Thứ Ba, 7 tháng 11, 2017

TÂM SỰ CỦA TÔI VỀ CHUYẾN CỨU TRỢ

Thực hiện xong chuyến cứu trợ quá mừng! Mừng vì tôi chưa từng đứng ra tổ chức cứu trợ, tại vì cái bệnh “ưa viết thông tin” mà bị hoàn cảnh đẩy đưa đến đau đầu nặng óc. Sau khoảng 5 hôm cái ngày bà con ở hòn Sơn Rái bị thiên tai: mưa nhiều, đất lở, đá chài từ trên núi đùa xuống, kéo theo một lượng nước kinh khủng làm ngập sập hư nhà lấp đường. Nghe hung tin nầy tôi cảm lòng xao xuyến bởi hồi đó, năm 1972 tôi có ra tu đây và trước tôi đã có bác Lê văn Khuyên, bác hồi ấy ra được hòn là lên núi tu miết không xuống thế nên người ta không rõ danh tánh của bác là gì, mà biết ông ở chung trong hang động có khỉ nên người ta gọi bác là Ông Hai Dồ Khỉ. Hung tin như chọc đau lòng tôi những kỹ niệm khó quên ở hòn Sơn Rái. Tôi liền đến thị sát thực hư thế nào, rõ ràng có bão xảy ra như vậy. Về tôi viết thông báo đăng lên facebook kêu gọi hảo tâm của mọi người. Sau lời kêu gọi công khai qua đường chuyền Internet, bà con trong nước và nước ngoài ai có đọc thấy, không nhiều thì ít đều thổ lộ tình cảm thân thương với những người kém may mắn. Bà con nước ngoài mà gốc gác trước kia ở Hòn Sơn nhen nhúm chút tiền gửi thẳng về thân nhân của mình, bà con nào không may mắn có người thân đi nước ngoài thì chờ các tổ chức từ thiện trong nước hay tin chở hàng đến giúp. Có hai nữ Phật Tử người Mỹ gốc Việt tôi chưa từng quen, đọc biết cảnh thiên tai ở hòn Sơn và lời kêu gọi của tôi đã gởi về 300 đô la cứu trợ, đổi ra tiền Việt là 6.800.000 (sáu triệu tám trăm ngàn).
Khi viết bài qua đường chuyền Internet, tôi không nghĩ mình sẽ tổ chức cuộc cứu trợ, mình gợi lên sự xót thương tình đồng bào, giới thiệu hoàn cảnh nghèo khổ bởi thiên tai để bá gia bá tánh có cách giải quyết, chở hàng cứu khổ cứu nạn đến tận nơi chứ mình thì không thể. Giờ gặp điều ngoài ý muốn thì chuyện tôi cho là không thể đổi lại là có thể. Tiền đã không đi thẳng đến những hộ nghèo khổ mà đi quanh co lại tôi. Không lẽ một mình mang sáu triệu tám trăm ngàn đồng từ vùng Cù Lao Ông Chưởng đổ ra Hòn Sơn Rái phát hơn chục hộ nghèo là cùng. Tôi tìm hỏi, nghe ngóng, coi có vị nào chuẩn bị cứu trợ bà con ở hòn Sơn để mình đậu số tiền ấy vô và cùng đi với họ một lần cho xong chuyện, nhưng các đoàn từ thiện cứ tiếp nối cứu khổ cứu nạn bão lũ miền Trung. Khi tôi tỏ thật số tiền tôi có trong tay họ còn kêu tôi góp vào cứu trợ miền Trung và tôi trả lời là không thể.
Hết cách rồi, tôi bạo gan cương ra tổ chức chuyến cứu trợ, liền gọi điện thoại một đồng đạo quen thân ở hòn Sơn, xin báo cho biết việc thiên tai vừa rồi có bao nhiêu hộ bị thiệt hại cần giúp? Đồng đạo quen ấy đáp có khoảng một trăm hộ. Nghe báo một trăm hộ xong tôi liền bấm cúp máy để tính ra số tiền là bao nhiêu: cho một trăm phần quà mỗi phần quà 300.000 ngàn đồng, chủ yếu 15 ký gạo, một thùng mỳ ăn liền, đường, bột ngọt… như vậy, một trăm phần quà có đến 30.000.000 (ba chục triệu) trong khi mình chỉ có sáu triệu tám trăm ngàn đồng. Tôi biết mình không có chuyên môn nghề quyên tiền làm từ thiện, rất ngại nếu như mình ngỏ ý mà người ta không tin mình có khả năng tổ chức, họ bác ra thì sao? Tôi ngỏ lời mời vài đồng đạo tin cậy có khả năng nhạy bén việc quyên tiền cứu trợ. Được họ hứa giúp tôi rất là mừng. Đầu sổ có một người giúp vô hai triệu, đứa cháu kêu bằng chú đến thăm sẵn cơ hội tôi ý kiến cháu ấy đóng góp và giải thích nguyên nhân của sự cứu trợ nầy. Cháu vui vẻ giúp hai triệu, vài người giúp năm trăm ngàn, hai trăm ngàn. Tính tổng cộng số tiền hiện có chỉ mới một phần ba đoạn đường dài là ngưng, hai ngày tiếp theo không có ai thêm. Nổi lo ngại tăng lên nhưng may thay! Ngày hôm sau có người từ trong tỉnh Kiên Giang báo đến giúp một tấn gạo… Tôi mừng không sao tả xiết, có cảm tưởng cục đá đeo trên mình đã rớt xuống. Hôm sau nữa có một cháu đồng đạo từ tỉnh Đồng Tháp kêu tôi bằng bác, gọi điện hỏi thăm sức khõe, tôi nhơn đây quyên tiền. Cháu nói tạm thời cháu hứa giúp hai triệu nhưng vài ngày sau cháu báo giúp thêm ba triệu rưởi nữa, kể trước sau là năm triệu rưởi, một cháu đồng đạo từ bên kia bờ đại dương nhờ người thân ở Việt Nam gởi giúp tôi bốn triệu. Cộng lại các khoảng giúp là 32.700.000 trên con số mong ước là 2.700.000, chúng tôi liền cho đặt thêm mười phần quà nữa chuẩn bị cho việc phát sinh mà bất cứ cứu trợ nơi đâu cũng có xảy ra, nhưng may thay, số tiền vẫn tiếp tục gởi đến chúng tôi thêm mười phần quà phát sinh nữa, tổng cộng là hai mươi phần quà phát sinh.

Giờ coi như số tiền cứu trợ tạm xong, tôi có cảm giác sung sướng như người ăn không tiêu mà được ợ xuống. Tính mở chuyến đi gắp rút thì đài kêu có bảo vùng biển Cà Mau, tàu thuyền vùng Cà Mau, Rạch Giá không được ra khơi. Trong khi đợi Trời hết bảo đặng xuất hành thì tôi nhận thêm yêu cầu mới cũng từ Hòn Sơn gọi đến, nói rằng tội nghiệp các em học sinh ở hòn nầy phần nhiều là dạng nghèo thiếu, xin 1000 tập vở trắng giúp cho các em ấy. Tôi nghe qua phát sợ cuốn lên, muốn từ chối ngay lời yêu cầu mà không nỡ, bèn vuốt nhẹ một câu cho trơn: để tôi tìm cách. Đứa cháu đồng đạo ở Rạch Giá đề nghị tôi cắt bớt mười lăm phần quà, sang cho một ngàn cuốn vở, một trăm còn lại tám mươi lăm phần cũng được. Tôi nói không nên làm vậy. Hãy cho đây là số phát sinh ngoài dự tính, một là ta từ chối thẳng, hai là gọi điện xin nữa chứ không nên cắt chủ ý chính của mình.
Tôi chợt nhớ chuyện khoảng bốn năm tháng trước, tình cờ gặp mấy anh em ở Bình Dương đến phát vở cho học sinh nghèo ở hai trường thuộc thị xã Ngã Năm, tỉnh Sóc Trăng, tôi liền gọi điện thoại nhờ quý vị ấy giúp. Tiếp chuyện qua điện thoại với tôi là đôi vợ chồng trẻ, Phong Linh đã nhận lời yêu cầu của tôi tài trợ cho ngàn cuốn vở trắng bằng 4.500.000.
Tiền, hàng ổn định chúng tôi bàn qua số người cùng đi theo giúp công sức chuyển và phát hàng cứu trợ: Chúng ta từ đây đến bến tàu Rạch Giá bằng xe HonDa nhà, hãy tự đổ xăng, qua đò, giá vé từ bến tàu Rạch Giá qua Hòn Sơn hay ăn uống cá nhân của ai nấy móc tiền túi mà trả. Tiền cứu trợ chỉ để cứu trợ đúng nguyện ước của các thí chủ. Người ta dùng tiền làm phước thì mình cũng phải làm phước, không kê tiền vào danh sách cứu trợ, chịu chút đỉnh chi phí cho chính bản thân mình nghĩ cũng nên… Ta đi đến chỗ lấy công làm phước bằng chi phí của chính mình cũng như ta hùng tiền vô làm phước vậy. Bằng như bạn nào muốn góp sức vào công cuộc mà nghèo kiệt thì trong huynh đệ chúng ta người dư hãy san sẻ cho bạn, tuyệt đối không dùng tiền dành để cứu trợ đi lệch mục tiêu cứu trợ. Kết cuộc, theo đệ nghị của tôi tất cả đều tán thành.
Đúng 8 giờ sáng ngày 6 tháng 11- 2017, nhằm 18/9 năm Đinh Dậu, hàng và đoàn cứu trợ đã rời bến tàu Rạch Giá. Qua đất Hòn, có sự trợ giúp tận tình của cô bác đồng đạo bên nầy. Điều đáng nói là xứ hòn nầy có một bà đồng đạo tuổi hơn tám mươi, nghe thấy người ta gọi bà là cô tư chúng tôi gọi theo, bà rất ích cực cùng chúng tôi theo dõi và đôn đốc công việc giữa bên cầu bên cung đồng hành nên sự phát quà diễn ra tốt đẹp, đến 5 giờ chiều là hoàn tất hai điểm phát cách xa.
Được biết chuyến tàu về Rạch Giá mười giờ rưởi mới xuất bến, chúng tôi sáng sớm tranh thủ thời gian lái xe đi dạo cảnh quanh Hòn, chụp hình lưu niệm.

Thành tựu chuyến cứu trợ tốt đẹp nầy, người được cám ơn trước hết là nữ Phật Tử Diệu Huệ vì nếu không có số tiền của quý cô làm nền thì mọi khoảng tiền sau nầy không có, bà con nghèo khổ của chúng ta ở hòn Sơn Rái chẳng được chúng ta chia cơm xẻ áo và thông cảm nổi bất hạnh của họ. Xin cảm ơn những huynh đệ, em cháu có sự đồng cảm, hiểu được tấm lòng tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn trong khi tôi đang gánh trên vai một gánh trách nhiệm. Xin cám ơn cô tư _ bà lão đồng đạo _ và các huynh đệ xứ hòn hướng dẫn giúp đở chúng tôi để công cuộc phát quà diễn ra thuận lợi, nhanh chóng. Cầu ơn trên Đức Phật Đức Thầy từ bi gia hộ cho tất cả quý vị thân tâm an lạc, tu hành tinh tấn, trí huệ sáng suốt để chỉ lối, dẫn đường, người mê tìm về bến giác. NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT. NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT.
08/11/2017


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét