Thứ Năm, 6 tháng 6, 2019


TÌNH CHỊ EM
                                                             

                                            
Chẳng biết tự bao giờ trong trường âm nhạc đã truyền tay nhau một bài hát đi vào lòng người. Với những lời lẽ nghe ngọt ngào, sâu lắng làm tan chảy cả con tim khi người nghe có thể hòa mình vào tận nhịp đập của lời ca:
“ NẮNG HẠ ĐI
MÂY TRÔI LANG THANG CHO HẠ BUỒN
COI KHÓI ĐỐT ĐỒNG, ĐỂ NGẬM NGÙI CHIM NHỚ LÁ RỪNG

AI BIẾT MẸ BUỒN VUI KHI MẸ KÊU CẬU TỚI GẦN
BIỂU CẬU NGỒI MẸ NHỔ TÓC SÂU, HAI CHỊ EM TÓC BẠC NHƯ NHAU...”
Thiên Quang Am một buổi tối vào hạ, những cơn mưa nhỏ hạt kéo dài cứ nhẹ mình đổ xuống mái nhà cùng hòa vào những tiếng ếch nhái, ểnh ương vang giọng kêu thanh ở giữa đồng tróng vắng, tối ôm... nó làm cho cả một khoảng không gian sầu buồn vô hạn đến khó tả.
Em trai đã chuẩn bị bứớc vào cái tuổi Thất Thập Cổ Lai Hi, với cuộc sống độc thân nuôi người chị mù lòa gần tuổi Bát Thập. Thế nhưng cây cầu bốn nhịp: Sanh, Lão, Bệnh, Tử không kiêng nể hay nhỏ chút lòng từ thương xót cho hoàn cảnh đáng thương kia. Gìa rồi bệnh là điều khó ai tránh khỏi, nhưng cơn bệnh của người em trai độc thân nuôi chị ấy lại là cơn bệnh quái ác làm cho cơn đau đớn hoành hành đớn đau vô tận, không một loại thuốc phàm nhân  nào ngăn chặn sự hoành hành ấy nổi.
Từ khi cơn bệnh bắt đầu trở nặng đến nay đã một tháng trôi qua thế mà “thuốc than chẳng giảm, cầu sống chẳng đặng, cầu chết chẳng xong” người chị rất chua xót cho em mình nhưng chẳng thể nào khác hơn ngoài cách nguyện vái cho em tai qua nạn khỏi. Chỉ cái việc muốn tận tay chăm sóc lão đệ của mình còn không thể được huốn chi là những việc đã xa quá tầm tay của người mù lòa.
Có lẽ ta không xa lạ gì với câu nói “ máu chảy ruột mềm” Tuy từ bé đến lớn sống trong môi trường đạo pháp, thấu hiểu nhiều về định luật vô thường THÀNH, TRỤ, DỊ, DIỆT thế nhưng máu chảy thì ruột mềm làm sao tránh khỏi. Nhưng rồi thương thì thương mà sáng suốt phải sáng suốt. Người chị tuổi bát thập tóc trắng như tuyết vào giường bệnh thăm em trai tóc bạc như mây, không tận mắt nhìn thấy thân xác em mình tiều tụy trầm trọng nhưng nắm lấy tay em cũng đã đủ biết chỉ còn da bọc xương.
-Ốm quá rồi, rán nghe, rán niệm Phật. Đời nầy là vô thường đau khổ lắm về bên kia Tây Phương mới là cõi tột cùng hạnh phúc. Thầy dạy: CHỈ MỘT KIẾP TÂY PHƯƠNG HỒI HƯỚNG, rán mà giữ chánh niệm...!
Những lời lẽ khuyên lơn an ủi ấy dường như nó làm cho người em trai không kềm được xúc động, nhưng cố kềm nén kêu chị đi ra vì sợ sự bi lụy ngay giờ khắc mỏng manh nầy.
Tôi thấy, thấy rất rõ cả một bức tranh tình thâm tuyệt đẹp, bức tranh ngọt ngào không thể dùng lời lẽ truyền tải hết sự thâm tình của người chị và em tóc bạc như nhau.
Ôi cái tình chị em ấy nó ngọt biết là bao!

3/5/2019 âl
Văn Nhựt

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét