TÀI THÍ, PHÁP THÍ
Nhớ lần đi cứu trợ xa không về
kịp trong ngày, đêm đến có người địa phương lại cùng tôi chuyện trò
thân mật. Tuy mới biết nhau nhưng đã mang chung tâm sự vì Đạo vì Thầy
nên tình mới đó thì đã thắt chặt, trò chuyện tới khuya lắm người
bản xứ nầy mới chào tạm biệt. Thời gian qua lâu, câu chuyện đã chìm
về dĩ vãng nay bổng nhiên nhớ lại phát hiện sự hay hay trong đó. Đến
tôi hôm ấy bạn nói qua một tràng diễn thuyết: Dân tình đây không thiện
cũng không quày đầu hướng thiện ăn năng tội lỗi thì nghiệp ác có
thể đến với họ hằng ngày, khiến lâm cảnh nhà tan cửa nát, nghèo
đói bệnh tật. Họ không học đạo để biết mà tu nhơn tích đức, ta đâu
có khả năng đem tiền của đi cứu khổ họ hoài hoài; nhưng nếu ta mở ở
đây một lớp học đạo, họ học biết, tự mình sẽ thay đổi ác nghiệp
thành thiện nghiệp. Khi đã hành thiện nghiệp thì khổ đau sẽ hết
hoặc từ đó vơi dần và họ có thể chịu đựng với cảnh nghèo thiếu,
biến khổ thành vui, từ đó ta không còn bận rộn việc cứu trợ họ
nữa. Tôi nói như vậy anh nghĩ có đúng không?
Tôi đáp: Luận như vậy hoàn toàn
đúng, nhưng đời đa dạng người, hễ nói tiếng độ đời thì phải tùy
theo hoàn cảnh để tìm ra cái gọi là phương tiện cho phù hợp. Như bạn
nói: Dân tình đây không biết đạo, nào hiểu tội phước là gì, có đem
cho họ ăn hoài cũng không có cơ hội khá lên để đừng nhờ nhỏi của từ
thiện nữa. Bạn muốn dùng Pháp Thí chứ không ưng chúng tôi tài thí. Họ
tối tăm như vậy bạn muốn đem dạy đạo cho họ liệu họ có chịu học
không? Và học, họ có tiếp thu được không? Không học với học mà tiếp
thu không được rốt cũng như nhau.
Đức Thầy là Phật lâm phàm, quán
xét căn cơ của chúng sanh trong thời hạ nguơn sắp hết. Theo lý Tam
Nguơn thì hạ nguơn là điểm cuối của một vòng quay để sang qua vòng
quay khác, điểm cuối của nó từ thượng nguơn đổ xuống hạ nguơn, nhiều
cặn bã xã hội tích tụ không phải đùa vào kẻ tục. Người tu nép
mình trong cửa thiền môn đem lòng hoạt động cho Danh, Lợi, Tình lắm
vị cũng bôi trai phá giới là cặn bã xã hội vô tới chùa. Thời kỳ
mà Đức Thầy cho rằng “Người tâm trí tối đen, đời lắm ma vương khuấy
rối”. Do chúng sanh đa dạng thì độ đời cũng phải nhiều cách nên Đức
Thầy dạy chúng, dùng giải pháp độ đời bằng “Tam độ nhứt như”:
1, Trị bệnh để truyền giáo,2,
thuyết pháp để truyền giáo, 3, viết Kinh Giảng để truyền giáo.
Đứng trước người mà trình độ
giác ngộ về đạo đức không nhiều, ta có thuyết giảng cho họ nghe chưa
chắc họ chịu nghe, viết bài khuyến thiện cho họ đọc họ cũng không
màng đến. Nhưng khi họ lâm vào hoàn cảnh nghèo khổ, bệnh tật, mà ta
đến cứu khổ họ bằng tiền của và sự trị bệnh, tư cách đạo đức
trong ta có thể truyền qua họ không phải bằng lời mà bằng sự thiện
cảm, thương cảm qua con đường vật chất. Họ có thể mở rộng ý thức
căn bản để chiếu cố tình thương với kẻ đi ban bố tình thương không dụ
lợi với mình. Như bạn biết, Đức Thầy dạy chúng sanh tu thành Phật hay
vãng sanh về cõi Tây Phương là chuyện đã đành, sao lại đi phát tài
trị bệnh độ chúng sống lâu trên cõi trần gian cát bụi nầy mà Ngài luôn
vỗ về chúng sanh đừng tham đắm cõi hồng trần, mọi lúc sẵn sàng bỏ
đây đặng về cõi Tây Phương. Nếu suy nghĩ như bạn, công cuộc độ đời
của Đức Thầy dùng Tam Độ Nhứt Như đã hoàn toàn nghịch lý sao?
Trước một người bệnh chưa biết
đạo đức tu hành là gì, trong khi bệnh hành hạ làm đau đớn xác thân,
yêu cầu của họ là hết bệnh ta không giúp họ trị bệnh mà ở đó nói
nhân nói quả do đời trước làm ác đời nầy chịu quả báo, đời trước
ích kỷ tham lam đời nầy phải chịu cảnh nghèo nàn, họ nghe như mình
bị sỉ nhục quá đáng. Đem Phật Pháp nhét vào lổ tai họ không đúng
với yêu cầu của họ. Cách độ chúng như thế phải chăng cho uống lộn
thuốc không? Viết bài “Thay lời tựa” Đức Thầy có đoạn “Nên phương
pháp của ta tùy trình độ cơ cảm của tín-nữ thiện-nam, trên thì nói
Phật-Pháp cho kẻ có lòng mộ đạo qui căn, gây gốc thiện duyên cùng Thầy
tổ, dưới dùng huyền diệu của Tiên Gia độ bệnh để cho kẻ ít căn lành
nhờ được mạnh mà cảm lòng Từ-Bi của chư Vị với Trăm Quan”. Đọc đoạn
trích dẫn trên ta thấy vị thế của tài thí có dự phần đắc lực trong
việc Pháp thí.
Trở lại vấn đề hôm nay, ví dù
chúng ta hai người hai quan điểm nhưng cũng tiến đến mục đích chung
với tâm nguyện giúp đời thì dù hai điểm cũng không làm mất lòng. Như
bạn đánh giá dân tình xứ bạn rất tối tăm về Phật Pháp, cần mở lớp
dạy đạo, học đạo họ sẽ tự khắc phục bản thân không lười biếng,
giỏi chịu đựng sự nghèo thiếu, không ăn xài phung phí… Nếu không được
khai trí, họ đói kém đem cho họ ăn no mà không cải thiện được lòng
họ thì cho ăn mãi cũng không làm cái tâm đạo họ nhú lên. Tôi không tin
là tâm đạo họ không nhú lên, bằng chứng là Đức Thầy đã thành công
trong việc độ bệnh để truyền bá như câu chuyện Đức Thầy độ bệnh bà Chu ng Bá Khánh, vợ Anh Sinh, hay trị bệnh tà
truyền thống ở xã Hưng Nhơn… độ bệnh hay độ nghèo khổ cũng là phương
tiện dẫn dắt đến sự tu hành. Dù khởi đầu Đức Thầy không đề cập sự
khuyên tu hay giảng đạo lý, chỉ là trị bệnh mà sau đó các bệnh nhân
và thân nhân của họ đều là tín đồ thuần thành của PGHH. Đức Thầy
có câu:
“Ông nào lòng dạ hải hà,
Động tình bác ái ra mà làm đi.
Giúp người đói khó nhu mì,
Dạy nó tâm trì niệm Phật làm
ngay”.
Học theo cách của Đức Thầy thì
cứu nghèo cứu bệnh cũng là cứu độ cái tâm cho họ tu hành và phương
pháp Đức Thầy đưa ra dạy chúng dù đã trải nhiều thời gian vẫn được
tiếp nối. Tôi đồng ý với bạn tu học Phật Pháp là con đường chính
dẫn đến sự giải thoát toàn diện nhưng hềm gì trong chúng sanh tâm
tính chẳng đồng nhau. Theo đạo Đức Thầy, ta nên áp dụng câu “Tùy trình
độ cơ cảm của tín nữ thiện nam” mà phổ hóa đạo đức trực tiếp hay
trung gian. Theo tôi, ở vào trường hợp của bạn dùng phương pháp mở
trường dạy đạo cho lớp người tối tăm, lấm lem trần tục tôi thấy là
hơi quá đà vì dẫn còn trong thời kỳ “Cửa thiền môn còn hỡi khóa
then”. Ta hãy tính đến với họ bằng phổ hóa Phật Pháp nhưng không
phải ở mô hình mở lớp dạy đạo mà bằng tâm tình và tâm sự, gởi gấm
tiếng kêu Phật Pháp nho nhỏ có thể dễ đi vào lòng họ hơn. Khi lòng
họ có hứng thú về đạo đức, sau nầy dịp may đưa đến ta mở trường
dạy đạo cho họ cũng không muộn.
Ở đây chúng tôi đang cứu trợ nạn
nhân nghèo đói bởi thiên tai là việc làm từ thiện nên từ thiện là
mục tiêu chính. Bạn bảo cho họ ăn mà không cho họ đạo đức để chuyển
hóa nghiệp chướng như vậy là bạn đã phụ rải việc làm từ thiện của
chúng tôi rồi. Nhưng điều nầy chúng tôi không buồn bạn hay trách bạn
vì chúng tôi biết bạn có chánh tâm về vấn đề truyền bá Phật Pháp
để sớm chuyển hóa ác nghiệp thành thiện nghiệp cho cái xứ nghèo khổ
nầy. Bạn bày tỏ là cố ý rủ ren tôi làm công việc mà bạn cho là đáng
làm hơn, giải quyết từ gốc chứ không như chúng tôi hành động nhánh
nhóc ngọn ngành.
Theo như anh nói: dùng tâm tình và
tâm sự đạo đức, là thế nào anh có thể nói rõ hơn không?
Tâm tình: chữ tình được đánh thức
từ trong tâm với lòng yêu thương mến mộ, bày tỏ tấm lòng của nhau.
Tâm sự: của nỗi lòng, nỗi niềm, những thứ tình cảm được giấu kín
chờ đúng đối tượng mới đem ra nói để chia sẻ. Đức Thầy chia sẻ tâm tình,
tâm sự của Ngài qua những câu như sau:
“Thân khùng đem vắng khóc thầm,
Cựa mình cũng nhớ giấc nằm nào
an.
Từ nay cách biệt xa ngàn,
Ai người tâm đạo đừng toan phụ
Thầy”.
Bước đường độ chúng dầu gặp lắm
chông gai của thế sự, trò đời, tình
thương chúng vẫn không thay đổi:
“Ta bước, bước đường gặp nẻo
chông,
Mà không nản chí với nao lòng.
Dắt dìu nhơn loại câu huyền bí,
Bủa đức dạy đời rạng Á-Đông.”
“Nhìn dân châu lụy ủ ê,
Biết sao trút hết gánh về ta
mang”.
Những lời tâm tình, tâm sự của
Đức Thầy rất dễ chinh phục lòng người. Bạn nghĩ, ai đâu mà thương
mình phải “đêm vắng khóc thầm” vì mình, đến độ “cựa mình cũng nhớ”?
Thấy người lâm cảnh khổ, nước mắt ràng rụa mà thương, muốn lãnh hết
cái khổ của những người đang “châu lụy ủ ê”. Nghe thế bạn lòng nào
không cảm động mà làm cái gì đó cho Đức Thầy không còn “đêm vắng
khóc thầm, cựa mình cũng nhớ” nữa.
Ngày nào chúng ta có được tấm
lòng thương cảm, có những lời nói thương cảm, gây sự thương cảm đến
người khác là ta đã và đang thực hành tốc độ bí quyết Pháp Thí
trong khi chúng ta đang ở chỗ tài thí.
30/1/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét