Thứ Hai, 9 tháng 10, 2017

THIÊN TAI Ở HÒN SƠN RÁI

Chúng tôi đến hòn Sơn vào lúc 8 giờ rưởi sáng ngày 8 tháng 10, 2017 nhằm 19/8/năm Đinh Dậu trên chuyến tàu cao tốc SUPER DONG. Hòn Sơn thuộc xã Lại Sơn, huyện Kiên Hải, tỉnh Kiên Giang.
Tàu cập bến cảng chúng tôi lên cầu đi dài ra đường cái, rẻ về tay phải, đường dọc theo vành biển trải nhựa rộng khắp. Nhưng bùn nhảo làm bẩy đường, nếu người đi bộ không giỏi con mắt trông xe đến mà tránh trên lề bánh xe có thể vụt tẹt bùn trên mình. Xa xa tôi gặp một toán người, dạng tuổi thanh niên có sức khõe, kẻ dùng len xẻng xúc đất bùn, người khiêng bùn đi bỏ. Gặp một số dân đứng xem những người xúc đất dọn đường chúng tôi dừng lại hỏi:
Sao đường lại bẩy bùn lên dơ như thế kia?
hình chúng tôi đến thấy bộ đội biên phòng dọn đây điểm cuối, ngày cuối, lo tiếp chuyện với ít người dân địa phương tôi không kịp chụp hình. chụp nguội sau khi hoàn thành

Nghe tôi hỏi một phụ nữ trạc tuổi 50 trả lời:
Ở đây dân chúng vừa chịu một trận thiên tai khủng khiếp. Khoảng 3 giờ sáng ngày 4 tháng 10 nhằm rằm tháng 8, 2017 có một trận mưa to kéo dài khiến lở đất đá trên núi xuống đẩy trôi nhiều căn hộ ven biển đổ ngả, nước cuốn đi mất; nhiều nhà cửa bị ngập lục, đá tuôn làm hư hao tài sản mùa màng những hộ sống nghề trồng trọt. Nhà bị nông nước, nông bùn, tới nay trải đã bốn, năm ngày có hộ còn chưa tẩy rửa sạch, khắc phục hậu quả thiên tai để lại. Thật là một trận kinh thiên động địa mà dân đây mới chứng kiến. Những ông bà cao niên sống suốt trên đất Hòn Sơn nầy cũng xác nhận đây mới có lần đầu. Số đông thanh niên xúc khiêng đất bùn dọn đường mới nảy quý vị thấy đã làm xong công tác xã hội, trải rộng tình thương với dân khổ, họ chính là những anh em bộ đội Biên Phòng, luôn mấy ngày liền, tích cực làm việc nặng nề, vừa cứu hộ dọn dẹp những căn nhà gảy đổ và dọn sạch đất bùn trên đường cho dân đi lại, họ làm đã nhiều ngày qua, còn một chút nữa xong thì các vị đến, như đã thấy lúc nảy.
Mắc ở tiếp chuyện với những người dân địa phương tôi không đến chụp kiệp một vài tấm để lấy hình với những người có nghĩa cử đẹp. Xong việc họ tản đi mất, rất là tiếc! Chúng tôi chụp nguội cái đoạn đường vừa dọn xong còn lấm tấm bùn bẩy liền cho xe chạy, đi suốt vòng tròn Hòn Sơn đường cập vành biển, đúng như lời của người dân trên hòn nầy mình mới gặp lần đầu, họ nói: nhiều chỗ đường bị đất núi tuôn lấp bít được bộ đội Biên Phòng xúc dọn tróng. Trên nền đường còn lấm tấm bùn dơ nhưng xe hai bánh có thể chạy qua được, giờ chỉ còn là tàng tích.

Chúng tôi dừng lại ở hai cây trụ điện bị gió đánh gảy lòi xương sắt ra. Nơi đây bà con cho biết, hôm đó nghe tiếng gió thét xa xa đổ dồn về làm ù tai như ngồi trên chiếc xe Hon Da tốc độ 60 mươi cây số giờ, gió đi giặc ngọn chứ không suôn luồn. Tôi nhìn hai cây trụ điện cập kè bị gảy, tin là bà con ở đây nói đúng: Gió đi giặc ngọn chứ không suôn luồn, vì chỉ có sức gió giặc ngọn mới bẻ nổi hai cây trụ điện. Chúng tôi đến một con suối có cống thoát nước, hôm mưa dông, đất đá trên núi cùng với nước tuông xuống phía bên trong đê đường nhà nào cũng bị ngập. Lổ cống tuy lớn nhưng gặp mưa quá dai lượng nước nhiều, đường cống không dẫn nước thoát kịp ra biển, đất và nước tuôn đổ bị chận bên trong đê đường tạo sức nén kinh khủng đẩy văng bê tông cốt thép của ống cống vụt ra vành biển.
cống bị bị nước trên nguồn đẩy xuống tông bể, người ta rắp đường không cho xe đi qua. trên bờ đê đường trải phơi gạo mốc, hôi mùi khó chịu 

Cho tới nay nay người ta vẫn còn lên mặt đường phơi nệm nằm, mền mùng và nhiều vật vụn khác chưa khô, cả đến gạo nấu ăn trong nhà cũng bị ngâm nước lâu. Qua tàn cuộc mưa dông những người trong nhà bị hại nặng mừng như chết đi sống lại, có khi ngẩng ngơ như người mất hồn, gượng gạo moi tìm đồ bị mất trong đống bùn rác quến. Lo kiếm những vật lớn, đồ quan trọng, chừng đói đem gạo ra nấu ăn thì gạo đã bị nong nước quá lâu mà ngoài trời mấy hôm liền kém nắng, gạo mốc lên màu vàng, màu đen luốt đem trải phơi mỏng trên đường, chúng tôi đi ngang qua, gạo lên men bóc mùi chua chua muốn ói.
Chúng tôi vào một nhà ở gần con suối có cống thoát nước nói trên, qua bốn năm ngày mà gia đình chưa yên, còn dọn dẹp, phụ nữ trong nhà lo kiếm coi cái gì còn gì mất, lau quét những vết bẩn trên tường nhà, gợt những cọng rác treo dính lòng thòng, dọn trước sân nhà và hai bên hông giao cho đàn ông con trai vì công việc rất nặng. Đàn ông dọn mấy ngày liền, trước sân còn lớp bùn mỏng, cho như vậy là tạm ổn để lo giải quyết chiếc xe Hon Da bị ngập nước mà mấy hôm nay không nhắc tới. Người đàn ông kê một vài tấm váng mỏng cho có mặt bằng, dựng hai chân giữa của chiếc xe sặc nước đã mấy ngày, vặn mở những con ốc vít, ốc có táng trong bộ máy xe, tháo sạch nước trong máy ra, chùi rửa sơ sơ và lau khô… chú thấy chúng tôi đến liền đứng dậy hỏi chào và mời vào nhà, lên tới thềm cửa vào chúng tôi định cởi dép ra, mà nói thiệt, đi dép giờ như cái thói quen chứ đâu còn ý nghĩa sạch chân; dép của chúng tôi đã dính bùn lên tới bàn chân, nếu xách tay thì làm cho tay mình thêm bề bộn nên mang đi thí. Sân lẩy bẩy bùn, đến bực để dép cũng bùn, ngó trong nhà cũng đầy bùn nhảo, ông bà chủ nhà kêu chúng tôi cứ mang dép đi, nhà đây có chỗ nào sạch đâu mà sợ dơ.
Chúng tôi hỏi vây quanh về chuyện lũ cuốn và vấn đề thiệt hại. Ông chủ nhà nói: như trước mắt các chú, anh em, vườn ổi và tiêu của nhà tôi bị gảy đổ hoàn toàn, dừa và chuối thì nằm ngổn ngang... Bấy giờ đến lược bà chủ diễn tả cái sáng hôm rằm tháng 8 và trước khi kể lại bà biểu hiện thái độ rùn mình:
người đàn bà nầy cầm búa kinh củi đập văng cánh cửa để bà và cháu ngoại thoát chết vì nước

Hôm đó ông nhà tôi đi làm ăn xa không về ngủ nhà, mấy đứa con cũng vậy, chỉ còn tôi và thằng cháu ngoại hơn mười tuổi, trời dông gió tiếng như gầm thét xa xa đưa đến, tiếng nước suối chảy ầm ầm, chợt nghe phía sau kêu ầm lên một cái thì nước tung vào nhà và trong cơn hốt hoản tôi vẫn ghe tiếng kêu cứu của một bà già hơn tôi nhà gần bên. Thấy việc của nhà mình lại thêm nghe tiếng kêu cứu làm tôi rung bụng nhưng giờ đâu ai cứu ai được. Nhà tường, nước mang đất đá trên núi tuôn xuống dộng toát cánh cửa sau, bốn bên tường nước vào không ra được, nên nó cứ dâng lên dâng lên… cái cửa trước của nhà tôi bị nước làm híp không mở ra được để chạy thoát, tôi định kéo đứa cháu ngoại thoát ngay ra chỗ nước lùa vào nhưng ra không nổi với giọt nước đang đẩy mạnh. Nước trong nhà lên tới rún, tính ra cái chết kế một bên, bổng tôi thấy cây búa to kinh củi, thường thì đồ nặng nề nầy để ở dưới nền gạch, đất, nhưng không biết sao trong lúc tôi gặp nguy khốn thì thấy nó trên đầu tủ, tôi nhanh lại nhắc cây búa lên lại cửa trước, hướng mặt ra biển tôi lấy hết sức mạnh quết vài cái, cánh cửa tróc ra nước ninh trong nhà đẩy hai bà cháu tôi thoát chết…
Tôi rời Hòn Sơn về tới nhà vào lúc 9 giờ sáng ngày 8 tháng 10, mệt mỏi muốn nghỉ một giất cho khõe mà không được, lòng như bị đè nặng ân tình với bà con sống ở Hòn Sơn đang bị khổ đói, liền viết bài đưa lên trang mạn, giới thiệu với bà con mình, những ai đang yên vui hưởng nhiều phúc đức, có cuộc sống dư dả, không bị thiên tai. Hay được thông tin nầy xin gởi chút quà của ít lòng nhiều giúp đở cho những bà con kém may mắn ở Hòn Sơn chịu cảnh đất lở, nhà hư, ngập trong nước, khổ! Khổ!
Xưa cũng đứng trước cảnh bão lục năm Kỷ Mão nhân dân đói khổ Đức Thầy viết bài “KHUYÊN NGƯỜI GIÀU LÒNG PHƯỚC THIỆN” có những câu như sau:
“Cả kêu cùng khắp xóm làng,
Mấy ông điền chủ cứu nàn mới qua.
Làng gần chí những tỉnh xa,
Lúc xưa thì cũng ruột rà với nhau.
Ngày nay tốt phước sang giàu,
Xin thương kẻ khó giúp hào một khi.”
Xin gởi đến các mạnh thường quân thường hay tổ chức đi cứu trợ hãy ghé mắt về bà con nghèo ở xứ đảo nầy.

09/10/2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét