Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2018


CON MÈO TỘI NGHIỆP CỦA TÔI
Hôm đó, tuy tôi không nhớ chắc là ngày nào nhưng cách nay không xa lắm chỉ độ khoảng trên dưới hai mươi ngày thôi. Theo thường lệ 4 giờ sáng tôi lên đèn thắp hương nguyện vái, xảy nghe tiếng mèo con kêu ngao ngao trong nhà phía bên hông chỗ để lộn xộn những đồ đạc vật dụng. Tiếng kêu không phải một lần mà nhiều lần đủ cho tôi xác định tiếng mèo con kêu trong nhà mình là có thật. Tôi kìm lòng đọc bài cúng nguyện không để lạc lỏng nhưng vẫn bị tiếng ngao ngao bới lên cắt đứt chính niệm, đứt nối… lắm lần đứt nối mới xong thời khóa. 
Công phu xong tôi lại chỗ có tiếng mèo con kêu hồi nảy. Chỗ để đồ đạc vật dụng không có treo đèn, xài ké ánh sáng từ bóng đèn trong buồng chiếu ra nên cả một vùng lờ mờ. Tôi đi lấy cái đèn pin rọi tìm, ngóng hoài không nghe kêu để trông con mèo dáng vẻ thế nào. Đợi không được thì thôi không đợi nữa, bỏ qua chuyện nầy, coi như nghe lầm tưởng lộn cho xong. Tôi lại bàn viết, vừa đeo kính vào, ngòi bút chưa cầm lên tay thì tiếng ngao, ngao… tái động, muốn bỏ qua nhưng tiếng mèo con kêu nghe quá xót ruột, như tiếng trẻ con kêu mẹ, viết gì được mà viết, tôi nói thầm trong bụng: Mầy phiền phức tao quá rồi nghen, hỡi nhóc con!
Như trẻ con khóc đòi mẹ, nhưng tôi thắc mắc không hiểu vì sao nó lại ở trong nhà mình được? tối ngủ đã đóng cửa trước cửa sau, cửa sổ, chỉ tróng ở dãy lưới b40, lổ lưới rộng có thể mèo con chui vào được, nhưng hàng lưới b40 giăng dài cách nền hơn một thước làm mặt khạy cho gió thoán vào nhà, chỉ có chim mới bay vô được chứ mèo con chưa dứt sửa mẹ, đâu có khả năng phóng cao cở vậy, phải ai đó tiếp tay cho mèo con chui qua lổ lưới b40 vào nhà tôi. Không lẽ ai đó muốn cho mình nuôi mèo sao?
Nghĩ ra, một số nhà nuôi mèo bắt chuột người ta nói nuôi mèo cái mới giỏi săn mồi chứ thứ mèo đực không được đâu, nó biếng nhác lắm còn thêm hay bỏ nhà đi lâu lâu mới về. Nhưng mèo cái thì phải sanh con, thường mỗi lần sanh là hai, ba, bốn đứa, nếu không ai hỏi xin về nuôi chủ nhà phải đem bỏ cho nó thành mèo hoang, bằng không làm vậy trong nhà nuôi riết nhiều lên bầy bầy. Người ta đem bỏ nó lúc nó biết ăn khoảng năm đến mười ngày.
Đi xa nghe tiếng mèo con kêu, lại gần nó câm lặng, không biết nó ở đâu. Qua ngày sau bất ngờ để cho tôi thấy nó chung vô đống cây sắt làm giàn che mỗi khi nhà có đám. Giàn che tới ba căn thành ra đống sắt cao chùng ngụn, chỉ dựa vào sức mình mà đem hết ra để bắt mèo con thì quá là mệt mỏi, nhưng gặp mình nó trốn chứng tỏ nó sợ mình lắm, nếu mình cố tình lục lạo để bắt e nó sợ mà chết khiếp. Ngày thứ hai tôi biết mèo con đói lắm đã xa mẹ trong lúc còn bú mà chịu đựng dứt sửa ngang còn bị đày đi chỗ khác thì thị là tội nghiệp, coi chừng chết thúi trong nhà mình. Tôi nghĩ phải nó chịu ra ngoài và gần gủi với mình thì tôi sẽ quậy sửa nó uống, cho ăn bánh tây có kem sửa chắc là nó thích. Đến ngày thứ ba mèo con mới chính thức ra ngoài, đi lăn quăng tệ hơn người say rượu, mấy bước thì lại té ngả. Giờ chừng như nó không sợ tôi nữa, đánh chết cũng không sợ vì nó quá kiệt sức, có muốn chạy cũng không được. Mèo con quá ốm, mình nó bày hết bộ xương ra, tôi quậy sữa độ âm ấm cho nó uống, một chút sau tôi bóp trộn bánh tây có kem sữa cho nó ăn, ngày sau tôi cho ăn cơm, chỉ là cơm trắng không chan gì hết thế nó vẫn ăn ngon miệng.
Mấy bửa sau mèo con đã chịu làm quen thân với tôi, tôi ngồi đọc sách hay viết bài nó lại cụng đầu vô chân tôi mà ủi lia lịa, dễ thương quá! Có hôm múc cơm trắng cho nó ăn tôi nói: Thấy mầy tao tội nghiệp, mới bây lớn đã bị bắt xa mẹ, mầy không kén ăn là tao thích. Nhưng mầy tới đây làm tao khó sử. Nhà tao có hai chị em tao thôi, nhưng chị tao không thấy đường từ lúc lên ba tuổi, năm nay chị ấy 76 tuổi rồi, nghe cha mẹ tao lúc còn sống kể, khi chị tao lên ba tuổi đã bị đau ban trái chịu mù suốt kiếp. Tội nghiệp chị ấy lắm, nhóc mầy ăn ỉa tùm lum chị tao mù không thấy đâu mà tránh, có bửa đạp cứt của mầy, chị đi nhón chân tìm nước rửa, có khi chị cầm chổi quét nhà, quét dính cứt của mầy chị ấy đâu hay quét ra thêm… tao thương mầy thì mầy cũng thương tao và chị tao nữa, ngoan lên nha nhóc con, chừng mắc ỉa ra vườn mà ỉa. Chị tôi cũng vậy, mỗi lần cho mèo con ăn là dạy, mười lần không lỏi một: Ỉa ra ngoài đồng ỉa nha! không thì tao đem mầy cho người ta đó.
Sáng nay tôi uống trà với vài người khách trước sân, uống trà có bánh, mèo con nghe hơi bánh nó lại đưa đầu vô nhủi nhủi dưới chân tôi, tôi biết nó làm như vầy là kiểu cách đòi ăn đó. Tôi bẻ bánh nhỏ ra để xuống nền trán xi măng, nước ăn của nó sung lắm, tôi mừng vì không còn lo nó chết đói nữa. Tiệc trà giải tán, khách ra về, tôi sẵn đây thử sức mèo con, đưa lòng thòng cọng dây, se cho đầu cọng dây lăn quăng trước mặt mèo con, nó phản ứng rất nhanh, chứng tỏ là sức khõe tốt lại. Thế nhưng khoảng ba giờ sau một người đi rẩy ngang qua hô lên: Bác tư ơi con mèo của bác không ổn rồi, dường như nó đang giẫy chết. nghe kêu tôi liền ra xem, thấy con mèo con tội nghiệp của tôi nằm không yên, lăn lộn dưới gầm bàn thạch trước sân, hai cái chân sau của nó duổi thẳng ra và rung rẩy còn hai chân trước thì ngo ngoe, cào cấu, đầu mặt uốn éo, giẫy giụa. Tôi biết nó đau nhức khó chịu lắm mà không biết làm sao giúp, liền đó tôi đọc “Nam mô Tây Phương Cực Lạc thế giới tâm thập lục vạn ức, nhứt thập nhứt vạn, cửu thiên ngũ bá đồng danh đồng hiệu đại từ đại bi cứu độ con mèo của con A DI ĐÀ PHẬT”. Mắt tôi nhìn mọi động thái khó chịu của con mèo, miệng nhẩm đọc liên tục bài cầu Phật cứu độ nói trên. Với hiện tượng nầy tôi tính mèo con không sống được bao lâu, sẽ chết nhanh đây thôi, hãy thí một chút công hộ niệm cho đến khi nó chết. Nhưng Trời bắt đầu gió mạnh, kéo theo những hạt mưa đùa ồ ạc tới, tôi vụt đứng dậy nhanh ra sau hè lấy mâm thiết cũ bỏ đậy cái cà ràng, rồi lại lấy đồ phơi, ôm củi khá lâu làm mình tôi cũng bị ước, chừng vô được trong nhà thì mưa to gió mạnh càng thêm. Nhà tôi nhiều chỗ dột, mưa nhỏ giọt xuống làm ước nhiều chỗ trong nhà, tôi đi lấy thau, thùng để hứng những chỗ dột đâu đó rồi lại lau khô những chỗ bị nước ướt. Làm việc lây quây hơn giờ đồng hồ, ngoài Trời ngưng mưa cũng không nhớ gì về con mèo, đi giặt nuồi lau, vắt sạch nước những vẻ lau đem ra phơi tôi mới chợt nhớ, lại coi thì con mèo đã chết cứng đơ rồi. Thương mèo con bất hạnh, đã không được mẹ chăm sóc âu yếm lúc còn bé. Tôi tự trách mình phải chi hồi nảy mình đem nó vô nhà trước khi đi đậy cái cà ràng, ôm củi, lấy quần áo phơi … đã bệnh mà còn dầm mưa suốt làm sao chịu nổi.
Tôi niệm bài tiếp dẫn vong linh rồi đi lấy len đào lổ chôn cô mèo con xấu số, hạ huyệt tôi cũng đọc bài tiếp dẫn Tây Phương.
07/5/2018

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét