Trời chưa thiệt sáng, Hương tranh
thủ ra sân hái bông cúng rằm trước khi đi chùa lễ Phật. Sân bông nay
trổ rộ mà nhứt là trên những buội bông Trang có ba màu Đỏ, Trắng,
Vàng trồng liền nhau vun lên trông đẹp mắt. Chiếc bông nào cũng còn
đang ngậm sương, đụng vào là lạnh vờn tay, vô ý làm động đậy mạnh
nhánh lá bị nước vẩy lên mình, lên mặt. Hương vừa khỏi cơn cảm lạnh
mấy ngày bởi đi đường quên đem áo mưa mà nước sương lạnh hơn nước mưa
gấp mấy. Nếu chờ đến lúc vầng dương cho ánh sáng, Ông Trời thu sương
lại mới ra hái bông thì trễ tính chuyện đi chùa, lòng thêm rạo rực.
Bị mấy cái vẩy sương rờn rợn người nên Hương đi lấy nón Len trùm
đầu, khăn Len quấn cổ … Hái đầy tràn trề chiếc thau dành để thỉnh
bông cúng mà trên những buội bông vẫn còn đủ nét duyên mời mọc. Bông
Hồng, Huỳnh Anh, có cái duyên mà kín đáo, lúp ló dưới tàng Mai sung
lá xuề xòa. Hương chợt nghĩ về hoa … hái hoa còn thêm ngâm Sám Giảng:
“Vinh hoa dường thể Cúc Mai,
Cuối mùa tàn rụi lâu dài đặng đâu.”
Hái bông Trang ba màu đủ dùng, Hương
lấy kéo nhấp khoảng chục chiếc bông Hồng, một nắm Huỳnh Anh nữa là
đủ. Hương đi lấy ghế thấp ngồi tuốt lá, trẩy gai những hoa, ngâm nước
rửa sạch đâu đó rồi đem để trên bàn có ba chiếc bình bông đợi sẵn…
Hương đi một tý trở lại với phục sức khác, cũng cái hình dáng của
Hương nhưng nó đã làm phân biệt màu sắc lúc hái hoa khác với lúc
dâng hoa cúng Phật, các đấng linh thiêng.
Không biết cô bé Hương lòng nghĩ gì
mà lúc cha của Hương chết bởi rượu chè quá chén sanh hoạn, khi Hương
mới mười sáu tuổi thì đã bắt đầu dùng chay trường và nghỉ học giữa
học kỳ năm lớp 10 mà cô bé Hương lại là học sinh thuộc dạng giỏi
nhứt nhì trong lớp được Thầy, Cô thương, bạn mến. Hương giờ lên 21
tuổi, mặc bộ bà ba đen mới may, tuy có hơi mắc cở vì lần đầu trong
đời mặc kiểu dáng nầy nhưng cô cảm thấy hài lòng, hãnh diện được
khoác lên mình bộ đồ dáng đạo đã từ lâu mong ước. Bà lan, mẹ của
Hương rất khó chịu khi thấy Hương mặc đồ như thế, cho dù con gái đang
kết hoa cúng Phật bà cũng không từ, nhắc chừng những lời nghe trơ
trẻn và cũ kỷ:
- Con gái lớn lên thì phải có
chồng, mặc phải cho màu sáng sủa để không bỏ lở khi có cơ hội đến.
Hương đang cho Bông vào bình, nghe
nói, liền nhìn lên ánh mắt mẹ, ánh mắt không che giấu sự thương con…
nhưng Hương thì quyết tâm, không dám nhìn ánh mắt mẹ lâu, e có “dạ
buồn đổi chí” cô dứt khoác:
- Con thấy từ trước giờ, chỉ có
hôm nay con mới thật sự mặc đồ sáng sủa nhứt.
- Con gái mới hăm mốt tuổi đã sớm
trở thành bà già còn mồm mỏ…
- Đó là quan điểm của mẹ.
- Con cũng là phụ nữ
- Đâu phải hễ ai là phụ nữ đều
phải có chồng. Đây không phải là quan điểm của con.
- Chứ quan điểm của con là gì?
- Con muốn làm nữ Tu-Sĩ
- Tu-Sĩ ! là gì hả?
- Là giữ độc thân suốt đời để
chuyên tu tịnh hạnh.
Nghe được tiếng lòng của con nhưng Bà
Lan không tin con gái của mình làm được điều nầy. Trước mắt bà, trong
xóm đã có nhiều cô cậu tu lúc trẻ tuổi cũng nói mạnh nghe biết
ngán, quyết giữ độc thân tu hành. Xưng hô tu nầy tu nọ cho dữ, đi chưa
tới đâu bị tình dục “bắn sẻ” chết trong trận. Xem ra suốt kiếp suốt
đời được mấy người! rơi rớt dọc dường dọc xá, bất lực với dục
vọng níu trì, già đứng một chỗ không yên đừng nói là đi lên miền
Cực Lạc, giữa chừng quơ hốt bậy bạ… làm xấu…Chèo thuyền từ sông mê
qua bờ giác đi đã mấy mươi năm chừng chết cũng chết nơi bến sông mê
với cảnh cha già con muộn hoặc loạn hoạn trong chuyện chồng của
người nầy, vợ của người kia, ghê gớm tội. Bà Lan trằn trọc với
những chuyện xảy ra trước mắt, nói với con gái:
- Mẹ không tin chuyện con giữ độc
thân suốt đời. Nghe mẹ đi, đừng liều lĩnh nữa con gái !
- Con sẽ cho mẹ tin.
- Đến đổi phải làm cho mẹ tức lên
thì con mới chịu sao?
- Dạ, con không muốn làm phiền lòng
mẹ vì mẹ đã cho con hình hài nầy. Nhưng nếu mẹ thương con thì mẹ
đừng nên ép con những điều con không chịu.
Bà lan thở dài.
Hương cắm xong mấy bình hoa tươi
thắm liền thượng lên các ngôi thờ, xong việc, Hương cảm thấy mình như
trơ trẻn quá về cuộc đối thoại mới xảy ra, tránh tiếp xúc với mẹ
để không nghe bà nhắc nhở hôn nhơn, chuyện đời, mất thời giờ tỉnh tâm
tu niệm, tinh thần xuống dốc là khác. Nhưng sáng sớm đã nói năng làm mẹ
không hài lòng mà giờ hỏi mẹ đi cúng chùa thì rất là ngượng miệng…
bổng Ông Cậu của Hương về đến trước nhà, mẹ đang lục đục cái gì
trong buồng không hay, Hương ra tiếp cậu, nói nhanh nói gọn là mẹ ép con
lấy chồng, nhờ cậu can thiệp với mẹ giùm, để con sống trọn đời tu.
Giá như mẹ có đặt cho con chọn một trong hai điều kiện: một là xuất
giá hai là bị đuổi đi, con sẵn sàng nhận điều kiện thứ hai mà không
cần suy nghĩ vì nhiều.
Cậu rầy Hương đừng quá lo sợ mà
suy nghĩ đến mức trầm trọng. Cậu đây thứ ba tên Điệp là em trai của
bà Lan, tu lúc hai mươi tuổi đến nay cậu vẫn độc thân, tuổi gần năm
mươi. Hương rất quí kính cậu và dựa vào tinh thần mạnh mẽ của cậu
mà tu tiến. Có lần trước bạn cùng tu Hương tự hào về cậu, mẹ cũng
vậy, bà rất thương em trai của bà lắm. Nghe mẹ kể hồi đó cậu đi xa
nhà cất cốc ở tu, nhớ thương em trai mẹ khóc, cằn nhằn với Ông Bà
Ngoại sao cho cậu đi vậy.
Mách xong với cậu, Hương vào kêu mẹ
có cậu ba về thăm. Nghe nói có em trai về thăm bà Lan mừng lắm, ngưng
ngay việc lục đục trong buồng đi vội vàng ra, bất cẩn quẹt chân vào
bệ cửa buồng, rất đau mà gượng… Mừng thì mừng nhưng vừa gặp em trai
là bà trách:
- Đi sao mà lâu về thăm chị vậy?
- Em biết chị cũng khõe mà.
- Biết khõe là không về thăm sao?
Coi cậu ốm quá rồi đó!
- Chị thấy vậy chứ em khõe lắm,
suốt năm không bịnh hoạn gì.
- Hương à, làm nước cho cậu đi con!
- Thôi khỏi, cháu Hương định đi cúng
chùa. Chị hãy để cháu đi có phước.
Có cậu về mẹ vui, cậu còn nói đỡ,
Hương mừng quá:
- Thưa mẹ, thưa cậu con đi cúng
chùa!
Thấy vẻ vội dàng của con gái, sợ
nó đi vui mà về muộn, bà nhắc nhỡ:
- Có cậu đợi ở nhà, mau mau mà về
đó, nghe chưa ?
- Dạ con nghe.
Hương gặp Cậu đi tu xa mới về,
thích ở bên cậu để hỏi đạo, nhưng vì có những khó khăn bởi quan
niệm xưa về chuyện phụ nữ sanh ra là để lớn lên xuất giá tòng phu, đành
phải lánh mặt cho cậu bàn chuyện với mẹ. Hương biết mẹ rất thương
kính cậu, hy vọng cậu mà nói thì mẹ phải nghe. Với lại, cậu cũng
tu độc thân tới giờ, nghe mẹ nói hồi đó cậu tu tại nhà, Ông Bà
Ngoại ép cậu cưới vợ nên cậu mới bỏ đây mà đi xa. Hương đã nhiều
lần suy nghĩ hướng đi của cậu. Nay đứa cháu nầy gặp cảnh như cậu, chắc
là cậu phải thương mình như thương thân cậu hồi đó.
Đến chùa, Hương lễ bái các ngôi thờ
xong, ra ngoài không nghe thấy ai nói đạo, chỉ có gặp nhau cười cười
giỡn giỡn. Hương đi thẳng xuống nhà bếp tìm chút công quả.
- Về thăm nhà lần nầy em rất là
mừng _ Cậu ba Điệp nói
- Mừng về chuyện gì cho chị biết
với?
- Cha mẹ sanh có hai chị em ta thôi.
Em thì lúc còn trẻ đã sớm vươn vấn lòng về đường tu niệm; nghịch cảnh không
được ở nhà sớm hôm trả hiếu cha mẹ. Nhưng em an tâm vì có chị lo lắng mà cha mẹ
không thiếu thốn về cái ăn cái mặc. Nay vô thường đã biến cha mẹ từ có thành
không và em chợt nhận ra lời dạy của Đức Thầy “ Lúc cha mẹ quá-vãng, hãy tu cầu
cho linh-hồn được siêu-thăng nơi miền Phật-cảnh, thoát đọa trầm-luân”. Việc cầu
cho linh hồn cha mẹ được siêu-thăng nơi miền Phật-cảnh đối với em rất là lớn và
nặng nề. Chị không tu, em tưởng chỉ có mình em gồng gánh chuyện lớn nặng nầy,
không ngờ bây giờ lại có cháu Hương chia sẻ em mừng lắm.
Nghe cậu ba khen nhắc Hương, Bà Lan uể
oải thở dài:
- Sao chị không nói vì với em mà
lại thở dài?
- Chị quá mệt mỏi với con Hương mà cậu
còn nhắc.
- Cháu ở không tốt với chị sao?
- Không phải không tốt. Chị muốn nó phải
có chồng.
- Cháu không chịu nên chị bực chớ gì?
Nghe giọng hỏi có ý mỉa mai Bà Lan phát
lên tự ái vồn dập, không thèm ngó mặt em trai, lòng buồn buồn, không đáp; Ông
Điệp nói:
- Em xin lỗi giùm cháu Hương đã làm cho
chị ưu phiền rồi phiền lây tới em.
- Không phải chỉ mình con Hương cháu của
cậu làm tôi phiền mà cậu nữa đó.
- Em nữa sao? Hơn năm rồi em mới về,
chị đừng phiền lâu trong bụng. Em ở chơi vài ngày phải trở lại am cốc, giận lâu,
em đi nữa thì uổng đấy.
- Cái cậu nhỏ nầy! chọc chị đó hả?
Bà Lan nói dứt câu liền cười, gương mặt
ngộ lại, hỏi trỏng cho đỡ thẹn:
- Con Hương đi cúng chùa sao mà lâu thế
chưa về!
- Chị đừng trông, cháu chưa về lúc nầy
đâu.
- Sao lại là Lúc Nầy? Nó đã hẹn giờ với cậu
sao?
- Em và chị nói chưa xong chuyện.
- Thế hôm nay nó nhờ cậu làm thuyết
khách?
Ông Điệp không muốn thêm lôi thôi, đôi
co với chuyện có thuyết khách hay không nghĩ cũng vô ích, hãy tập trung gở rối
cuồn chỉ rối:
- Chị Hai! Em hiểu lòng mẹ thương con,
sợ nó sống cô đơn nên tìm chồng cho con có đôi có bạn vui hưởng lúc sinh tồn.
Em là cậu thì cũng biết thương cháu, nhưng chị và em thương cháu đến không cùng
mục đích mà kết quả cho sự thương yêu đúng nhất là trí thương không phải muội
thương. Anh rể chết sớm lúc chị chưa đầy 30 tuổi, hạnh phúc trăm năm ở đâu chứ?
Chị đã bị gảy gánh một cái trăm năm, không tái giá không gây lộn sộn cảnh cha
nầy con nọ, một mình nuôi ba đứa con. May là Cha mẹ mình cũng dạng có ăn có
mặc với đời, ruộng vườn không thiếu, cha mẹ rất vất vả lo lắng cho ba mẹ con
chị. May nữa là, từ nhỏ em đã phát tâm tu, không màng của thế, nếu không, em
là trai mà ham lợi sẽ giành giựt với cha mẹ thì chị cũng đâu hưởng trọn cái
phước báu của gia đình mình. Kể hết đời chị, đến ba đứa con của chị thì sao?
Thằng Chỉnh, con trai cả trong nhà mà phải ra sống riêng, và chỉ một đứa con
trai mà chị lần lược tới ba con dâu. Cháu Xuân, có chồng sanh hai đứa con bị chồng
bỏ đi theo vợ bé, nó khổ chết lên chết xuống chị cho là trăm năm hạnh hạnh phúc
sao?. Chị may mắn còn được út Hương biết tu hành, nó mang lại hạnh phúc cho cả
nhà mà chị không thèm nhận. Đọc thân tu hành giá như có khổ thì một mình nó dễ
lo, nếu cháu lấy chồng, sanh ra con cái đùm đề thì nó hai, ba, bốn mình, chừng
khổ đến chị mặc sức mà lo khổ cho cái đùm đề của nó. Chuyện phân tách của em
đâu phải là chưa đến với chị.
Bà lan bật khóc. Em trai của bà ngưng
phân tách đề tài, hỏi chị có sao không, cũng trong tiếng khóc và nước mắt bà
nói:
- Chị cám ơn em cho chị hưởng hết gia
tài của cha mẹ. Em tu chơn chánh của chị! Nhưng gia tài em không màng đến đã bị
thằng Chỉnh con trai của chị ăn chơi tiêu tán cả rồi.
- Thôi chị đừng nhắc. Những thứ thuộc dĩ
vãng quên đi cho yên. Hãy bắt chim đậu đừng lo mà bắt chim bay. Giờ trong nhà
chị, cháu Hương là con chim đậu, hãy để cháu ở cho vui nhà, là hạnh phúc. Tất
cả những gì trước đây chị cho là hạnh phúc đều đã bay đi. Nếu chị thắm thía nổi
đau của cuộc đời thì hãy lo mà tu hành, cầu Phật cứu khổ. Không có ai thương
mình hơn tự thương và cầu Phật thương. Phật không thể cứu khổ cho người không
biết tự cứu. Cháu Hương muốn độc thân tu hành, tự cứu khổ chị đừng ép cháu
thành thứ hạnh phúc bay đi.
- Chị sợ con Hương nó làm không tròn,
người ta cười.
- Đừng vì sợ cháu làm không tròn mà chận
đứng đường tu của nó. Hãy nên ủng hộ, theo dõi và khuyến khích thì điều lo sợ
sẽ không đến.
- Cậu chắc sao?
- Em chắc.
- Tôi nghe lời cậu khuyên, từ rày không
ép nó lấy chồng, nhưng cậu cũng phải có trách nhiệm dạy dỗ cháu, kẻo sơ sẩy
người ta cười. Cậu hứa không?
- Em hứa.
Hương đi chùa về trước sân, thấy
cậu ba ngồi bàn đọc sách, mẹ lau quét bụi trên ngôi thờ Cửu Huyền
Thất Tổ. Gia đình có thêm cậu ba mà không khí rất dễ chịu. Hương tin
chắc rằng cậu đã nói xong về sự mắc mớ giữa mình với mẹ, nên bà thể
hiện chút dáng vẻ đạo, lau quét bàn thờ. Hương vào thưa mẹ, thưa cậu
con mới về và xá trình các ngôi thờ không như thường lệ, Hương chấp
tay lên trán miệng lăm răm một chút rồi mới xá. Bà Lan nhìn con, biết
là nó đã niệm cám ơn Cửu Huyền Thất Tổ, Phật Tổ Phật Thầy và Đức
Thầy độ mình. Bà cảm động thổ lộ qua ánh mắt thương yêu.
22/9/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét