VẬT
DƯỠNG NHƠN SAO?
“Đừng có dựa vào lý vật dưỡng
nhơn!”
Giọng nói lớn tiếng của người phụ
nữ giúp việc khiến Ông Thầy của bà chủ nhà giàu nghe khó chịu.
Ông Thầy nầy ở đâu không biết lâu
lâu Ông xuất hiện có vẻ bí mật để dạy cho bà chủ nhà ngồi thiền,
Ông kêu quán thở ra hít vào bằng các lổ: lổ cuống rốn, lổ chơn lông,
làm vậy mà thuần thì xác thể mạnh khõe, sống lâu, giữ trẻ nhan sắc.
Những yếu tố quyết định để sống mạnh khõe giữ trẻ nhan sắc ngoài
việc hít thở theo phép ngồi thiền Ông còn dựa vào câu vật dưỡng nhơn
của người xưa để ăn các sanh vật mạnh có thêm sức mạnh. Nay nghe con
ở cho đứa đệ tử nói vậy không khác thể chọc mình, Ông hỏi đệ tử:
- Con nhỏ đó ở đâu lại to mồm thế?
- Bạch Thầy, nó là người giúp
việc nhà cho con
- Đến giúp việc nhà có việc tới
thì làm sao lại cãi rống họng kia chứ ?
- Bạch Thầy bởi nó là đạo của
Thầy Hòa Hảo.
- Đạo Hòa Hảo là được cãi sao?
- Dạ con không nói như vậy
- Hay Đạo Thầy Hòa Hảo là không
được sát sanh sao?
- Dạ… Thầy Hòa Hỏa nói “ Không có
sự sát sanh vô cớ nào có thể tha thứ được…” và “ đừng có dựa vào
lý vậy dưỡng nhơn”
- Con cũng khá thông đạo Thầy Hòa
Hảo rồi còn gì?
- Dạ … Con nhỏ ở nó nói riết mà
con thuộc.
- Vậy con mướn nó tới đây làm gì?
- Dạ, nó có giao hứa với con làm
việc gì cũng được trừ những việc sát sanh hay có liên quan đến sát
sanh
- Hết người con mướn chắc?
- Nó hiền, ăn ở ngay thẳng, siêng
năng, không tham lam vật chất, nếu nó giúp việc nhà cho con độ bảo
toàn cao lắm.
- Chỉ vì an toàn chút ít tài sản
dưới bếp mà con để mất việc lớn sao?
- Bạch Thầy… dạ con,
- Con nên sử dụng đầu óc vào việc
lớn, đừng ham lợi nhỏ…
- Bạch Thầy, con còn dùng thịt đây
vì con tin vào sự diễn dẫn của Thầy “Vật dưỡng nhơn” giết ăn là
không có tội. Hãy nói rằng mấy người đạo Hòa Hảo sợ quả báo mà
không biết hưởng thụ những món ngon và những điều kỳ thú trên đời
thì kệ người ta vậy.
- Thầy cho rằng, nếu có hao hớt
chút đỉnh mà so với việc đi ngược lý tưởng của mình, có ngày dài
lý tưởng sẽ bị con nhỏ đó nó chinh phục mất. Thầy xác định với con
thêm để nhớ kỷ, Vật dưỡng nhơn là câu nói của cổ đức có nghĩa là
thú vật sanh ra để nuôi dưỡng con người, đấng tạo hóa tạo chúng cho
loài người dùng là phải dùng mới đúng, ăn nó là tạo phước cho nó
sớm đi đầu thai. Thầy trách những người thừa tiền đi mua chim mua cá
phóng sanh, thú vật sanh ra là chịu khổ, nếu đến lúc nó bị bắt ăn
là hết kiếp khổ của nó, người ta lại mua phóng sanh cho nó kéo dài
thêm sự sống khổ. Những người chịu kiếp tật nguyền, già nua lụm
cụm, nay đau mai ốm cuộc sống thê lương nếu họ hóa kiếp là sớm chấm
dứt sự khổ lâu nữa cũng hay hơn là duy trì cuộc sống khổ.
Thương lắm ôi! Người đời trần tục
nói giết ăn không có tội nghe còn được, chứ là bộ dạng của Ông Thầy
có hơi nhà Phật mà nói vậy tôi tưởng Ông ấy là người ngoài hành tinh.
Cách lý luận của Ông từ sự đóng khung Dật dưỡng nhơn cho đến bác bỏ
sự phóng sanh chim cá hoàn toàn đi ngược chánh pháp của nhà Phật. Khi
nói về nhơn quả Kinh đại thừa kim cang nói “Chém một dao đền một dao,
giết một mạng đền một mạng”. Đức Huỳnh tôn sư nói rằng:
“trồng bông kiểng giống chi hưởng
nấy
Luật nhơn quả thiệt là cao viễn
Suốt cổ kim chẳng lọt một ai”.
Lúc Sĩ Đạt Ta còn nhỏ có lần theo
phụ vương dự lễ hạ điền, bò trâu cày ruộng, đất lật lên lòi ra
những con trùng, con dế… chim bay trên cao sà xuống bắt ăn, chúng không
hay rằng những lùm cây hay mô đất cận bên có những tên xạ thủ chuyên
nghiệp chờ đợi giương cung tên. Sĩ Đạt Ta rất thương sót cho những con
vật bị hại chết. Sau nầy lớn lên xuất gia tu hành đắc đạo, thông
suốt lý sự đạo đời, chúng sanh các loại đều vận hành theo nhân quả,
sanh ra kiếp người giàu nghèo, tật nguyền, đẹp xấu đều do sự báo
ứng của nhân quả; gia súc, gia cầm các loại động vật khác cũng đi
từ nhân quả mà tạo hình. Ông Thầy của bà nhà giàu nói trên không
biết từ đâu đến dạy cái đạo trái ngược quy tắc nhân quả.
Ông Thầy ấy dường như không dám dạy
rộng ra ai, nguyên xóm chỉ có bà nhà giàu đủ cung phụng Thầy, học
phép ngồi thiền thở lổ chơn lông tăng sức khõe, giữ nhan sắc. Phụ nữ
nhà giàu nghe nói bí quyết giữ nhan sắc là khoái chẳng phân biệt
đúng sai.
Sau khi được Ông thầy đến nhà dạy
hít thở, ăn các sinh vật mạnh để tăng sức mạnh, cảm nghe trong người
sung sức, một hôm bà ta chiều nhàn đi dạo, cũng có ý “khoe đẹp” dáng
vẻ năm mươi tuổi của mình. Thấy bà đi thông thả trước đường, một người
hàng xóm trong nhà ra, chận hỏi chuyện:
- Nghe đồn có Ông thầy dạy chị cách
giữ sức khõe và nhan sắc bằng phương pháp thiền quán và ăn những
loài động vật có sức mạnh để tăng thêm sức khõe là có không?
- Đúng vậy, chị cũng thấy tôi cỡ
nầy đẹp ra nhiều chứ?
- Ừ, đẹp hơn tôi nhưng tôi nghĩ do
chị có phước tướng chứ không phải Ông Thầy của chị dạy hay đâu.
- Chị em mình đừng nói vậy! lỡ
Thầy nghe được là phiền phức tôi lắm.
- Sợ gì chứ! Ông ta không sợ tôi
thì thôi chớ tôi làm sao sợ Ông ta. Không dùng chay được mà dùng mặn
tội có một, đưa cái thuyết ăn mặn không tội còn biện hộ là làm
phước cho những con vật sớm hủy bỏ kiếp khổ là cực tội. Người dù tật
nguyền, già nua cũng một kiếp con người, nếu chị cùng quan niệm với
Thầy chị, những người bất hạnh nói trên nên hủy khổ cho họ là hơn
thì xin phép chị cho tôi nói thẳng chị còn có bà ngoại già tới lẩm
cẩm, cho dù không ở chung với chị, bà ấy đi đứng hết được chị “ra
tay” cho bà ngoại hết khổ!
- Con quỷ!
- Chị không nỡ thì kêu Ông Thầy của
chị làm giùm.
- Con quỷ con quỷ!
- Chị kêu tôi con quỷ cũng được
miễn là tôi không làm quỷ thì thôi. Chị đi thông thả nhá người đẹp.
10/5/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét