NGHI VẤN 2
NHÓM HỌC GIÁO LÝ PGHH
BUỔI HỌC THỨ 13
MÔN
HỌC CHÁNH KIẾN
Hỏi: có người phụ nữ khách vãng
lai mua bán, rất trọng đạo đức, bán tới đâu hễ ngày rằm, ba mươi là
nghỉ để đi cúng chùa; vì sống với nghề mua bán, phụ nữ trẻ tuổi
thì phục sức mĩ miều một chút, vẫn giữ sự kín đáo chứ không tróng
hở, vừa tới cửa chùa bị mấy người khoe mình đạo cao đức trọng hỏi
người phụ nữ nói trên một câu nhá lửa:
- Đạo nào mà đi chùa đây?
Cô ấy nghe nhưng xét câu hỏi có
tính mắc mỏ, với sự hiểu biết của cô không trả lời được, cô lẳng
lặng vào chánh điện nguyện Phật. Thưa, qua cách hành sử như mấy Ông
đạo nói trên có chánh kiến không?
- Xin cho tôi hỏi rõ trước khi giải
đáp, học viên nghĩ sao khi Ông nầy hỏi câu đạo nào?
- Dạ, theo tôi nghĩ “Đạo nào” không
có nghĩa ông ấy muốn loại bỏ người ngoại đạo vào đây mà nhìn cách
trang điểm trên người phụ nữ Ông ấy đánh giá là “Đạo quỷ vương” mà
đây là cửa chùa, theo ý ông ta không chấp nhận đạo quỷ vương vào.
- Nặng nề Thế sao?
- Dạ.
Tôi không biết gì về chuyện đó chỉ
nghe học viên kể lại, vậy tôi dựa vào học viên để trình bài nhứt là
cái tên “đạo quỷ vương”, học viên có đồng ý không?
- Dạ đồng ý.
- Như chúng ta biết chùa là nơi tôn
nghiêm thanh tịnh cần được bảo vệ tốt nhưng chùa cũng là nơi để bá
tánh thập phương đến cầu phước. Bá tánh thập phương là đủ dạng
người, ta không thể ngăn bá tánh vào chùa với lý do bá tánh mặc
đẹp, mỹ miều. Những huynh đệ mà học viên cho là đạo cao đức trọng
họ phân biệt đối sử với người phụ nữ dọn đẹp cũng là có ý tốt
cho nơi tôn nghiêm thanh tịnh ta có thể thông cảm được. Nhưng nếu vì
bảo vệ nơi tôn nghiêm thanh tịnh mà có ý miệt khinh người của bá
tánh thập phương thì bản ngã quá cao, chính bản ngã ấy làm mất
chánh kiến.
Người đạo hạnh cao không phải nói
cao, nói hay mà là người không chấp thấp và không vào chùa vẫn có
thể tự tu được. Bá gia thiện tín bình thường rất cần đến chùa để
bái phật tam bảo thỉnh pháp, họ chưa có qui tắc về ăn mặc, miễn là
họ có tâm điền thì đến chùa với nguyện vọng cầu phước Phật ban bố,
ta không nên đặt điều kiện bắt buộc họ phải mặc đồ giống như mấy
người đạo hạnh. Yêu cầu họ chịu niệm Phật hành thiện tránh những
tội ác thì đang ở đâu, phục sức ra sao họ cũng là người tu chơn
chánh. Ta đừng dựa vào lý do bảo vệ nơi tôn nghiêm mà kỳ thị họ.
Phật Giáo Hòa Hảo với chủ trương
tu niệm tại gia Đức Thầy đã giải thích hạng tu tại gia ấy như sau:
“Gồm tất cả đại chúng, tất cả
thiện nam tín nữ chưa đủ điều kiện xuất gia” chỉ cách tu là “ở tại nhà họ phượng thờ Đức Phật,
phát nguyện quy y, giữ gìn ít điều giới luật, hằng coi kinh sách,
sửa tánh, răn lòng, ủng hộ các sư…”. Còn đối với việc đi chùa, Ngài
dạy:
“ Những ngày vía của các Đức
Phật, ngày rằm hay ba mươi, mình muốn đi chùa cũng tốt, đặng lễ
Phật, dưng hoa, không có cấm. Nếu chùa náo nghèo, hư, rách, mà mình
giúp đỡ được càng tốt (có điều mình không nên mua sắm hình tượng cho
nhiều).
Khi đến chùa cũng phải tôn trọng
sự thờ phượng trong chùa không nên hủy báng”.
Những điều đáng dạy đã dạy đủ,
đâu có dạy phải mặc đồ gì mới được phép đến chùa bái Phật.
Về tiền sử của đạo PGHH Đức Thầy
đã độ được Ông Trần văn Soái, (người ta thường gọi là Ông năm Lửa).
Quý vị cũng biết Ông năm xuất thân từ đâu chứ gì? Ông xuất thân từ
dân gậy gộc đứng bến xe, dạng đó hễ nói ra là lời lẽ ít khi nhã
nhặn, và lúc đụng chuyện là dùng bạo lực không cần phải trái mà
Đức Thầy còn thu phục Ông năm vào cửa đạo để sao nầy ông thành người
hữu dụng, sá vì một phụ nữ mặc đồ đời đến chùa và cô ta không có
biểu hiện sự tội lỗi với ai.
Cứ hễ gặp người ta quá đời là
không chịu, là đuổi ra, là không ưa thì đạo Phật có trên đời nầy để
làm gì ?
Đức Thầy viết Sám Giảng quyển tư
“Giác Mê Tâm Kệ” mở đầu bằng những câu:
“ Khai ngọn đuốc từ bi chí thiện,
Tìm con lành dắt lại Phật đường.
Thương dân hiền giáo đạo nam phương,
Đặng chỉ ngõ làm lành lánh giữ”.
Đối với người phụ nữ nói trên Đức
Thầy không cần tìm con lành dắt lại phật đường với cô ta nữa đâu, cô
ấy đã là con lành tự đến Phật đường rồi còn gì, hà khắc làm chi
với bộ đồ đời của cô ấy.
Đã có học Phật ít ai không biết
câu chuyện Đức Phật tự tìm tới gần để độ một anh chàng thuộc giòng
hạ tiện Chiên Đà La, Ông ta gánh phẩn, tự biết lúc nào mình mẩy
cũng hôi hám nên cố ý lánh xa cộng đồng, đi đường hè vắng. Đức Phật
cao cả, thân Ngài ví như ngọc thể thì anh chàng hạ tiện kia còn
sợ hơn gấp mấy lần nếu đến với
người quyền quí khác, nhưng Đức Phật từ bi xuất hiện trước mặt anh
làm cho anh không thể tránh được. Anh biết mình là hạng thấp hèn vang
xin Đức Phật hãy tránh xa anh nhưng Đức Phật nói “Chiên Đà La à, Như
lai đến đây với tình thương phải vì giai cấp. Đừng đặt giai cấp khi
con người ai cũng có Phật tánh và có thể tu thành Phật.
Từ sự độ người hạ tiện, dầu
những giai cấp quí tộc ở Ấn Độ không đồng tình nhưng từ lần giai
cấp ấy cũng được giảm thiểu sau khi Chiên Đà La tu chứng quan A La
Hán.
Sẵn đây tôi xin kể cho quý vị nghe
chung một câu chuyện. Vào khoảng năm 1982 tôi vào khóa tịnh tu ba năm ở
vùng hoang vắng xứ Hang Tra, có đôi vợ chồng trẻ và một đứa con trai
nhỏ của họ đến chỗ tôi, tự giới thiệu người của huyện Thốt Nốt
chèo ghe Tam Bản nhỏ đi các kênh rạch rang bắp nổ mướn. Chú ấy nói: Nghe
đồn nơi đây có người tu tịnh, chúng con biết mình bạc phước nên phải
trôi nổi tha phương cầu thực bằng cái nghề không sáng sủa gì, xin
được làm chút phước với chú. Nói rồi chú ấy móc ra tờ giấy hai
mươi đồng. Tiền thời Việt Nam Cộng Hòa đã được đổi ra tiền nhà nước
xã hội chủ nghĩa, hai mươi đồng bấy giờ rất lớn mà tôi gần hai năm
qua không xài tiền. Nhìn thấy họ quá bần hàn, ông chồng mặc sà lỏn
áo thun rách với không biết bao nhiêu dấu bẩn, người vợ mặc áo bà ba
củ nhầy nhụa và cái quần vải lông vịt. Qua xã hội chủ nghĩa mới
có vải nầy; hồi may thì đo dài tới mắc cá chân, mặc lâu nó thun lưng
lửng gần đầu gối, bé trai ốm gầy mặc tình ngồi dưới đất chơi dơ mà
ba mẹ không la.
Thấy họ quá nghèo khổ tôi từ chối
nhận tiền bằng cách cầm tiền trao lại tay chủ. Chú ấy buồn rớt
nước mắt và nói: Chúng cháu cũng tín đồ PGHH nghèo khổ lo ăn còn
chưa đủ lòng đâu nghĩ đến bổn phận của một tín đồ phải làm gì. Tha
phương cầu thực lâu lâu mới về, riết nhà hư tan hoang, tiền có một ít
dể dành dụm chứ không dám sửa. Lần nọ cháu nằm chiêm bao vía thấy
Đức Thầy về Tổ Đình người ta đến rần rần mà cháu thì không có cửa
để vô, cháu khóc đến khi thức dậy là ước gối. Cháu nghĩ có lẽ mình
bị Trời Phạt vì đã bỏ nhà bỏ cửa hương tàn khói lạnh. Cháu mót
mái cất lại căn nhà mời bà con đồng đạo đến thượng lên ba ngôi thờ,
cúng nguyện hằng ngày đã làm ăn khá hơn. Chú nhìn vợ chồng cháu
nghèo khổ mà thương không nhận tiền chứ gì. Chú ơi chúng cháu khá
lên rồi, đi làm nghề nầy thì phải ăn mặc như vậy. Chú nhận cho chúng
cháu vui.
Quý vị thấy tấm chân tình trong
manh áo rách. Đừng nhìn cách ăn mặc của người ta mà đánh giá thanh
cao hay trần tục làm mất chánh kiến nơi mình.
21/4/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét