Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015


TÌM DẤU NGƯỜI XƯA


Sáng sớm của ngày 16 tháng 2 năm ất mùi nhằm 4/4/2015, chúng tôi khởi hành một chuyến đi Tìm Dấu Người Xưa, mộ phần của Ông Trần văn Nhu. Không may, giữa đường tôi bị cảm sốt nặng. Từ huyện Cờ Đỏ qua huyện Vị Thanh, Vị Thủy và đến được huyện Long Mỹ xã Vỉnh Thuận Đông thì sức tôi quá đuối, chịu bệnh lâu trên đường khiến tôi quờ quạng, không thể ngồi trên xe cho bạn đồng hành chỡ nữa. Tôi được dìu vào một ngôi nhà, xin chủ gia cho nằm tạm. Hỏi ra, chỉ còn cách khoảng năm trăm thước nữa là đến nơi “ghi dấu”. Mọi người nghe nói rất mừng nhưng tôi một chút hứng thú cũng không còn, nằm dưỡng bệnh nhưng cường độ của bệnh tăng chứ không giảm. Tôi suy nghĩ chuyện trở về, không thể nào ngồi trên xe Hon Da, định bụng gọi điện cho một chiếc xe chỡ bệnh từ thiện đến rước… Tôi ngủ khoảng 15 phút, chợt thức thì tươi lại, cơn bệnh làm cho tôi khó chịu cũng đã buông ra, tôi hối đoàn đi ngay đến ngôi cổ mộ…
Kính bái xong là giục về tới nhà xem đồng hồ là 7 giờ 20. Sáng ngày mình mẩy như bị bó, trì nặng, tôi gọi điện nhờ lương y thuốc ba bài của Đức Thầy đến dùng phương pháp thủy châm trị bệnh, nhưng các vị đã đi công tác từ thiện ở vùng thành phố Đà Lạt. Kêu không có ai đến tiếp, tôi nói với lòng thôi thì dùng lại bài bản cũ để cho bệnh tự đến tự đi vậy. Sáng thứ hai ngày 6/4, diễn cảnh khủng khiếp, vừa co gối chân lên cho đỡ mỏi thì vọp bẻ, đau nghiếng xương như chân mình xeo vô hai cái cây cập gắp. Tôi kênh mình bẻ chân cho ngay ra đi đôi với lời kêu cứu NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT dài theo dài theo ước chừng một phút sau thì con vọp buông chân tôi ra, vết đau chưa hết, tôi thấy mỏi chân bên kia, kéo gối chân lên, vọp như chực sẵn nhảy vào bẻ nữa, tôi cũng kênh mình thẳng chân cùng với câu niệm Phật. Hết hai chân giờ tôi rất đề phòng, bó chân một chỗ, không cử động mạnh. Đề phòng đôi chân, bỏ lỏng đôi cánh tay cữ động tự do thì vọp bẻ tay. Chiếc điện thoại để cận ngay chỗ nằm, nghe tiếng chuông reo, tôi vừa quay qua, chưa kịp nắm điện thoại để a lô thì dãy ba sườn ngực tôi bị vọp bẻ mạnh, hoằn hoại, mồ hôi đổ ước người. Tôi nhớ là tôi không khóc, lở ra để bọn trẻ mà thấy Ông già chịu đau dở chúng nó cười, nhưng sao dưới má của tôi, lở tay quẹc vào phát hiện có một chút nước.
Trời sáng trưa lắm tôi cũng chưa dám dùng sức ngồi dậy để lắc cái chốt khóa ra khỏi phòng, nhưng lại là lúc mắc tiểu…Bây giờ thì tôi chủ động, tay, chân, lưng từ nằm đến ngồi và đứng lên, cữ động nhẹ, nhẹ, nhẹ, ra khỏi cửa phòng, thảnh thơi quá!
Qua trận đó thì vọp hết bẻ, nhưng mình mẩy ê ẩm, ho, ngăn ngực khó thở, kéo dài đến ngày 24/4/2015, tôi sực thức lúc 4 giờ sáng, đúng giờ công phu thường lệ mà cả hai mươi ngày qua bỏ lệ, tôi xét mình đủ sức để thực hiện một cữ công phu. Sáng lên, màu trời trong vắt, nhìn quang cảnh trước sân nhà rộ lên sức quyến rủ, con bệnh đến ở hai mươi ngày qua đã chào đi. Tốt! Hảo!
Tôi được sanh ra và lớn lên trong vùng trung tâm học Phật của Phật Giáo Hòa Hảo, có sự ung đúc kỷ lưỡng bởi giáo lý giải thoát khổ đau nhân thế của Đức Thầy, hằng khắc ghi lời châu ngọc của đấng trọn lành trọn sáng vào tâm khảm:
“ Nên cố gắng trau thân gìn đạo
Hiệp cùng nhau truyền bá kinh lành
Làm cho đời hiểu rõ thinh danh
Công đức Phật từ bi vô lượng”.
Đứng trước cơ thử thách, PGHH bị pháp nạn, giáo lý bị cắt xén, các cơ sở của tôn giáo bị lấy sạch, tiếng kêu “hiệp cùng nhau truyền bá kinh lành”lúc nào người tín đồ cũng nghe nhưng ở vào tình thế không được phép; quyền lực đã khống chế người truyền bá bằng nhiều thủ đoạn.
Tôi tuy bất tài nhưng đã là tín đồ tôn giáo thì phải có trách nhiệm bản thân và bổn phận đối với Thầy Tổ khi cơ sở của tôn giáo bị lấp vùi. Đức Thầy dạy:
“ Nên bổn phận của chúng ta phải noi theo chí đức của tiền nhân hầu làm cho trí huệ minh mẫn đặng đi đến con đường giải thoát, dẫn dắt giùm kẻ sa cơ và nhất là phải tiếp tục khai thông nền đạo đức đặng cái tinh thần từ bi bác ái được gieo rải khắp nơi nơi trong bá tánh”.
Dựa vào thời kỳ công nghệ thông tin bùng phát trên hoàn vũ mà sau cái móc thời gian 30/4/1975 bão táp Việt nam đã thổi bay nhiều dân Việt tìm đường tỵ nạn, trong nhân dân tỵ nạn có tín đồ PGHH trôi dạt khắp nơi trên thế giới. Dù đã bị gió cuống bay xa nhưng công nghệ thông tin sẽ nối liền họ lại cùng bàn bạc về PGHH, tôi lập một trang blog haohaole.blogspot.com, chủ yếu hai nội dung chính giáo lý tu học và xã hội từ thiện. Haohaole được bạn bè ủng hộ, đọc giả hài lòng…tiếc vì trong thời gian tôi bị bệnh kéo dài, không có những sáng tác mới đáp ứng yêu cầu cho người hâm mộ.
Đó là lý do hoahaole đã vắng lâu.

Nay gởi lời như gởi được tấm lòng.
25/4/2015

Lê Minh Triết

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét