NGHI VẤN 2
BUỔI HỌC 10
NHÓM
HỌC GIÁO LÝ PGHH
NÓI
VỀ ÁC KHẨU (tiếp theo)
Hỏi: Để trừ đi Ác Khẩu Đức Thầy
dạy “ đối với con cháu trong nhà, không nên nói những điều ác đức,
phải dùng lời nói dịu dàng hiền hậu dạy dỗ chúng”. Nhưng dịu dàng
hiền hậu thì chúng không nghe lời, ta phải làm sao?
Đáp: Câu hỏi nầy nghe qua thì dễ
mà đem thực hành là rất khó.
Tạm thời ta không trách về việc
chúng không nghe lời mà hãy coi lại bản thân của mình trước, dạy dỗ
là chuyện sau, như Đức Thầy dạy “ Đối với con cháu trong nhà không nên
nói những điều ác đức…” Làm Ông bà cha mẹ ta ăn ở đúng vai bề trên
của chúng chưa?
“Lựa lời tiếng dịu dàng trong
sạch,
Khi thốt ra đoan chúng hiền từ.
Tích thiện thì thường có phước dư,
Bằng tích ác họa ương đeo đắm”.
Nếu như đối với con cháu mình là
người lớn mà chưa dùng lời dịu dàng trong sạch, đoan chánh hiền từ;
miệng còn ác mà đi dạy thiện cho chúng là khó có kết quả, người ta
không nghe lời phải của người quấy là đương nhiên; còn tích ác…là
còn bị vọng quả. Những khi dạy chúng không nghe, lòng sanh buồn bực ta
nói chúng nó là “họa ương đeo đắm” không phải không có lý nhưng ta
nói trong buồn phiền chớ không nói trong cởi mở. Để hướng đến sự
giáo dục tốt cho con cháu Không chỉ với chúng trong nhà mà với ai
cũng phải dùng lời nói dịu dàng, đoan chánh hiền từ để cho chúng
ảnh hưởng. Tục ngữ Việt Nam
có câu “ gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” ta thể hiện cung cách “đèn
sáng” chứ không phải “mực đen”. Nếu ta chỉ thể hiện “ đèn sáng” với
con cháu mà “mực đen” với láng diềng thì chúng cũng sẽ học cách để
làm mực đen với láng diềng của chúng sau nầy.
Đừng có cái kiểu chỉ huy năm ngón,
kêu lính xông pha mà mình không dám; dạy con làm người tốt, đừng nói
ác hay tập tụ bọn trẻ ác, xúi dục cải cha mắng mẹ trộm cắp của cải
trong nhà; chỉ vậy thôi thì lời nói dịu dàng hiền hậu của ta chỉ
nhằm mục đích bảo vệ hạnh phúc nhà mình, hàng rào bảo vệ còn một
lổ hỏng lớn, chưa được. Gia đình ta là một trong xã hội bao la, sự
liên quan từ gia đình đến xã hội rất cần thiết, con cái lớn lên không
phải chỉ suốt ngày trong vòng tay cha mẹ để nghe tiếng dịu dàng hiền
hậu của cha mẹ thôi. Chúng phải ra xã hội mà cái xã hội chúng đến
không có tiếng nói dịu dàng hiền hậu. Lớn lên có đứa tiếp cận xã
hội nhiều hơn những thân nhân trong gia đình nếu không được ảnh hưởng
tốt những lời nói dịu dàng hiền hậu từ xã hội, chúng chỉ nghe
tiếng nói dịu dàng hiền hậu của gia đình ít người nầy, môi trường
không có sự tập huấn tốt chưa chắc con cháu nghe lời mãi mãi.
Dạy con đừng nói ác, luôn đề cao
điểm thực hiện việc tốt với Ông bà cha mẹ, không quan tâm đến người
ngoài thì chứng tỏ lời dịu dàng hiền hậu của ta mang tính ích kỷ
vì hạnh phúc của nhà mình sẽ không có kết quả cao.
Tôi có một Ông chú bà con, chịu
hết nổi với thằng con trai ngang tàn phá của; bình thường thì chú thích
lo làm giàu không cần ai nói cho nghe đạo đức tu hành. Ngoài thằng con
trai ngang tàn phá của, chú có cô con gái nết na đằm thắm lòng muốn
trường chay tu niệm. Ly gia cắt ái thì chú lại không cho nhưng cái thằng con trai ngang phá thì chú vái
vang ai đến độ nó đi luôn cũng được. Đánh giá chú không trọng đạo
đức mà chỉ trọng giàu và bảo vệ hạnh phúc giàu có của mình.
Người tốt làm việc tốt không mang
tính ích kỷ, tốt không chỉ thực hiện ở nhà mình mà còn tìm cách
làm tốt xã hội, dạy tốt cho con là vấn đề căn bản “tiên trị kỳ gia”
mà để thiếu “hậu trị kỳ quốc” là không ổn. Nhà trong quốc gia xã
hội, xã hội quốc gia không ổn ở nhà cũng không yên.
Dạy con đừng nói ác mà mình hễ ai
làm trái chút xíu cũng giận lên rủa sả. Hãy kiểm điểm lại đi! thấy
mình có nói lời ác thì tự giải quyết trước để làm gương. Mình tự
trị để con cháu nó kính sợ mà không dám không nghe lời. Kiểm điểm
thấy mình mẩu mực xứng đáng giáo dục con cháu nhưng sao vẫn gặp sự
rắc rối trong gia đình… Có thể còn vài vấn đề lấn cấn thông cảm là
hết ngay. Người lớn đâu ngờ rằng ăn, mặc, ở phát sinh những trái
nghịch giữa một nhà hai ba thế hệ: Ông Bà, Cha Mẹ, Con Cháu, ví dụ
Ông bà hồi còn thanh niên thanh nữ cách ăn mặc, xài phí khác hơn cách
ăn mặc xài phí của thanh niên thanh nữ thời nay. Một số Ông Bà hiền
thì có hiền nhưng tính tình cứng ngắt, bảo thủ, muốn đem cái mẩu
mực thời thanh niên thanh nữ áp dụng cho các cháu; trang phục nghiêm
chỉnh không lòe loẹt, bạn trăm năm phải hoàn toàn do sự quyết định
của đấng sanh thành.
Người ta thường bảo “Sông có khúc,
người có lúc”. Khúc sông của Ông bà xưa khác hơn khúc sông của con
cháu hiện giờ mà biểu tìm khúc sông xưa mới được đi thì quá là bảo
thủ từ đó tạo sự rắc rối, con cháu không nghe lời. Người xưa chưa
kịp phát minh sáng tạo những nhu cầu cần dùng như vải sồ, xe cộ,
máy điện tử.vv.. Tuổi thanh niên của thời Ông bà nhà có sắm chiếc xe
đạp là oai lắm, may được năm ba bộ đồ trong nhà là bãnh, có cái
radio ấp chiến lược phát lên cả xóm lại nghe; nhà ai giàu sắm cái vô
tuyến truyền hình trắng đen thì mỗi chiều thứ bảy, chủ nhựt đông như
nhóm chợ. Những thứ đắt giá lúc xưa mà giờ dân thiệt nghèo cũng coi
như đồ bỏ. Việc trăm năm là dây trói cả đời người, chồng vợ của con
mà làm như chồng vợ của đời cha mẹ, chỗ con không thương cha mẹ cũng
bắt thương biểu sao không sanh rầy rà lấn cấn.
Người có lúc, như quý vị biết Đức
Phật Thầy Tây An là cái tiền thân của Đức Huỳnh Giáo Chủ mà sự
giảng dạy của lúc Đức Phật Thầy và Đức Thầy nhiều điểm không cùng.
Phải chăng vì thế hệ của người xưa và người nay có khác nên giáo lý
thời Đức Thầy có vẻ mượt mà hơn và tín đồ cũng theo giáo lý ngày
nay tu hành mấy ai tu theo thời xưa đó. Hiểu được như vậy thì người tu
không chấp pháp và Ông Bà Cha Mẹ cũng không chấp con cháu ngày nay
sống khác hơn mình. Cởi mở sẽ thu hẹp khoảng cách, lời qua tiếng
lại là nước chung dòng, bớt rầy rà sẽ bớt lời ác đức.
Giờ chúng ta trở lại điểm yếu của
câu hỏi: Dùng lời dịu dàng hiền hậu dạy bảo chúng không chịu nghe
lời ta phải làm sao?
Ta thử đặt vào trường hợp tệ nhứt
là dịu dàng hiền hậu dạy chúng không nghe để con cháu muốn làm gì
thì làm, hổn xược cỡ nào thì hổn được không? Nhưng nếu ta hăm he
đánh đòn, đòi đuổi đi hay bỏ đói làm cho con cháu sợ mà tránh ác hành thiện thì cũng phải tìm cách,
giáo dục đi từ phương pháp đến biện pháp, con ngỗ nghịch đầu tiên cha
mẹ dùng phương pháp giáo dục, chừng sự giáo dục không thấm lòng
chúng nó nữa là phải xài đến biện pháp, coi như là một giải pháp
tạm thời.
Nếu dùng giải pháp như thế thì ta
đã không nghe lời dạy của Thầy về điều cấm “ mạnh bạo hăm he” sao?
Điều cấm là phải tuân thủ nhưng
đặt ích lợi của một đứa con hoang chơi, hung ác đầy tội lỗi gây tác
hại nặng nề với gia đình và xã hội, hăm he cho sợ bỏ dữ về lành
để xã hội không bị hại thì Phật Trời chứng giám tấm lòng. Nếu căn
cứ theo lời dạy của Đức Thầy “lời truyền sấm như bài toán đố” hoặc
“ai biết tri việc phải cứ làm” ta đã có đáp số tốt và tri được
việc phải làm thì làm để có kết quả tốt trong sự uốn nắn giáo
dục không hay hơn sao?
Nói không có chánh văn tôi e lý
luận là cách bào chửa.
Đức Phật thuyết pháp độ chúng
cũng chuyên dùng lời hay lẽ phải nói ra, nhưng cũng có những người
quy y Phật mà còn phạm quấy nên Đức Phật phải đề ra giới luật để
cho quý Tăng Ni Phật Tử khắc phục những sai lầm, đâu có ai dám trách
Đức Phật dạy đạo sao còn đem luật để áp đặt tạo khó người ta.
Ở vào trường hợp đứa con khó
tính, bướng bỉnh ta có thể thương con cháu mà bỏ qua nhưng xã hội họ
có chịu bỏ qua không? Lỡ như ác khẩu của nó bị người ta đánh hoặc
gây chuyện lớn hơn đưa vào tù thì xét ra tình thương của ta đối với
chúng không có kết quả tốt. Người sống trong xã hội ai cũng muốn an
cư lạc nghiệp thiên hạ thái bình nhưng có kẻ phá hoại an cư lạc
nghiệp của người khác bắt buộc nhà nước phải đặt ra luật để trị
tội. Nhờ có luật pháp và nhà tù những kẻ sống bằng nghề trộm
cướp vô lương sợ tù đày không dám làm bậy, nếu còn cũng chỉ rơi rớt ít người thôi.
Xưa Đức Phật dẫn dụ ba con ngựa ví
cho ba hạng người: Một con ngựa khôn ngoan nhất người chủ vừa trèo lên
lưng nó thì nó tự động chạy. Con ngựa khác, lên lưng nó không chạy
mà kêu chạy nó mới chạy; con ngựa thứ ba, thót lên lưng không chạy,
kêu chạy cũng không chạy mà phải nện trên thân nó vài cây nó mới
chạy.
Ngựa chạy hay, dạy trẻ nói lành,
làm lành là mục tiêu giáo dục, không cách nầy thì cách khác miễn
sao chúng nghe lời cha mẹ dạy thành người tốt. Nhưng phải chịu rầy
mắng ăn đòn trẻ mới nghe lời là cách trị thấp nhứt, hết cách mới
sử dụng cách thấp nhứt nầy.
5/3/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét