TU
VỚI TỈNH
Kính thưa chư đồng đạo! Hôm nay
chúng ta bàn qua đề tài Tu Với Tỉnh.
Cụm từ nầy được trích từ hai câu giảng của Đức Thầy như sau:
“Tu với tỉnh biết làm chẳng khó,
Nếu lặng tâm tỏ-ngộ đạo mầu”.
Chắc quý vị còn nhớ, độ khoảng hơn
hai tuần trước chúng ta gặp nhau qua đề tài “Muốn Tu Tỉnh”; hôm nay ta
cũng bàn về “Tu với Tỉnh” đại khái cũng là tu tỉnh nữa thôi. Nghe
riết bắt ngán phải không? Nhưng mong là quý vị đừng chán nản, tưởng
như việc nhai đi nhai lại sẽ không còn dinh dưỡng cho não trạng qua tìm
tòi. Thưa quý vị! Theo như tôi hiểu, hai sự tu tỉnh nầy ở hai vị trí khác nhau. Muốn Tu Tỉnh gắn bó ở vị trí cầu Phật Độ còn Tu Với Tỉnh ở
vị trí Tự Độ. Từ ngữ giống nhau nhưng ở hai vị
trí thì mỗi vị trí có mang đặc tính riêng, nếu quý vị nào muốn
nghe lại ý bài trước cho tư tưởng thuần hơn, khi tôi trình bày Tu với Tỉnh khác đi Muốn Tu Tỉnh mong chư đồng đạo đây có
sự thông cảm nhá!
Tu Với Tỉnh: Tu: theo tự điển, chữ tu có nghĩa
là sửa. Vậy người tu tức là người chịu sửa, nhưng ta làm trật gì
mà chịu sửa chứ? Sự thật thì ta quá nhiều điều trật. Theo giáo lý
nhà Phật nói về nhân quả thì ta đã làm trật từ bao kiếp trước nên
kiếp nầy phải bị đầu thai làm người, cũng có những thứ nhân quả bị
trả trong hiện kiếp. Khi đã đầu thai làm người mà không tu, sống trong
bống tối vô minh tiếp tục trật nữa thì phải chịu vào vòng quay luân
hồi sáu nẽo, kiếp nầy thọ thân người chưa biết kiếp sau như thế nào,
có được thọ thân người trở lại hay nghiệp húc vào những loài thấp
hèn?
Nay theo Thầy học đạo, phát hướng
tâm tu, muộn màng hằng trăm lúc trật, từ đường cong sửa cho ngay là
rất khó, người sống cong quẹo quen thói, sửa ngay những thói quen cong
quẹo đâu phải dễ. Trật làm cho trúng lại là cả một tiến trình đòi
hỏi sức chịu đựng liên tục. Cũng vì cái chuyện để trật lâu nên sửa
phải tốn nhiều công, đối trước việc sửa ngay đường cong, con người
sửa xấu ra tốt, dốt ra thông, mê ra tỉnh hành giả phải đủ sức kiên
nhẫn nếu không giữa chừng bỏ cuộc là uổng kiếp. Như thể cây cong lâu
ngày, có người cong quá sá nay mới sửa đã cực thân mà phải chịu
trầy vi tróc vảy, nhiều phen đau như chết được thì cây, đường, người mới
ngay tốt lại.
Đức Thầy diễn tả cảnh trạng đó
qua những câu sau đây:
“ Muốn tâm tánh ngày kia sáng tỏ,
Thì Khổ-Đề phải chịu nhọc-nhành.
Lòng dục tu thì phải thiệt hành,
Chớ đừng có mang điều sung sướng.
Đức Phật-Tổ nào đâu hẹp lượng,
Chịu nhọc-nhằn mới rõ đạo-đề.
Thấy một đàng thẳng-bẳng mà mê,
Ôi chừng đó mới là mầu-nhiệm”.
Việc tu sửa có hai phương diện một
là tự sửa, hai là người khác nói cho mình sửa. Việc tự sửa, hành
giả phải tập cho sự tu mỗi lúc ở độ nhạy cảm, trật là hay và hay
thì sửa liền tay, sửa lúc còn nóng hổi đừng để nguội ngắt mới sửa
thì sự làm trật có cơ hội kéo dài, trật để trật thêm lâu mới hay
là không nhạy bén, nhạy cảm thức tỉnh trong trường tu niệm. Khách
đăng trình đi lộn đường mà để đi quá xa mới trở lại, mất nhiều thời
giờ, công sức, sanh lòng chán nản nữa là nguy! Đời người đâu phải
chỉ lộn một lần thôi, trật một lần là không trật nữa. Ta từ chỗ
bất giác mà làm chúng sanh thì bất giác là điều có sẵn trong tâm ý
nếu hơ hỏng, vụng tu thì nó chường mặt ra. Chỉ cần ta nhạy bén việc
thức tỉnh, hễ nó chường mặt ra là hay và cũng nhạy bén cắt đứt. Về
điều nầy, chúng ta có thể đọc bài “Nhổ Bàn Thông Thiên” Đức Thầy
sáng tác tại làng Hòa Hảo hồi tháng Giêng năm Canh Thìn:
“Đạo ác xảy ra rất thảm-phiền
Làm cho dân-sự nhổ Thông-Thiên.
Xô ngang ít bửa rồi trồng lại,
Phật Thánh đi xa khó rước liền”.
Với người ý chí không cao, thiếu
quyết tâm thì việc tự sửa có thể không khả quan lắm. Phải nghinh
tiếp những xây dựng, sửa chửa của các bậc đạo tâm. Mình cho dù có
cẩn thận nhưng không hiếm lúc thiếu cẩn thận để mặt dính dơ không
hay, người khác chỉ, có ngại tin thì qua dòm kiếng thấy mặt mình
dính dơ là sự thật thì phải tin, tức khắc chùi rửa; đừng câu nệ
người chỉ mặt ta dính dơ là hạng thấp, đã không nhận sự xây dựng
của họ còn phát sùng trong bụng.
Trong con người có hai thứ cần phải
sửa cho trơn láng: Thân và Tâm, Thân thuộc nhóm vật chất, Tâm thuộc
tinh thần, hai cái sửa phải đi đôi, nếu sửa thân mà không sửa tâm tánh
tu hết kiếp không thoát miền mê khổ.
Tỉnh: Đối lại với Mê, mê thì nghĩ sai, làm sai mà tỉnh
thì giác ngộ, thức tỉnh. Tu Tỉnh là thoát mê khai ngộ.
Biết Làm Chẳng Khó: Ý nói, việc vì nếu không biết
mà buộc phải làm thì công chuyện nặng nề, thiên nan vạn nan nhưng
biết rồi chuyện nhẹ hỏng, dễ khô, chẳng khó khăn vì nữa mà lo sợ.
Trong cụm từ “Biết Làm chẳng khó” có ẩn ý hiểu biết và biết làm, hiểu biết là hoạt
động của tri thức, nhận thức, não trạng còn biết làm là phần hành sự của chúng.
Lặng Tâm: Lặng:
nếu nói về ồn ào thì lặng tâm là hoàn toàn yên tĩnh, không một mải
tiếng động. Ví dụ: Trời lặng gió, tức ngoài Trời cây nhánh đứng
nghiêm mình không một chút động đậy; Trời hôm nay sao đứng gió ngợp
quá! Tâm: ý nghĩa có cả vật
chất lẩn tinh thần, bao gồm ba thứ: Nhục đoàn tâm (trái tim), Duyên Lự
Tâm (tâm suy nghĩ tính lường), Chân Như Tâm (nói cái tâm như như bất
động). Nhưng Tâm đi với Lặng thành Lặng Tâm nó thuộc hoàn toàn về
tinh thần. Lặng Tâm để thể hiện trạng thái tâm không còn vô minh nữa,
phát sáng Phật Tánh của chính mình.
Tỏ Ngộ: Tỏ: làm cho sáng ra, tỏ
rạng; Ngộ: Nhận biết, nhờ có sáng tỏ các sự việc trong ngoài mà nhận
biết một cách chính xác. Tóm lại, nhờ Tỏ Ngộ bổn tâm mà sáng tỏ
được chân lý, kết quả cho sự tu học.
Đạo Mầu: Đạo: con đường, con đường
đi đến chân lý tuyệt đối. Người quy y vào đạo là người có đạo, mang
danh tín đồ hay làm chức sắc trong giáo hội cũng là người vào đạo
để học đạo, còn phải đi từ học đạo đến chứng đạo, sâu vào trạng
thái lặng tâm, tâm bình tịnh. Mầu: Nhiệm huyền, linh ứng. Khi tu đạo
sâu vào trạng thái lặng tâm, bình tịnh tâm thì trí huệ phát khai. Chẳng
phải Đức Thầy bảo “Tâm bình tịnh được thì phát huệ” là gì?
Xưa thái tử Sĩ Đạt Ta rời cung
điện uy nghi tầm sự học đạo, đã học hỏi qua nhiều vị Thầy và đồng
sự mà cái đạo giải thoát sanh tử chưa đạt được. Thôi đi sự trông chờ
người khác giúp tu đắc đạo, Ngài đi sâu vào rạch Ni Liên Thiền, trải
cỏ ngồi thiền định dưới cội Bồ Đề, tự tu tự độ đạt đến giải
thoát sanh tử, thành Phật có tên là Thích Ca Mâu Ni.
Tóm lại Tu Với Tỉnh người tu hành không chủ ý cầu Phật cứu, cần
lặng tâm là hơn, vì khi hành giả lặng tâm, trí huệ bật sáng đoạn căn
gốc vô minh, không lệ thuộc nhân quả tất nhiên sẽ không còn luân hồi
sanh tử.
01/10/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét