KHÔNG
SE SUA
Dự đám cúng tuần nữ đồng đạo
Trần thị Bợ, nghe thân nhân của vị nầy kể về những hành trạng cao
đẹp của người quá cố khiến lòng tôi cảm phục. Nữ đồng đạo sống
cùng nhà cha mẹ đến già chết. Lúc xưa ở gần chợ Thuận Giang, vùng
sông sâu đất lở, tính sớm muộn cũng phải di dời, cha mẹ mua đất trong
đồng xa chuẩn bị cuộc đổi chỗ. Kim Cổ Tự (Phủ thờ Ông Ba) cũng chịu
chung số phận, vào tuốt trong đồng, may mắn khi đổi chỗ, nhà cha mẹ
cô cất cập ranh chùa để sớm chiều nghe tiếng chuông chùa nhắc nhở
công phu.
Cô độc thân tu niệm tại gia, chay
trường lâu, ban sơ chưa chắc lòng mà gặp bệnh kéo dài, thân nhân đùn
đẩy ăn mặn cho có sức, dụ chừng hết bệnh dùng chay lại không muộn.
Mới tu với phần tuổi còn quá trẻ, tinh thần đạo đức kém cỏi không
kềm lòng trước lời khuyên đầy lý lẽ của người khác nên lở một lần.
Không lâu sau hết bệnh cô dùng chay trở lại. Bây giờ thì đạo tâm mạnh
mẽ hơn, cô hứa với lòng, lở để thua một lần nhưng sẽ không có lần
thứ hai. Lâu sau cô mang bệnh khác và nhiều chứng bệnh ngặt nghèo quy
tụ trong thân thể, khó chịu cở nào cũng kềm lòng niệm Phật cho, kiên
trì trường chay giữ giới cho đến hết kiếp, tháng 4 năm 2017 giả biệt
cõi trần gian hưởng tho 66 tuổi.
Sanh ra trong nhà nông, thân sinh có
mở ruộng, gia đình thuộc dạng “nhà săn cột lớn” nhưng tính tình nữ
tu chất phát không se sua quần là áo lụa mỹ mìu. Ngoại hình xinh
xắn, mặt mày sáng sủa, tuổi dậy thì nữ tu khoác lên mình bộ bà ba
thời cổ dáng suôn đuột, mặc nó, xa trông chẳng khác bà già chút
nào. Lấy đồ ở tiệm về, thợ may đã ủi láng trước khi giao hàng cho
khách, được thẳng thóm những ngày đầu, từ đó về sau quần áo lúc
nào cũng nhăn nheo. Cô có hạnh cách hiền, rất hiền; là con hiếu,
phụng dưỡng cha mẹ, người chị tốt, giúp đỡ các em, cháu đến hết
cuộc đời mình.
Trong khi nhiều nữ tu đương thời mặc
Bà Ba thì ít nhiều vì cũng cho có hơi thời trang, kiểu cọ lên một
chút còn cô thì không. Lúc còn trẻ có đi làm ruộng rẩy tiếp cha mẹ,
sau nầy cha mẹ chia ruộng thì cô cũng đã qua lứa tuổi xuân xinh, ngán
ngẩm việc làm lụn vất vả kiếm nhiều tiền, nhận phần ăn của cha mẹ
cho, cô kêu em cháu canh tác, mình chỉ lấy ít tiền đủ sống đời giản
tiện. Cha mất, cô ở nhà thường để phụng dưỡng mẹ già. Dường như cô
cũng không có bạn đạo nên không mất thời giờ ngồi luận đạo với ai.
Đi dự đám cúng tuần, tôi thấy ở
bàn linh vị trên có thượng hình cô, tấm hình tươm tất lắm lại trẻ
không giống bà cụ tuổi 66. Tôi hỏi những thân nhân và em trong nhà còn
tấm hình nào khác mới chụp đây không? Đứa cháu kêu cô bằng dì không
chỉ đáp mà còn là giải đáp: dì hai hồi còn trẻ cho đến già không
có giao du bạn đạo nên không rơi rớt tấm hình kỷ niệm nào, có chuyện
đi đâu vài ba cây số là lội bộ. Hình để trên bàn linh là hình trong
tấm giấy chứng minh nhân dân rọi ra. Mẹ cô năm nay 90 mươi tuổi vẫn còn
khõe, rắn chắc, trí nhớ không tệ cũng xác nhận con gái của mình
không để lại tấm hình nào ngoài hình trong giấy chứng minh nhân dân.
Nói về điều cô không thích giao du với bạn đạo nào thì đứa em trai
kế cô Trần văn Nhạn trả lời tôi như sau:
Chi tôi không thích đi đây đi đó vui
chơi, cũng không thích lại nhà nầy nhà kia trong xóm, nhà chú tư em
ruột của cha cất cập bên thế mà thật lâu chị mới qua thăm một lần,
chị thích yên tịnh và có nhiều thời giờ tu niệm.
Tôi biết và nói về cô nhiều bởi
vì tôi với cô là anh em cùng xóm từ thuở nhỏ, cha mẹ cô tôi kêu bằng
chú thím, cha mẹ tôi cô kêu bằng bác, hai nhà tình anh em rất thân
thiện. Lớn lên tôi phát tâm tu, thời gian đầu tu tại nhà sau đó đi tu
xa, lâu lâu có về thăm quê, một đôi ngày tới lui trong xóm rồi đi nữa,
nhiều lần như vậy mới tình cờ gặp cô một lần với vài câu chào hỏi
ngắn ngủi qua đường. Sau lâu tôi về quê ở trụ lại dựng lên căn gác
hẹp cũng không nhớ gì về cô. Năm 2016 bổng cô đến thăm tôi với thân
hình tìu tụy, bèo nhèo, tưởng như bà già lở đường lại nhờ sự bố
thí. Thời gian đã làm cho người ta già thì phải rồi nhưng không giống
già thường mà hình thể giống bà già ăn xin, bộ bà ba bợt màu thời
gian, nón lá rách trùm đầu, tay xách cái bị da rắng nhỏ, trông hết
sức là lang thang, gương nga bầu bĩnh của lúc xuân thì đã hoàn toàn
biến mất. Tôi chào chị mà lòng thì nghĩ ngợi, nhớ ngờ ngợ gặp
người nầy ở đâu… chừng cô hỏi: Chị hai khõe không? tôi nghĩ tới… giật
mình, hỏi chứ không đáp:
- Có phải cô hai Bợ không?
- Dạ phải !
- Hết sức lâu mới gặp. Chị hai
khõe, một chút cô lên gác thăm chị hai, chắc chị ấy mừng lắm.
Chị hai tôi cũng như tôi, lúc xưa
còn ở chung cha mẹ nhà gần Kim Cổ Tự (chùa ông Ba) cũ, hồi nhỏ lúc
tuổi lên ba thì chị bệnh ban trái mù đôi mắt, cô Bợ là em trong xóm
thương chị hai tôi, thỉnh thoảng có đến thăm, chuyện trò thân thiện
quí nhau lắm.
Thời gian tôi bị đi xa, chừng về năm
2002 cha mẹ không còn, chị hai sống với người em trai út. Tôi cất nhà
mới cách đó khoảng ba cây số, năm 2003 rước chị hai về ở chung, từ đó,
cái cô chuyên gia đi bộ nầy không tiện tới lui thăm chị hai tôi nữa.
Tất cả quên hết rồi! Bổng nhiên 2016 cô lại thăm hai chị em tôi làm tôi
hết sức bất ngờ. Tôi hỏi:
- Cô đến thăm chị hai chơi hay có
chuyện gì quan trọng?
- Tôi bệnh, đi hốt thuốc nam anh à.
Lâu nay nghe tin anh về cất nhà trong đồng, sẵn trên đường đi hốt
thuốc tiện dịp ghé thăm chị hai và
anh.
- Cô bệnh gì?
- Nhiều chứng lắm anh ơi.
- Cô đi bằng phương tiện gì sao không
thấy?
- Dạ đi bộ.
- Bệnh nặng mà phải lội bộ đi và
về ước chừng già 4 cây số đành lòng sao?
- Dạ, tôi lội được.
- Thời đại nầy xe cộ dặp dìu, thôn
quê nhà nào cũng sắm xe, có nhà ba bốn người sắm ba bốn chiếc, cô ở
nhà săn cột lớn, em cháu chắc cũng vài ba chiếc trong nhà sao lại dễ
dàng để cho cô đi bộ xa trong khi cô bệnh.
- Dạ không sao đâu anh! Hồi nào vậy
giờ cũng vậy.
- Hay cho câu “Hồi nào vậy giờ cũng
vậy”. Tôi phục cô luôn!
Phần đông người ta thường bảo “Ăn
theo thuở ở theo thời” mà cô thì bảo: Hồi nào vậy giờ cũng vậy,
thế thì vẻ sang trọng, vinh hoa phú quí không khiến cô được. Có người
để ý thấy cô không giao du với bạn đạo, không luận việc tu hành nhưng
thường sống ở trạng thái tu mà người khác luận tu. Cô có hạnh cách
bất cần đời, không chen vào chuyện phải quấy của ai, không ham tiền
và sắm dọn. Quá khứ của cô sáng trưng cái hạnh “lạc đạo an bần”.
10/7/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét