Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2016

MẶC AI

Rất là thông thả, thoải mái khi đọc qua lời dạy của Đức Thầy “ Lòng hiền giữ vẹn sớm chiều, xem kinh niệm Phật mỹ miều mặc ai”… “mặc ai” coi như phủi hết các sự đời, thanh nhàn biết bao!
Những lúc quá tính toán, suy nghĩ chuyện làm ăn, chuyện giàu nghèo, đẹp xấu, thương ghét… bị đắm chìm trong muôn ngàn cái khổ đến ăn không ngon, ngủ không yên, thân hình tìu tụy mà ai đã thức tỉnh nhớ câu “Lòng hiền giữ vẹn sớm chiều, xem kinh niệm Phật mỹ miều mặc ai”, đọc một lần là thấy sự trằn trọc được xoa diệu, mà đọc lại nhiều lần cọng với suy nghĩ sẽ tỉnh hẳng ra nhẹ bổng bồng bông sự đắm chìm, nổi lên trên bể khổ cuộc đời.
Những từ ngữ chứa đựng trong hai câu giảng nói trên cần nên tìm hiểu để làm sáng nghĩa tựa đề “ Mặc Ai”
Lòng Hiền: Theo sự hiểu biết của tôi, nó khác hơn những câu có chữ “ hiền” như hiền nhơn hay người hiền rất nhiều trong Sấm Giảng Thi Văn Toàn Bộ. Nói về người hiền, hiền nhơn là ta thấy người đó có đạo đức, hiền lành, không se sua, cạnh tranh hơn thua; đoán cái vẻ bề ngoài ấy ta cho là người hiền cũng phải, nhưng để ổn định cuộc sống an lạc cho chính bản thân người hiền đó thì bên trong của họ là tấm lòng cũng phải hiền nữa mới được. Có những lúc cái thân vẫn làm đạo mà tâm không có chút đạo nào. Người bề ngoài thấy hiền nhưng lòng không hiền. Đã qua rồi nhiều câu Đức Thầy khuyên làm hiền nhơn, mà đây, Ngài dùng “lòng Hiền” tức gạn kỷ cái hiền phải ở trong tâm nữa thì sự tu hành mới đạt kết quả tốt.
Nhan Hồi là đệ tử của Khổng Tử học hiểu thông minh, nhanh nhẹn ứng dụng, biết Vua của nước Vệ tàn ác với dân, nghĩ rằng sự thông minh của Ông có thể thuyết phục Vua Vệ, thưa với Thầy để Ông đến làm công tác ích lợi đó. Khổng Tử nói: muốn thì ta cho nhưng ta e ngươi đi không có kết quả. Nghe nói như vậy Nhan Hồi lòng buồn bực vì Thầy không tin vào khả năng của mình. Thấy vẻ không vui của người học trò Khổng Tử nói: Trước muốn đến đó hãy về trai giới vài ngày rồi hãy làm. Nhan Hồi đáp rằng: Cuộc sống con nghèo nên từ trước đến giờ không uống rượu, không ăn những đồ tanh hôi thì đã trai giới rồi còn gì. Khổng Tử nói: đó chỉ là trai giới cửa miệng thôi, phải trai giới trong lòng nữa mới được. Nhan Hồi hỏi: Trai Giới trong lòng là gì ạ? Khổng Tử đáp: Trước hết ngươi hãy quên đi sự khéo léo của ngươi, những thứ mà ngươi tự đắc hay ho thì lòng ngươi tróng trải, sáng suốt, mới cảm ứng đến người khác. Nếu làm được như thế quỷ thần cũng sẽ cảm ứng nói chi là con người.
Giữ Vẹn: Giữ: để cất và bảo quản, nói có lý có sự đời và đạo, về sự, ví dụ như bảo quản của cải, tài sản, sự nghiệp; về lý: bảo quản ý thức ban đầu. Ý thức ban đầu là gì? Người mới phát tâm tu, quyết tu cho được vãng sanh hay đắc đạo nhưng nếu ý thức ban đầu đó không được nuôi dưỡng tốt, để phát sinh nhiều nghịch cảnh mà không hay, lâu ngày hết sức phấn đấu đánh rơi ý thức ban đầu, chấp nối qua ý thức khác; đường thẳng thành đường công, thêm ngả rẻ. Tu đáng lẽ tu lên, chấp nối không phải để nâng cấp mà lại hạ cấp. Vẹn: Đủ, tròn đầy, vẹn toàn. Giữ Vẹn tức gìn giữ chu toàn không còn có chỗ nào sai sót, mất mát của cải hay sự tu hành.
Sớm Chiều: Sớm cũng có nghĩa như sáng, buổi sáng buổi chiều. Mỗi ngày có hai buổi sớm chiều, vậy nói sớm chiều là nói trọn cả ngày, rồi thì mỗi ngày tiếp nối giữ cho được lòng hiền. Còn nữa, người tín đồ PGHH có hai thời công phu cúng nguyện mỗi ngày sáng và chiều như những câu:
“ Sớm với chiều gắng chí nguyện cầu,
Thì sẽ được tòa chương dựa kế”
Và:
“Sớm chiều bình đẳng chớ lơi,
Thường hành như vậy nhớ lời đừng sai”.
Có công phu cúng nguyện mỗi ngày hai thời và khi cúng nguyện phải giữ cho được lòng hiền, thiết tha riết sẽ phủi sạch được lợi danh:
“ Sớm chiều phủi sạch lợi danh,
Tầm nơi chánh giác cõi thanh được về”.
Xem Kinh: Xem, đọc hay xem cùng một ý nghĩa. Kinh: Lời của Phật thuyết ra, các đệ tử của Ngài ghi lại đề tựa là Kinh. Thời Đức Phật Thích Ca trụ thế, nước Ấn Độ chưa có tạo chữ để viết, thành ra Đức Phật chỉ thuyết pháp chứ không có tự tay viết dạy. Sau Đức Phật nhập Niết Bàn, chư Tăng đệ tử đương thời mới triệu tập một phiên hợp để nhắc nhớ cho nhau những lời Phật thuyết và thuyết ở đâu. Sau nầy Ấn Độ có tạo chữ, các đệ tử mới viết thành Kinh. Đức Huỳnh Giáo Chủ, chúng ta gọi Ngài là Đức Thầy bởi vì Ngài là Ông Thầy dạy đạo cho chúng ta chứ Ngài là cổ Phật lâm phàm, như câu “ Thiên Trước tòa sen có chỗ ngồi” giống như Chư Tăng Ni gọi Đức Thật Thích Ca là Đức Từ Phụ vậy. Đức Thầy là Phật lâm phàm dạy đạo thì lời dạy của Ngài cũng gọi là Kinh được. Với lại, chữ “Sám Giảng” mà Ngài dùng, chữ Sám theo từ điển cũng có nghĩa là Kinh của Thầy Tu học. Như thế, người tín đồ PGHH xem Kinh Phật xưa là một lẽ mà xem Sám Giảng của Đức Thầy cũng gọi là xem kinh Phật, bởi Đức Thầy là Phật. Tưởng cũng nên bàn thêm rằng, Đức Thầy lâm phàm tại Việt Nam, sự dạy đạo nhắm vào tại gia cư sĩ nên những từ ngữ Phật Học từ gốc Phạn, Hán cần nên Việt Hóa cho người Việt dễ hiểu. Thay vì chữ Kinh Đức Thầy viết là Giảng. Hơn nữa chữ Kinh vốn không phải tựa đề do Đức Phật viết mà là chư tăng viết, Đức Thầy là Phật lâm phàm tự tay viết dạy đặt tựa là Sám Giảng tức là Kinh Giảng, từ nầy rất gần gủi chúng ta: Giảng viên, giảng huấn, giảng sư, giảng đạo, giảng bài… nghe là biết liền.
Niệm Phật: Phật có hằng hà sa số, dầu Đức Thầy không chỉ niệm Danh hiệu Phật nào trong hằng hà sa số Phật nhưng ta biết Ngài dạy niệm Danh hiệu Đức Phật A Di Đà, vì các Đức Phật chỉ có Đức Phật A Di Đà phát 48 lời thệ nguyện độ những chúng sanh nào niệm danh hiệu của Ngài. Thêm vào đó, Đức Thầy ở nơi “Thiên Trước tòa sen có chỗ ngồi, xuống trần chẳng dụng chốn cao ngôi”, lâm phàm dạy đạo lãnh sứ mạng từ Đức Phật A Di Đà như Ngài nói:
“Đức Di Đà truyền mở đạo lành
Bở vì Ngài thương sót chúng sanh
Ra sắc lịnh bảo ta truyền dạy”.
Hoặc:
“A Di Đà nhìn xem khắp cõi
Đặng trông chờ mong mỏi chúng sanh.
Hiện hào quang ngũ sắc hiền lành,
Đặng tìm kiếm những người hiền đức.”
Do đó, dầu không được Đức Thầy dạy niệm danh hiệu Phật nào, nhưng tín đồ thì phải đọc qua Sám Giảng giáo lý sẽ hiểu biết câu “Lời truyền Sám như bài toán đố, ai biết tầm thì đặng hưởng nhờ” ta đáp số ngay bài toán đố đó.
Mỹ Miều: Dáng vẻ đẹp bên ngoài. Nghĩa rộng, nói những người vui theo cảnh đời, chuộng đẹp ham sang, mót bòn danh lợi. Đức Thầy có câu:
“ Vinh hoa dường thể Cúc Mai,
Cuối mùa tàn rụi lâu dài đặng đâu”
Và câu:
“ Ta Bà thật cảnh ưu phiền,
Duyên trần cấu kết oan khiên báo đền.
Thiều quang thắm thoát dường tên,
Mắc vòng sanh tử có bền được đâu
Chi bằng theo học đạo mầu
Sớm qua khổ hải theo hầu Phật Tiên.
Tham chi giả tạm của tiền
Như chim vào lưới xích xiềng trói thân”
Mặc Ai: Không cần, không thích, mặc kệ ai chuộng đẹp ham sang, mặc kệ ai có lời lẽ khen chê, nói thương nói ghét. Ôi ! các thứ đồ ưu phiền, nợ oan khiên, kệ nó, phần ta cứ lo học đạo mầu, niệm Phật, xem kinh thôi.
Đời người ngắn ngủi, trẻ đó lay quay lại già rồi tử đó. Thấy rõ đây là chốn trần gian giả tạm, cái thân ta yêu quí vô cùng mà cũng giả thì còn có cái gì trong thế gian không giả chứ ? Sống trong mê, nhận giả làm thiệt thì khổ đau chồng chất suốt đời. Đức Phật chỉ nơi thoát mê khổ bằng vào kiên quyết tu hành. Muốn tu trước thể hiện tư cách đạo sự, phát tấm lòng hiền lương nhơn đức thao diễn suốt sớm chiều: cúng nguyện, xem kinh, niệm Phật; mặc kệ ai làm gì làm, mặc kệ ai treo sắc khoe hương, mặc ai câu nhử vinh hoa phú quí, còn ta cứ mà:
“chấp tay niệm Phật Di Đà,
lòng ta ta biết, ai mà mặc ai”.
“mặc ai tranh luận đấu tài,
Khuyên dân hãy rán miệt mài chữ tu”

23/7/2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét