Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2016

 MINH VƯƠNG VÀ HỘI LONG HOA

Quý vị bàn bạc qua những câu có danh từ “Minh Vương” mà nói rằng sau nầy Đức Thầy sẽ là vị vua sáng suốt đó. Tôi nghĩ quý vị bàn vậy không đúng đâu. Học qua giáo lý PGHH ta biết Đức Thầy là cổ Phật lâm phàm như những câu sau đây:
“Cảnh Thiên Trước thơm tho nồng nặc,
Chẳng ở yên còn xuống hồng trần,
Ấy vì thương trăm họ vạn dân,
Nên chẳng kể tấm thân lao khổ”
Và câu:
“Thiên Trước tòa sen có chỗ ngồi,
Xuống trần chẳng dụng chốn cao ngôi”.
Lâm phàm dạy đạo mà chúng sanh đa bệnh, trình độ không đồng, Đức Thầy phải “ tùy trình độ cơ cảm của tín nữ thiện nam, trên thì nói Phật Pháp cho kẻ có lòng mộ đạo qui căn, gây gốc thiện duyên cùng Thầy Tổ, dưới dùng huyền diệu của Tiên gia độ bịnh để cho kẻ ít căn lành nhờ được mạnh mà cảm lòng từ bi của Chư Vị với Trăm Quan”. Do tùy trình độ, Ngài nói pháp Thượng, Trung, Hạ hướng họ đến 3 mục tiêu:
1 Dạy phương pháp tu đắc đạo.
2 Dạy phương pháp tu vãng sanh Tịnh Độ.
3 Hướng chúng sanh đến Hội Long Hoa.
Thế trần tạm giả, mộng huyễn, không thể so với cõi Phật như như bất động và Đức Phật là bậc đại giác ngộ “Muôn ngày vô sự, lóng sạch phàm tâm” như người đã ra khỏi giấc chiêm bao mới hay những thứ mình có được trong lúc chiêm bao đều không thật, tỉnh giất là hết. Có nhà thơ nào đó nói:
“Giất Nam Kha khéo bất bình
Bừng con mắt dậy thấy mình tay không”.
Minh vương cho dù là một vì vua chơn chánh, sáng suốt Trời đã đưa xuống cai trị trần gian mà người Tàu thường gọi là Thiên Tử, Đức Thầy có câu “Minh Vương sửa trị mới yên ngôi trời”. Nhưng cõi Trời còn nằm trong lục đạo luân hồi, chưa giải thoát sanh tử, cõi Trời là chỗ ở của chư Tiên, chẳng phải chúng ta đã thường nghe câu “Tiên bị đọa” đó sao? Trên Trời ở hết kiếp Tiên thì bị đọa xuống trần gian, luân hồi sanh tử. Giáo lý nhà Phật có đưa ra thuyết Tam Thiên, cũng gọi Tam Thế Giới: Dục Giới, Sắc Giới, Vô Sắc Giới. Theo Phật Học Từ Điển, Cõi sắc giới chư Thiên Tiên phải không có lòng dâm dục, mà còn ở trong vật chất, còn mang hình thể. Vô sắc Giới là cõi Trời cao hơn, không còn hình sắc, vật chất, thân thể, cung điện quốc độ. Duy còn giữ cái tâm thức trụ trong thiền định. Hai tầng nầy hết dục, không còn ai xuống cõi trần gian, chỉ có tầng Trời Dục Giới, hạng cao, chư Thiên Tiên trong Lục Dục Thiên: Tứ Thiên Vương, Đao Lợi Thiên, Tô Dạ Ma Thiên, Đâu Suất Thiên, Hòa Lạc Thiên, Tha Hóa Tự Tại Thiên. Chư Thiên Tiên ở trong sáu cảnh ấy hưởng đủ mọi khoái lạc về Sắc, Thinh, Hương, Vị, Xúc. Ấy nhờ hồi ở nhơn gian có tu phước đức làm lành, bố thí, trì giới và thi hành thập thiện. Do đó mà có lệ Minh Vương hay Thiên Tử xuống trần. Đức Thầy cho biết Ngài từ đâu đến “Thiên Trước tòa Sen có chỗ ngồi” và đã “Lóng sạch phàm tâm”, ham vì cái chức Minh Vương mà nói lấy được cho Ngài chứ? Trong bài “Tặng Thi Sĩ Việt Châu” Đức Thầy nói rõ:
“Tăng Sĩ quyết chùa am bế cửa
Tuốt gươm vằng lên ngựa xông pha
Đền xong nợ nước thù nhà
Thiền môn trở gót Phật Đà Nam Mô”.
Giờ chúng ta trở lại 3 tiêu hướng và chi tiết từng tiêu hướng, sứ mạng độ đời của Đức Thầy:
1 Dạy tu đắc đạo.
Đức Thầy khuyến khích môn nhơn “Rán tu đắc đạo cứu Cửu Huyền”, hoặc “Đắc đạo rồi cứu vớt tổ tông” thì đủ rõ ý nghĩa: Phật dạy tu thành Phật. Tu cách nào được đắc đạo, Ngài dạy:
“Nếu ai mà biết chữ tu trì,
Tâm bình tịnh được thì phát huệ.
Ta yêu chúng viết ra giảng kệ,
Khuyên Tăng Đồ cùng các Tín Đồ,
Nghe cạn lời chớ có mờ hồ
Tìm hiểu nghĩa làm theo đắc đạo”.
“Ngoài kiếp phù du của trần thế, có cái gì không di không dịch, vĩnh viễn trường tồn. Nếu lấy sự thiền định mà phá tan màn u minh che phủ, thì thấy rằng ở cảnh ấy con người sẽ hết buồn hết khổ, hết quả báo luân hồi. Và khi ta dùng sự chánh định dẹp bỏ hết các sự phiền não rầu buồn, phá tan các làn sóng thị dục lôi kéo vào những nẽo tà, tâm ta chẳng còn xao đông, trí ta tỏ rạng như trăng rằm, một màu sáng suốt, không nhiễm ô cảnh ngoại, dứt tuyết hết sự phàm trần, lần bước đi đến cõi giải thoát”.
“Các người nên hiểu biết phận sự con người phải làm gì trong kiếp sống và tìm kiếm chân tánh của mình”.
“Nội quang cảnh tâm vô kỳ vật.
Đường đạo đức bước đi từ nấc,
Ngoại quan hình bất chấp kỳ hình.
Phải bền lòng chặt nẽo sắt đinh,
Rán kiếm chữ bất sanh bất diệt”.
Những câu tôi vừa trích dẫn quý vị nghe hoàn toàn với ý nghĩa đắc đạo, giải thoát phải không?
2 Dạy phương pháp tu vãng sanh Tịnh Độ.
Bằng vào niệm lục tự Di Đà trong tứ oai nghi “đi đứng nằm ngồi rán niệm chớ quên không đợi gì thời khắc” và niệm thì phải nhứt tâm, chỉ có một tâm, niệm Phật là niệm Phật, không niệm gì khác:
“Ao sen báo Tây Phương đua nở
Chờ chúng sanh niệm Phật chí tâm”.
3 Hướng chúng sanh đến Hội Long Hoa.
Căn cứ theo hai bộ kinh Đức Phật thuyết: Di Lặc Thượng Sanh và Di Lặc Hạ Sanh. Di Lặc Thượng Sanh do Ông Ưu Ba Ly hỏi Đức Phật thuyết rằng: Còn mười ba năm nữa, Ông A Dật Đa (Di Lặc) tịch diệt, sanh lên cõi Trời Đâu Suất làm Bồ Tát. Kinh Di Lặc Hạ Sanh do Xá Lợi Phất hỏi, Đức Phật thuyết rằng: Sau nầy Bồ Tát Di Lặc tới nhân duyên độ thế Ngài sẽ rời cung Trời Đâu Suất lâm phàm xuống cõi thế gian tọa thiền thành Phật. Mở Hội Long Hoa với ba kỳ thuyết pháp độ được 283 ức người.
Như vậy, Bồ Tát Di Lặc sẽ là Phật vị lai.
Chẳng hiểu sao Đức Thầy dạy “Tìm hiểu nghĩa làm theo đắc đạo, Chỉ một kiếp Tay Phương hồi hướng, thoát mê đồ dứt cuộc luân hồi” lại còn hối thúc tín đồ “Mau chân bước đến Long Hoa Hội, Chầu Phật hòa vui cõi đại đồng”?
Theo thiển ý của tôi Đức Thầy lâm phàm độ chúng không ngoài mục tiêu giải thoát chúng sanh ra khỏi sáu nẽo luân hồi mờ mịt, nhưng Ngài “Tùy cơ cảm của tín nữ thiện nam”, chúng sanh nào có túc duyên sâu với Đức Phật Di Đà nguyện vãng sanh Tịnh Độ, tu niệm đến thâm nhập Tánh Phật, nhứt tâm bất loạn, sẽ theo hạnh nguyện mà về nơi an dưỡng. Chúng sanh không có duyên sâu với vị Phật giáo chủ cõi Tây Phương ấy, mà có duyên với Đức Phật Di Lặc vị lai, tín thành tu niệm sẽ được sanh sang bên ấy. Đức Thầy đã chỉ đường về Hội Long Hoa bằng đặt điều kiện trước khi vào tịnh tọa niệm Phật hiệu giáo chủ cõi Tây Phương:
“Mắt nhìn trần đỏ Niệm Di Đà
Nguyện vái thân nầy khỏi đọa sa
Muôn đạo hồng quang oai Đức Phật
Soi đường minh thiện đến Long Hoa”.
(bài trên đây Đức Thầy viết ra để cho anh em tín đồ nguyện trước khi niệm Phật)
Nói về bản thể Phật nào cũng như Phật nào đều có tứ vô lượng tâm, Tam thân, tứ trí, lục thông… nói về hình thể thì Long Hoa Hội quốc độ không thể sánh với cõi Cực Lạc quốc độ nhưng nếu chúng sanh nào tu niệm chưa đủ đắc đạo hay vãng sanh Tịnh Độ mà có duyên về Long Hoa Hội nghe ba tràng thuyết Pháp sẽ bù đủ hạnh tu đắc đạo. Do đó, chúng sanh nào không theo đường tu đắc đạo, không theo đường tu vãng sanh thì Đức Thầy hướng tất cả về Hội Long Hoa, “làm dân Phật Quốc, hưởng sự thái bình mà kiến diện bậc chân sư, tu hành mau đắc quả”
Không ít người nhận xét giáo lý PGHH một cách hời hợt, cho rằng Đức Thầy không dạy tu đắc đạo hoặc nói thời kỳ nầy không có Minh Vương chứng giám tu không thể đắc đạo. Nói như vậy là đi quá xa giáo lý nhà Phật. Ngày nào mà đạo Phật không còn dùng “Tâm tức Phật, Phật tức Tâm” và Đức Thầy bỏ câu “Chẳng nói vắn dài Phật nọ tức tâm” thì hãy nói chờ có minh vương chứng giám cũng được. Tâm tức Phật, Phật tức tâm mà bảo Minh Vương chứng là chứng chỗ nào? Nói thời kỳ lại còn xa nữa vì Phật trong tâm không có thời kỳ. Thời kỳ có Phật là Phật ngoài, Phật dạy đạo, Phật đã thành, còn chúng sanh đang tu là Phật sẽ thành, Phật đang tu là Phật còn nằm trong tâm, chưa có hiển lộ Phật tướng lấy đâu nói thời kỳ? Ngay bây giờ nếu thực hành câu “Nếu ta lấy sự thiền định mà phá tan màn u minh che phủ” và “lóng sạch phàm tâm” mà không phát quang chứng đạo thì hãy nói là thời kỳ. Đàng nầy ta không dùng thiền định, hoặc dùng mà không phá tan màn u minh, “lóng sạch phàm tâm” là tại ta sao đổ thừa thời kỳ không có Minh Vương? Nếu có Minh Vương mà ta tu không phá tan màn u minh, không  lóng sạch phàm tâm Minh Vương có cho ta được những điều ta làm không được sao? Bằng như ta dùng thiền định phá tan màn u minh che phủ, lóng sạch phàm tâm đợi gì có Minh Vương mới cho đắc thành đạo quả. Tiền sử Đạo Phật, từ Đức Phật Tổ, chư tổ chư sư lên rừng tu suốt mà đắc đạo, có nghe Minh Vương nào chứng giám. Phụ thân của Sĩ Đạt Ta là vua hiền Thánh, Hoàng Hậu Ma Da tâu lên vua thương dân “ Lòng yêu dân ví như con đỏ, Tội giảm tha đói giúp cơm tiền, Cứu dân nghèo trong lúc đảo điên, Lấy đức rộng bủa trong bá tánh” Vua hứa làm theo lời yêu cầu của hoàng hậu, đúng là bậc Minh Vương, chẳng những không ký cho con đắc đạo, còn không muốn cho con đi tu mà con của Ngài, Sĩ Đạt Ta vẫn đi tu và vẫn tu hành đắc đạo, hiệu là Thích ca Mâu Ni.
Tóm lại, Đức Thầy là Phật “Thiên Trước tòa sen có chỗ ngồi”, đừng ai suy nghĩ bắt Ngài làm vua. Ngài lâm phàm dạy đạo là đạo Phật, có sắc lịnh “Sắc của A Di và Phật Tổ”. Phật dạy đạo Phật cho chúng sanh tu thành Phật là lẽ đương nhiên; Phật không dạy tu thành Phật mới là chuyện lạ! Hềm vì trong chúng sanh cặn bã từ Thượng Nguơn, Trung Nguơn rớt dần xuống Hạ Nguơn, căn tánh đại thừa ít ỏi, không thể độ tận chúng sanh theo bản nguyện “Bể trầm luân khô cạn sáu đàng, Tăng sĩ mới trở về nơi thanh tịnh”, đành phải mở rộng phương pháp dẫn dắt kẻ sơ cơ đi từ từ đồng thành Phật đạo.
17/7/2016





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét