PHẬT
LÀ GÌ?
Là tựa đề của một bài viết về
Phật lý cao siêu, Đức Tôn Sư khai sáng PGHH, dạy chúng sanh tu hành theo
Phật Đạo. Ngài tự vấn Phật Là Gì để giải thích giùm tín đồ trong
đạo nói riêng, chúng sanh nói chung:
“Phật giả là giác giả, giác giả
là tỉnh giả”.
Nhân dịp lễ cúng tuần ở một nhà
đồng đạo, khách tham dự khá đông. Cúng xong, ban tổ chức mời khách ở
dùng trà nước, nhân dịp nầy, trong số khách mời có người dựa theo
bài Phật Là Gì đặt ra ba câu nghi vấn như sau:
Thế nào là Phật Giả?
Thế nào là Giác Giả?
Sao gọi là Tỉnh Giả?
Sau khi đưa ra ba câu hỏi vị nầy còn
nói thêm rằng: Trân trọng mời chư huynh đệ hoan hỉ cho tôi xin học
những cao kiến của quý vị qua sức hiểu biết về giáo pháp tối
thượng nầy.
Nghe ba câu hỏi có ba chữ “ giả” xem
rất mới mẻ trong làng nghi vấn, chừng như không ít người thể hiện
tính vô cảm, không có biểu hiệu nắn nót đề tài. Vấn chủ kêu gọi sự
hảo tâm của các vị cao minh, nhưng thời gian cứ lại trôi qua trong yên
lặng một cách hoang phí. Từ lời mời lần thứ nhất cho đến lần thứ
tư mới có một nam đồng đạo lên tiếng:
Kính thưa chư đồng đạo! Vì vấn chủ
mời lâu mà không thấy huynh trưởng nào giơ cao tay, ngồi mà sót ruột.
Thôi thì tôi bắt một nhịp cầu cho người sau đến còn hơn là để im
lặng kéo dài, trong khi ở đây không phải đạo tràng niệm Phật để
người ta áp dụng mặc niệm. Với câu “Đạo pháp vô biên sức người có
hạng” tôi tự lượng hạng sức mình chưa chắc đã biết nên nói qua cái
biết của một đạo huynh: Chữ “Giả” sau mỗi câu hỏi có ý nghĩa là
“Vậy”.
- Cả ba chữ Giả đều là “ vậy” hết
sao? Vấn chủ thắc mắc.
- Thưa phải.
- Thế thì Phật vậy, Giác vậy và
Tỉnh vậy sao? Đơn giản quá!
- Như tôi đã nói: tự lượng sức
mình là thiếu hiểu biết nên nói qua cái biết của một đạo huynh. Nếu
như sự vay mượn của tôi đã làm cho vấn chủ chưa thỏa đáng thì xin
mời Ông đưa ra lý giải của mình.
- Tôi thật sự không biết chớ không
phải giả làm không biết để đùa cợt trên ý nghĩ của người khác. Giả
mà là Vậy nốt thì rất khó tìm
sự học hành trong đó. Nhưng thôi … có thể tôi thiếu hiểu biết về
tính nhất như của câu giải đáp giản dị mà đầy đủ hơn những luận
chứng của “nhiều người kinh sử lảu thông”. Tôi không phụ phàng, xin
hãy để cho tương lai khi trình độ giác ngộ của tôi cao sâu hơn nữa
biết đâu sẽ “Vén ngút mây mù”, còn giờ, mời huynh đệ thêm ý kiến vì
khác tô điểm cho đề tài.
Bổng có một người trông rất lạ,
chắc chắn không phải địa phương nhà hay những địa phương lân cận, trạc
tuổi khoảng năm mươi, lên tiếng xin đóng góp đề tài. Ông nói:
Kính thưa quý bà con mình, người
có tín ngưỡng đạo Phật, mỗi khi trình bày giáo lý trước số đông bà
con tham dự, diễn giả thường mở đầu bằng câu khiêm nhượng “ Phật Pháp
vô biên, sức người hửu hạng”. Nay tôi cũng xin được nói như thế trước
khi giải đáp nghi vấn mà đề tài quá mức nhiệm sâu về giáo lý, mong
có sự thông cảm của bà con và nhất là sự thông cảm của vị đạo
huynh trình bày trước tôi cũng đã nói Phật
Pháp vô biên, sức người có hạng” như tôi.
Sự khiêm nhượng cũng như dùng văn
từ, giọng nói có vẻ thu hút khiến người ta ngóng nhìn và liền có
sự thông cảm khi Ông đặt sự chú ý cho mọi người: đề tài quá mức nhiệm sâu về giáo lý để họ chú tâm theo dõi và hoan hỉ những
khuyết điểm nếu có. Ông nói:
Trước hết, theo sự học biết của
tôi, thuộc về chữ nghĩa, thấy có hơi rắc rối về từ ngữ thì nên coi
lại chính tả, bàn qua chính tả, văn phạm để lấy mực thước. tôi xin
nêu rõ sự liên quan của “Đồng âm dị tự”. Theo quyễn Việt Ngữ Chánh
Tả Tự Dị của học giả Lê Ngọc Trụ, chữ “giả” ( Viết theo Đức Thầy )
có hết thảy là sáu chữ đồng âm dị tự xin kể ra như sau:
Dả: Dư dả
Dã: làm cho bớt chất độc, như dã
rượu, dã thuốc. Đồng thời chữ Dã nầy còn có nghĩa “ Vậy” tiếng ở
cuối câu.
Giả: không thật, đồng thời nói là “
kẻ” như diễn giả, học giả, hành giả…
Giã: đâm giã, giã gạo, giã thuốc,
giã muối, chày giã cối…
Vả: sè bàn tay tát vào mặt người
khác…
Vã: trong người toát ra: vã mồ hôi;
vội vã, vồn vã…
Việt ngữ có sáu chữ giả như thế,
ta thấy dị tự của chữ giả mà nghĩa là “ vậy” thì là “ Dã” nầy
chứ không phải là chữ “ Giả” nầy, như Phật Giả, Giác Giả, Tỉnh Giả
trong bài Phật Là Gì của Đức Thầy. Tôi xin trích vài đoạn Hán văn
có chữ dã là vậy để chỉnh đối. Sách Trang Tử Tinh Hoa có câu:
“ Phong chi tích dã bất hậu, tắc
kỳ phụ đại đực dã vô lực”.
Hoàng Thần Thuần dịch:
(sức gió không mạnh thì không đủ
sức nâng đôi cánh chim Đại Bàng to lớn vậy)
“Trương Vi khư triếp thám mang phái
quý chi đạo nhi vi thủ bị, tắc tất nhiếp giam đằng, cố cục quyết,
thử thế tục chi sở vị trí dã”.
(Cách ngăn ngừa, cảnh giác bọn
trộm cạy rương, móc túi, mở tủ là hãy cột chặt dây, khóa chặt ổ
khóa, đây chính là một dạng thông minh của trần gian vậy)
Căn cứ theo chữ nghĩa, ở chỗ, chữ
nào nghĩa nấy thì ta không thể giải thích lầm lộn GỈA thành ra DÃ
được.
Đối với câu hỏi có ba chữ cùng
thể loại “Giả” xin được hiểu là “ Kẻ”, ví dụ: Tác giả, học giả,
hành giả, khán tính giả… thì theo sự nghiên cứu của tôi Phật Giả là
người tu hành (hành giả) đã đi suốt đường dài từ bờ mê sang bến
giác, suốt đường dài trùng trùng khổ ải của tấm thân tứ đại và
tinh thần thì quá nhiều vọng động sai lầm và chuyển hóa những vọng
động sai lầm thành chơn như lý tánh. Trước Phật Thích Ca đắc đạo,
tại thế gian nầy không có Phật và trước khi thành Phật Ngài là một
con người như bao nhiêu người khác cũng đi đứng nằm ngồi, nói năng ngủ
nghỉ, ăn uống … các cái. Có điều hơn chúng ta, Ngài xuất thân đi tu
từ vị trí đông cung thái tử nhưng không phải do vì Ngài là Thái tử
mới tu thành Phật đạo. Đắc đạo là đi vào trạng thái định tâm của
chính mình, bất cứ ai, giàu nghèo, có học, vô học mà tu siêng suốt
là hành giả sẽ vào trạng thái định tâm, chứ không phải do đấng linh
thiêng nào cho được. Thái tử xuất gia tu hành trên vùng núi tuyết của
Ấn Độ, định tâm, Ngài chứng quả vô thượng bồ đề: Phật Giả là hành giả tu hành thành Phật.
Thế nào là giác giả?
Ta trở lại tựa đề Phật Là Gì làm
ví dụ thì giác giả tức người
tu đã đạt đến cảnh giới nội tâm hoàn toàn trong sáng, giác ngộ
trước mọi thứ mọi chuyện, chung quy là vật chất và tinh thần. Vật
chất hết còn đeo đắm, tinh thần lúc nào cũng như lúc nào đều trong
sạch, vắng lặng, chính là chỗ mà Đức Thầy nói “ … Phá tan các làn
sóng thị-dục lôi kéo vào những nẽo tà, tâm ta chẳng còn xao động,
trí ta tỏ rạng như trăng rằm, một màu sáng suốt, không nhiễm ô cảnh
ngoại, dứt tuyệt hết sự phàm trần…”. Ở một đoạn khác Đức Thầy
diễn tả trạng thái của một vị Phật từ trên cõi “Tây phương Cực Lạc
khùng ngồi tòa sen” lâm phàm độ chúng, Phật là “ Muôn ngày vô sự,
lóng sạch phàm tâm, sao chẳng ngồi nơi ngôi-vị hưởng quả bồ-đề
trường-thọ mà còn len lỏi xuống chốn hồng-trần đặng chịu cảnh chê
khen”
Tâm tánh một màu thanh tịnh, như như
sáng suốt. Tôi dùng từ hoàn toàn giác ngộ để nói rằng Phật nhìn
đâu cũng như như sáng suốt, ở đâu cũng như như sáng suốt. Thế đã rõ
nghĩa câu Phật giả là giác giả.
Sao gọi giác giả là tỉnh giả?
Chỉ cần giải thích tỉnh là đi
ngược với mê. Mê là chúng sanh, tỉnh là Phật. Tỉnh giả là hành giả
đã lột hết tám vạn bốn ngàn phiền não trần lao mây che, khiến vô
minh không còn nữa, huệ nhựt lúc nào như lúc nào đều sáng tỏ. Tỉnh
là mặt nổi của giác giả, biểu
hiện sự tu chứng, dứt đi các nhiễm trược đọa sa, sống trong trần mà
không dính nhiễm trần. Để diễn tả điều cao quí nầy tôi xin trích lời
của Đức Thầy làm rõ ràng hơn về tỉnh
giả :
“Thân tuy còn tục tâm lìa cõi mê.
Trí toan gieo giống Bồ-Đề,
Kiếm người lương thiện dắt về Tây
Phang.”
Tâm lìa cõi mê thì hành giả giác
giả đương nhiên là tỉnh giả, là Phật, còn thị hiện ở trần gian để
dùng đạo cứu đời, cho đời không nhiễm mùi đời, chấm hết con đường
chúng sanh mê đắm, sang qua đường Phật tỏ sáng. Thế nên, sau khi viết
giải thích Phật Là Gì Đức Thầy viết tiếp:
“Khi Đức Thích-Ca thành Phật thì
Ngài nói pháp tứ-đế độ đời trước hơn các pháp, và chỉ con đường
Trung Đạo cho người hành theo”.
Tâm lìa cõi mê là từ đây không còn
mê nữa. Lìa có nghĩa là cắt đứt, đứt lìa, lìa đời. Thân còn ở trần
gian chỉ để dạy dỗ chúng sanh thoát mê khai ngộ, bỏ ác hành thiện,
chính là lập thành câu giác giả là
tỉnh giả.
Vừa ý rồi ! _ vấn chủ reo lên _ hay
lắm, tôi hết thắc mắc. Xin cám ơn đạo huynh, người xa lạ !
17/10/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét