Thứ Năm, 24 tháng 1, 2019


BỆNH CỦA TÔI

Một tinh hoàn sưng to và thòng xuống gây sốt mãi trong người, ăn không được, ngủ không yên. Đứng lên tinh hoàn như một hòn đá treo, nặng nề và đau nhức mà đi nó đu đưa còn khó chịu hơn.

Từ cuối năm hai ngàn không trăm lẻ hai cho đến nay chưa bao giờ tôi uống một viên thuốc Tây, thuốc Bắc và cả thuốc Nam nữa, đều không dùng tới. Không phải trong người tôi không bệnh nhưng tôi nói với bệnh rằng: Tao không mời mầy đến, tự đến thì tự đi đó nghen! Từ năm nói trên, tôi cứ để bệnh tự vô tự ra…

Tôi rất kính tin thuốc Ba Bài của Đức Thầy được cố đồng đạo đại lão tiền bối Trần Minh Thiệu đưa vào sử dụng qua phương pháp thủy châm. Một số lương y từ thiện PGHH hay tin tôi bệnh, mang đồ nghề đến giúp thì bệnh hết nhanh, bằng không cứ mà Niệm Phật để cho bệnh tự vô chừng chán thì ra. Trừ lần nầy, bệnh coi bộ ở miết không chán, gây sốt nhiều ngày không cắt được. Tôi thật sự không chịu nổi sức hành hạ của tinh hoàn nhưng ý định đi bệnh viện thì chưa nghĩ tới. Chợt có cuốc điện thoại gọi, tôi a lô, nghe giọng nói của Võ văn Bửu: Chú tư ơi, bệnh tình của chú cháu đã biết, chú nên đi bệnh viện nhanh lên mới kịp. Tôi tự hỏi ai đưa tin mà Bửu biết tôi bệnh và sao lại phải đi bệnh viện gấp gáp như vậy. Nhưng thôi không cần thắc mắc, tôi trả lời: vậy để ngày mai hãy đi vì tôi cần có chút thời gian để giải quyết công việc. Bửu nghe tôi nói chờ giải quyết công việc thì đoán chắc là tôi đi chạy tiền nên thúc liên tục: Tiền bạc cháu sẽ lo cho chú, đừng chần chờ nữa. Nói xong Bửu cúp máy, độ khoảng 3 phút sau Huệ Thọ gọi đến thúc còn quyết liệt hơn, nói rằng anh cứ đi nhập viện, viện phí tôi hứa giúp. Chuyện với Huệ Thọ vừa xong thì Bửu gọi đến báo tin: Chú chuẩn bị khoảng hai mươi phút nữa có xe hội chữ thập đỏ đến rước chú và cháu sẽ đi cùng chú đến bệnh viện.

May mắn, có một đồng đạo trai trẻ Nguyễn văn Nhựt vừa đến thăm cũng đi theo chăm sóc tôi, rất tận tình, suốt thời gian tôi nằm viện.

Chúng tôi đến bệnh viện Hạnh Phúc, tỉnh An Giang vào lúc trời nhá nhem tối, một chiếc xe đẩy của bệnh viện lẹ làng đưa tôi vào phòng cấp cứu, qua siêu âm, xét nghiệm máu, chụp x quang… đã đề ra bệnh án là Viêm Tinh Hoàn, đưa tôi lên tầng 2 phòng 202. Bẵng hai ngày điều trị, viêm tinh hoàn của tôi đã giảm căng, sưng, đau nhức cũng nhẹ nhiều, cho thấy bước đầu có kết quả đáng mừng. Bổng nhiên em trai tôi kêu hối hả phải ra khám bệnh ở bệnh viện ung bứu. Tôi đầy ngạc nhiên về chuyện vội vã nầy muốn biết lý do thì cháu Nguyễn văn Nhựt giải thích: Bác sĩ ở đây nói với con, Ông tư còn có bệnh gan, viêm tinh hoàn chỉ là biến chứng nhánh nhóc của gan. Họ nói rằng: chúng tôi có thể trị hết tạm thời bệnh viêm tinh hoàn ở mức độ chừng mực còn bệnh gan là không đủ điều kiện, khả năng. Điều nầy bác sĩ không chỉ nói với con một lần mà cả hai lần trong hai ngày khám bệnh. Em trai tôi nghe tin từ cháu Nhựt nên hối thúc và cho biết đâu đó đã chuẩn bị sẵn, chóc lác xe hội chữ thập đỏ sẽ đến đây.

Vì một chuyến đi bất ngờ, đầy lo sợ nên không kịp lấy sấp hồ sơ nằm viện ở bệnh viện Hạnh Phúc, phòng tiếp bệnh của bệnh viện Ung Bứu không nhận bệnh của tôi, họ đuổi tôi khỏi giường nằm, ra ngoài sân phòng phám. Tôi lúc đó ù tai không nghe biết gì nhưng những người theo giúp đở tôi cứ làm lỳ không đem tôi đi và họ bị đuổi hết ra sân. Sáng sớm em tôi vào dẫn tôi đi làm thủ tục khám bệnh. Chúng tôi để lại một người giữ đồ, hai người kè tôi và một đứa cháu đi trước nạp sổ khám bệnh. Vất vả phải lên xuống mấy lần hai ba tầng lầu bởi có vài trục trặc, sau cùng được khám toàn bộ: siêu âm, xét nghiệm máu, chụp x quang; chừng có giấy kết quả bệnh chứng, bác sĩ trong phòng làm việc kêu tôi ra ngoài, em trai tôi ở lại để nghe họ nói về bệnh của tôi có khối u trong gan, họ cân nhắc tuổi tác tôi giờ là 79 tuổi, cái tuổi gần đất xa trời… có cần nhập viện điều trị không? (tuổi thật của tôi tết nầy mới 69). Em tôi ra báo lại với tôi về những điều bác sĩ đây nói. Tôi kêu thôi, bệnh gan chưa có dấu hiệu phát tác, về lo trị cho hết chứng viêm tinh hoàn cái đã vì chính bệnh chứng nầy đang giày vò xác thân tôi chứ không phải bệnh u gan.

Thật ngại quá khi phải trở về bệnh viện Hạnh Phúc. Tôi tiếc là em tôi quá vội vàng thiếu cân nhắc, cảm tính ồ ạc, đôn đốc xuất viện đi nhanh, giờ nghĩ, phải chi mình ở đó trị cho hết bệnh viêm tinh hoàn, sau nầy có đi khám trị bệnh chốn nào, chừng về là thẳng về nhà thì đâu đụng chuyện khó sử: xuất viện chưa tròn một ngày nhập viện trở lại.

May mắn không bị bệnh viện đòi thủ tục rườm rà như nhập viện lần đầu, xét sơ bệnh án bác sĩ trả tôi về tầng 2, thay vì phòng 202 như trước, đổi qua 203. Sau 6 ngày trị bệnh, viêm tinh hoàn bị đẩy lùi rõ rệt, nhưng chỉ đẩy lùi ở mức độ miễn cưỡng. Những ngày sau cùng tôi hỏi bác sĩ vì sao mấy hôm nay bệnh chỉ ở cầm cự chứ không thuyên giảm rút xẹp hơn nữa? Bác sĩ trả lời: Vì bệnh gan của ông đang phát tác, nó đâu có sức cho tinh hoàn phục hồi nên tinh hoàn không được trở lại như xưa.

Bây giờ tinh hoàn còn lớn độ hai rưởi lần thường, tuy không sưng, nhức nữa nhưng đụng tới còn tê, đau.

Biết tôi mắc bệnh u gan, ngay từ lúc tôi còn ở bệnh viện, thượng tọa Thích thiện Minh đã gởi qua tin nhắn messenger cho tôi một toa thuốc bắc đặc trị bệnh gan, một đồng đạo đến từ đảo Phú Quốc biết thế mua cho tôi cái siêu điện nấu thuốc và mua thuốc đặc trị gan theo toa để sẵn. Căn cứ theo lời của bác sĩ điều trị, tôi ở đây bao lâu cũng không có kết cuộc tốt như mong muốn, vì bác sĩ chỉ trị viêm tinh hoàn cho mình chứ không có phát đồ trị u gan, thôi thì xin xuất viện về nhà nấu thuốc bắc có sẵn để trị gan là đúng hơn. Về nhà mới chỉ một ngày không chuyền nước biển và thuốc tối đến tôi bị sốt cao, sần sùi da, mình mẩy ê ẩm, cái tinh hoàn to lên nặng trì. Sáng lại em, cháu, tôi đi gọi y sĩ trong làng đến khám bệnh, vô thuốc, chuyền nước biển thì trong người tôi dễ chịu lại. Từ đó đến nay 6 ngày liền đều vô nước biển chận sốt để cho thuốc bắc đánh vào u gan.

Nay cảm nghe sức khõe trong người rất là dễ chịu tôi gượng dậy mở computer gỏ vào bàn phím gởi lời thông báo về bệnh trạng của tôi, đồng thời bày tỏ lòng biết ơn của tôi đến với ân nhân đã giúp tiền cho tôi trị bệnh, bày tỏ lòng biết ơn với bà con đồng đạo quan tâm về bệnh trạng của tôi, nhiều nơi có đặt bàn Phật cầu an cho tôi sớm dứt quả căn tiêu tan bệnh tật. Tôi thật là cảm động.

Nguyện cầu Phật Tổ Phật Thầy và Đức Thầy gia hộ cho quý vị có cuộc sống đạo đức và hạnh phúc.

24/1/2019

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét