Thứ Tư, 7 tháng 3, 2018


CHUYẾN CỨU TRỢ VIỆT KIỀU CAM PU CHIA

Hàng cứu trợ mua sắm đủ số cho lên xe, các thành viên trong đoàn từ thiện đã hội đủ, sáng sớm ngày 4 tháng 3 - 2018 nhằm 17 tháng giêng năm Mậu Tuất, Trời chưa kịp sáng chúng tôi hổi hả lên xe thẳng ra tỉnh Tây Ninh, nơi có rất đông đồng bào nghèo khổ. Xưa cũng vì lẽ sinh tồn họ phải tha phương cầu thực bên nước láng diềng Cam Pu Chia bằng nghề hạ bạc quanh vùng Biển Hồ, giờ nghề hạ bạc ở đó khó khăn kiếm không đủ sống phải hồi hương về cố quốc. Nhưng không may, chưa được nhà nước đồng bào mình công nhận quyền công dân thực sự. Chưa hưởng quyền công dân thì không có giấy chứng minh nhân dân, muốn đi làm mướn kiếm sống không có giấy tùy thân ai mà dám mướn, đói ngồi chờ hột cơm từ thiện cũng đành chịu.
Những tháng năm sống xa tổ quốc trên một nước láng diềng nghèo nàn lạc hậu, khổ khổ chồng chất ngập đầu, nay đến lúc phải về lại quê cha đất tổ tưởng được sung sướng hơn chút ai dè bị chằng níu bởi thủ tục hành chánh về nhập cư. Trong khi người tha phương cầu thực quay về cố quốc đang yêu cầu, van xin chánh quyền địa phương cho nhập cư thì các nơi qua tình đồng bào chủng loại, bà con mình đang thiếu thốn, đói rách, cô đơn, chở hàng đến cứu trợ. Đoàn chúng tôi là một trong số các nơi đến giúp tài vật của ít lòng nhiều cho quý vị bất hạnh ấy thêm một chút sức sống vượt qua giai đoạn khó khăn.
xe đang chạy trên tuyến đường dài gần ba trăm cây số lòng chúng tôi dấy động lên niềm vui mừng và lo ngại, vui mừng vì trong chóc nữa đây sẽ gặp những người mình để tâm lo lắng suốt cả tuần qua và trao quà tình thương cho họ. Lo ngại vì, nếu những người mình để tâm thương mến lại quá nhiều đem so với số quà có hạng là ba trăm phần thì sao? Người ta đói đồng đói, khổ đồng khổ mà mình phát quà kẻ có người không thì thật là tội nghiệp cho người không có, họ cũng là những người mình để lòng thương, trằn trọc suốt mấy đêm liền…
Tôi nhớ chuyện xưa, Việt Nam ta lúc ấy một nhà hai họ, huynh đệ tương tàn chiến tranh đẩm máu, 30- 4- 1975 xảy ra biến cố chánh trị, biến cố nầy dẫn đến thống nhứt đất nước, máu huynh đệ không còn chảy trên chiến trường là điều rất mừng nhưng đổi lại nhân dân miền Nam phải chịu nghèo đói bởi những trận nhà nước cho kiểm kê tài sản, còn ruộng đồng ở trịt một chút nói là xâm canh, ruộng bị mất. Như vậy mà năm đó, nếu tôi nhớ không lầm là năm 1978 Trời cho mưa lũ tràn về làm chìm ngập ruộng lúa, nhà cửa hư hao nặng dẫn đến sự đói khổ tận cùng, nhiều nhà ăn độn khoai lang, khoai mì, có một số không ít nhà xắt chuối cây trộn với một ít gạo nấu nhừ trông như nồi cháo cho heo ăn. Nhớ lại cảnh nghèo đói của những năm đó tôi bắt rùn mình, mong là Việt Kiều Cam Pu Chia hồi hương về cố thổ đừng ai gặp trường hợp đói khổ kiểu đó.
Chúng tôi hứa trước sẽ phát quà cho quý đồng bào nghèo từ Cam Pu Chia về lúc 10 giờ sáng ngày 4 tháng 3, địa điểm phát quà tại nhà thờ Suối Dây nhưng vì đường xa gặp khó nên đoàn đến trễ hẹn gần giờ đồng hồ, tội nghiệp cho bà con nghèo ở đợi lâu chúng tôi thật ngại. Được sự giúp đỡ chân tình của quý linh mục trong nhà thờ, cuộc phát quà diễn ra suôn sẻ và nhanh chóng.

Phát ba trăm suất quà xong nhìn lại đồng hồ thiếu chút nữa là 12 giờ trưa, bụng có hơi đói nhưng vì muốn thị xác chỗ ở của đồng bào mình từ Cam Pu Chia về xem việc ăn ở của họ thế nào, chúng tôi đồng ý mang bụng đói tham quan xong mới đi tìm quán cơm chay. Đến nơi chúng tôi thấy, có hai khu mỗi khu cách nhau vài trăm mét và khu nào thì cũng chen nghẹt chòi và người. Theo thông tin của bà con đây cho biết, có khoảng 1300 hộ (một ngàn ba trăm hộ) và họ che chòi cao xát liền nhau dưới vùng đất trủng thấp, xa trông giống dính chùm cặp theo mé sông Sài Gòn, vùng Dầu Tiếng. Có nhiều chiếc chòi con con mà ở chen trong đó tới hai hộ, nhìn chiếc chòi nào cũng thấy thảm thê. Tình cảnh nầy khiến tôi chợt nhớ tiếng than thở của Đức Thầy trong bài “ Kệ Dân Của Người Khùng”:
“Thương hại bấy lê dân đứt ruột
Thảm vợ con đói rách đùm đeo
Gẫm chữ nghèo thường mắc chữ eo…”
Có những chiếc chòi chỉ là cái chõng, bốn góc chõi bốn cây rồi bên trên che tấm mủ vậy mà ở tới ba hay bốn người. Thoáng nhìn bên kia, một chiếc chòi nhỏ tệ, ước chừng bằng cái miếu thờ ông tà đối với những người mê tín vùng thôn quê hay che ở ranh đất vắng vẻ, chỗ nằm thay vì lót ván phẳng mặt họ chỉ để đòn hào bằng cổ tay mà cây cách cây thưa rỉnh, nằm xuống đó ngủ như nằm trên đống đất cày, nó cấn dãy bẹ sườn thế mà một đôi uyên ương trẻ chịu nằm ngủ trên đống cây chỏi bẹ sườn hơn hai năm rồi và hôm nay hai bạn ấy đi bán vé số. Dạo kế bên tôi có chú em tên Thích, em rủ tôi trèo lên ngôi nhà vắng chủ ấy chụp một kiểu hình kỹ niệm. Tôi đồng ý, ngồi chờ máy đến chụp một bôi hình mà đau nhớm đít mấy lần.

Đàng kia quý cô trong đoàn, vì có chuẩn bị bánh kẹo mang theo cho các bé thơ, quý vị kêu tập trung các em nhỏ lại phát, làm tiếng vui cười vang lên ầm ỉ. Thấy vậy tôi riết lại xem để hưởng ứng chương trình vui với trẻ. Đến nơi để mắt qua bên phải, tôi gặp một đàn ông lớn tuổi dáng vẻ khá phong trần núp bống nắng dưới căn chòi xem các bé vui cười với những bịt kẹo bánh trên tay. Tôi tới chào ông ta:
Chào anh! Anh rời vùng Biển Hồ Cam Pu Chia về lại với quê hương Việt Nam bao lâu rồi ạ?
Dạ, hơn một năm.
Thế anh có được chánh quyền địa phương cho nhập cư chưa?
Dạ chưa.
Chánh quyền địa phương có giúp đỡ về đời sống của bà con không?
Dạ có, nhưng không nhiều, phải nhờ thêm các tổ chức từ thiện, tôn giáo và các nhà mạnh thường quân.
Chúng tôi là đoàn từ thiện PGHH đến phát quà cứu trợ, mới nảy anh có nhận được quà không?
Dạ được. Rất cám ơn quý ông.
Tôi rảo tìm những chòi có người già và tôi tự động trèo lên chòi chào hỏi đôi câu: Xin chào quý bà con mình, chúng tôi là đoàn đi công tác từ thiện, vừa phát xong ba trăm phần quà cho bà con từ Cam Pu Chia về, lúc nảy quý vị đây có nhận được quà của chúng tôi không ạ ?
Dạ không.
Thật tiếc! nhưng khuyên bà con mình đừng buồn vì giờ bà con mình về đây rất đông, không thể có một đoàn từ thiện đến phát hết số đông của bà con trong một lần. Xin lỗi quý bà con mình nhá! Tôi biết quý vị Linh Mục ở nhà thờ Suối Dây điều phối sự phát phiếu cho các hộ nghèo rất kỷ lưởng không để thiếu sự công bằng; bà con nhiều mà quà ít, đợt quà nầy không được đợt sau sẽ được.
Cuộc hỏi chuyện của tôi, trong đoàn cũng có năm ba người đi theo đứng ở dưới, có một cháu nữ nghe câu chuyện đau lòng vói tay đưa lên tôi tờ giấy bạc một trăm ngàn đồng, nhờ chuyển đến tay một bà già nói là không nhận được quà trong đợt nầy. Thấy vậy, tôi dầu túi tiền nhẹ hỏng cũng phải móc ra tờ năm chục ngàn cộng tác.
Bây giờ đã ngán, dặn lòng có đến hỏi chuyện ở chòi nào, đừng hỏi người ta có lãnh được quà hay không… thương tình mấy đi cũng không còn tiền đâu mà cho nữa, rối !
Có được chuyến công tác từ thiện tốt đẹp nầy đều nhờ vào sự đóng góp của nhiều người. Đầu tiên tôi muốn nói là các vị mạnh thường quân ủng hộ tài vật và tôi không quên một mạnh thường quân ẩn danh đã tài trợ rất nhiều cho chuyến công tác từ thiện lần nầy, kế nữa là các thiện nguyện viên đã sốt sắn với công việc đặt mua hàng, tính toán kỷ mặt hàng nào phù hợp cho sự cứu trợ, người nghèo cần những gì và chuyển hàng lên xe. Xin chân thành cám tất cả quý vị.
06/3/2018

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét