉnh Cần Thơ đến chùa Cẩm Phong huyện Gò Dầu, tỉnh Tây Ninh khám trị bệnh miễn phí cho đồng bào bằng ba bài thuốc của Đức Thầy. Sự phối hợp giữa Sư trụ trì chùa Cẩm Phong và đoàn lương y từ thiện PGHH đã đưa ra quyết định mùng một mỗi tháng là ngày kỳ hẹn khám trị bệnh. Tôi đến đây là lần đầu, có mặt trong ngày mùng một tháng 5 nầy là lần thứ hai mươi bốn của chương trình đề ra. Huệ Thọ mời tôi nhưng tôi xin thêm cho cháu Ngoãn cùng đi để cháu quay phim ảnh chứng minh cụ thể chuyện đồn đãi thuốc của Đức Thầy rất hay ho là sự thật.
      Đòi cho đạt yêu cầu qua thời gian khám trị bệnh đông người trong một ngày thì phải “Cộ” lương y cho nhiều theo. Lương y đi trên hai chiếc xe, mỗi xe 9 người kể luôn tài xế vì tài xế lái tới chỗ cũng phải cầm kim chích thuốc. Một xe do Ông trưởng đoàn Huỳnh Phước Sự hướng dẫn đi từ huyện Thốt Nốt, một ở đạo tràng Minh Thiện Huệ T, tu sĩ Huệ Thọ hướng dẫn. Tôi và cháu Ngoãn cùng đi trên chiếc xe có Huệ Thọ. 
       Định kỳ mỗi tháng là ngày mùng một nhưng chúng tôi phải đến sớm một ngày để bảo đảm cho hành trình đường xa có mặt đúng hẹn ước. Chiều ngày 29 tháng 4 nhằm 7 tháng 6 năm 2013 chúng tôi dùng cơm tối tại một quán chay ở vùng chợ Long Hoa, tỉnh Tây Ninh, xong chúng tôi chia hai nơi nghỉ, xe Huệ Thọ tìm nghỉ ở nhà quen cách chùa Cẩm Phong 3 cây số còn xe của Huỳnh Phước Sự có trách nhiệm phải nghỉ tại địa điểm phòng khám trị bệnh chờ làm một số công việc.
Nghỉ ở nhà quen của Huệ Thọ, chú thiếm bảy chủ nhà rất ân cần niềm nỡ với khách. Đãi Dùng vài chung trà tâm tình trước khi ngủ. Anh hai Thật vì muốn bảo đảm cho các lương y có sức khõe tốt để suốt mai vùng vẫy với lượng số bệnh nhân từ các nơi đến không đuối sức giữa chừng, Anh đề nghị tiêm thuốc “ B ” cho mọi người ngay chỗ chúng tôi đang dùng trà tâm sự. Ông Bà chủ nhà thấy lạ, hỏi thuốc trị bệnh gì vậy? Tôi đáp nhanh:
     - Trị đủ các chứng bệnh trên đời
Ông bà chủ nhà nhìn tôi
     - Thuốc ở đâu mà hay thế anh?
     - Ở ba bài thuốc của Đức Giáo Chủ Phật Giáo Hòa Hảo và qua cách chế biến của Ông Tổ Trần Minh Thiệu đưa vào sử dụng bằng phương pháp thủy châm, tiêm ngay tĩnh mạch.

   Hình ở nhà chú 7 tỉnh Tây Ninh.
Xem mòi Ông bà chủ nhà chưa tin, tôi phải kể về chứng bệnh “ Thần Kinh Tọa” của tôi và tôi kết luận vắn tắt: nếu không nhờ vào thuốc nầy tôi sẽ bị liệt chân hoặc đi xít xụi. Nghe xong câu chuyện về tôi Ông Bà liền yêu cầu xin được tiêm thuốc quí. Sáng ngày chúng tôi trên phòng lầu nhà đi xuống, thấy Ông Bà chủ ngồi chờ tại bàn uống trà với một bình trà nóng, một dĩa bánh ngọt, một dĩa trái cây mời chúng tôi. Vừa uống ăn bà vui vẻ pha thêm chuyện:
- Bàn tay tôi đây, nhiều ngày tháng qua co lại có chừng nầy thôi, không thể co sát hơn nữa, tất nhiên bàn tay ấy không cầm nắm được vì. Đi thuốc tây trị hoài... Khi nào đau nhức lắm thì đi thuốc tây chích cho hết nhức. Kể ra thuốc tây cũng tài tình về việc cắt đau nhức nhưng chỉ ít hôm, nhiều thì nửa tháng một tháng trở lại đau nhức tiếp. Hôm tối rồi anh hai tiêm thuốc vô ngay chỗ đau, nhức dữ dội, nhá lửa xanh lửa đỏ cục cục mà ngủ nửa đêm thức giất…cái bàn tay tôi nhẹ hỏng, giống như tôi bỏ gánh nặng trên mình xuống, mấy ngón tay co sát vô lòng bàn tay một cách tự nhiên.
Tới lược Ông chủ nhà, mở đầu câu chuyện bằng một chuỗi cười khây khấy, Ông nói: 

     - Từ thắc lưng đổ xuống chân tôi đây, cứ mỗi sáng thức dậy chân gối tôi cứng khừ, ê ẩm, phải ngồi mà chà bóp lâu mới co giãn đi được. Hôm tối anh hai bửa cho mấy mũi kim sáng nay dậy là đi đứng tỉnh bơ.
Nghe Ông chồng nói với vẻ vui mừng khôn xiết, cảm lây, bà vợ buông một câu hết sức là ngọt ngào:
      - Thiệt là thuốc Tiên không bằng!
Ngọt ngào như vậy cũng chưa vừa, Ông chồng cải chính lời vợ, đưa ra một câu còn ngọt ngào và đúng nghĩa hơn:
     - Bà nói thuốc Tiên không bằng là phải rồi, vì chính đây là thuốc của Ông Phật, Đức Giáo Chủ PGHH.
Uống vài tách tà thơm với mấy cái bánh ngọt thì biết thời giờ không rộng cho ở đây mà chuyện trò nhiều. Chúng tôi liền nói lời từ giả lên đường về chùa Cẩm Phong đi ngay vào cuộc khám trị bệnh cho đồng bào đã đến chờ từ lúc trời còn đêm khuya , nhưng Ông Bà chủ nhà lỡ đã giới thiệu thuốc PHẬT cho bà sui nghe trên máy điện thoại nên nài chúng tôi nán lại chút xíu vì chị sui của Ông bà đang trên đường đến đây.

                        Hình bãi đậu xe của bà con đến trị bệnh.   
Gần đến chùa Cẩm Phong tài xế cho xe chầm chậm, thoáng thấy bãi đậu xe và một số xe nằm rải rác trên lề đường quý vị lương y nói: Chắc bệnh nhân kỳ này đông khẳm. Đúng vậy, rất đông. Người ta thường bảo ở chợ là nơi đông đúc nhất, mà đây phòng khám trị bệnh của chùa Cẩm Phong không phải là cái chợ nhưng người ta còn đông đúc gấp mấy lần ở chợ miền quê. Nhìn những ảnh chụp trên bài đọc của bạn qua tập tin đính kèm, cộng thêm cái thời gian dài hai mươi bốn tháng, mỗi lúc phòng khám trị bệnh tăng chớ không giảm thì đủ biết cái tác dụng thuốc của Đức Thầy hay dở thế nào.
                       Hình chùa Cẩm Phong tỉnh Tây Ninh.

       Nơi đây, tôi có nhiều cuộc tiếp xúc với bệnh nhân, chủ ý hỏi xem bệnh trạng và kết quả thế nào qua mấy lần trị bệnh. Hỏi ra, gặp toàn những chứng bệnh lâu năm, “hàng ế “của mấy tiệm thuốc tây, phòng thầy lang, đụng tới thuốc của Đức Thầy sẽ không còn là bệnh ế nữa, phải chịu xá Thầy rúc khỏi thân người. Có một em trai ước khoảng mười bảy mười tám tuổi mang chứng “Ba Lơn”, lúc nào cũng lơ lơ láo láo, ở nhà khóc, tới chỗ khám bệnh cũng khóc, riết mặt mày tèm lem. Mẹ em dẫn em đi trị bệnh, bà nắm tay con ghì miết trên giường cho lương y tiêm thuốc, chích vô, em trai vừa khóc vừa la, hết chích rồi cũng còn khóc la in ỏi trong chỗ đông người chen nhau khám trị bệnh. Một số không ít người nhìn em trai mà sợ tới phiên mình. Tôi sợ có xảy ra việc không lành, rất sợ. Huỳnh Phước Sự nghe tiếng khóc la, Ông ngó mặt thằng cháu trai đáng thương, bỗng nhớ… và nhớ…Lúc sư phụ Ông còn sống có dạy cho Ông tiêm chỗ nào để trị con bệnh Ba Lơn. Ừ nhớ, nhớ chỗ nào rồi. Từ được dạy đến giờ hẳng là lâu lắm chưa ai đem bệnh này cho mà trị một lần cho biết. Đây là lần đầu. Ông kêu người đàn bà dẫn đứa con trai của bà ta lên giường, tay Ông rờ rờ… ấn cho nó lút một mũi kim, em trai đau quyú tay quyú chân nhưng không khóc la nữa. Xong nó ngồi dậy với vẻ mặt trong sáng, ánh mắt tìm tòi, cái lơ lơ láo láo đã sức ra, bình tỉnh, nhu mì và lễ phép. Tới lần chích thuốc chiều, em trai xa tay mẹ, tự động lại chỗ ngồi chờ và tới lúc chích thuốc đòi phải Ông Sự chích mới chịu. Có lẽ mũi kim Ông Sự chích đã ghim trúng ngay lúc con bệnh đang đùa giỡn trên da thịt em, trúng phải mũi thuốc nó giãy chết. Cho thấy, Ông Huỳnh Phước Sự chắc đã đạt chân truyền từ sư phụ để trị con bệnh ba lơn.

           Hình cảnh khám trị bệnh cho bà con trong chùa Cẩm Phong.
 Lê Minh Triết
 15/6/2013


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét