TÀ
CHÁNH, ĐÚNG SAI
Việt Nam ta có Ngũ Đại Tôn Giáo, tức 5 tôn
giáo có ảnh hưởng lớn trong quần chúng cả nước: Phật Giáo, Công
Giáo, Cao Đài Giáo, Tin Lành và Phật Giáo Hòa Hảo. Các vị khai sáng
tôn giáo đều là những bậc siêu nhân trên trước lâm phàm dạy đạo,
thuyết pháp hay biên soạn Kinh Giảng nhằm dạy cho đời con đường chánh
mà phụng sự. Theo con đường chánh thì nhân dân sống không phạm pháp,
chừng chết đi, do vì lúc sống không sai phạm làm nhân chết đi không bị
đọa vào tam đồ khổ, nếu ai từ cuộc sống không sai phạm còn thêm rửa
sạch lòng phàm thì chết đi không đầu thai trở lại kiếp phàm. Người
tín đồ của tôn giáo nào khi đã học được giáo lý chơn chánh thì từ
nay về sau khắc kỷ: Hành động tà phải bỏ, lòng tà phải diệt. Bỏ
hành động tà, lòng tà người tín đồ liền theo đó tập trung sức mạnh
tinh thần hướng đến hành động và suy nghĩ chơn chánh. Lúc đầu, hành
động chơn chánh với những thay đổi bên ngoài tương đối dễ nhưng phía
trong lòng hơi khó bởi vì lúc chưa theo đạo, sự tích lũy những điều
không chơn chánh quá nhiều, tháo bỏ những điều tà đã tích lũy cho
rổng không là rất khó khăn. Nếu hành động chơn chánh được cộng thêm
suy nghĩ chơn chánh tiếp nối những khoảng bỏ tróng, líp mất kẻ hở thì
hành động tà, suy nghĩ tà, không còn chỗ chen vô quấy rối.
Ta đặt vấn đề hành động chơn chánh phải có
thêm suy nghĩ chơn chánh đi cùng để tránh trường hợp làm việc phải
mà tâm suy nghĩ không phải, ăn cơm chùa, mặc áo nhà chùa, ngồi niệm
Phật, trì Kinh trong chùa mà lòng dạ cứ nghĩ chuyện đâu đâu của
người thế gian. Đức Thầy có lời cảnh tỉnh:
“Đã từng dựa kẻ nâu sồng
Cớ sao tâm trí còn tòng ngoại duyên”.
Khi tà chánh được phân minh mà mình quyết tâm
theo chánh bỏ tà, hành động, tư tưởng và ngôn ngữ sẽ chuyển hóa
đúng hệ. Bấy giờ CHÁNH làm chủ tình hình, là ông chủ nhà đúng ý
nghĩa thì các thành viên trong nhà đều phải có trách nhiệm bảo vệ,
góp sức để làm phát triển cơ ngơi. Cẩn mật theo dõi những thành viên
thường hay có thái độ bất tuân lệnh chủ, ông chủ đang giờ cầu cúng
nó không chịu vào cuộc, ở ngoài làm ồn ào hết chuyện nọ đến
chuyện kia là không hay đâu. Theo dõi để kịp thời giải quyết uốn nắn
cho cong thành ngay, đừng chậm trễ mà cong lâu trở nên thương tật không
sửa nổi làm uổng việc hành trì. Khi chánh không bị đối kháng của
tà nữa, ngày nào còn sống trên trần gian nầy là sống ĐÚNG chứ không
SAI.
Ta học biết như vậy, nói ra những gì ta học
biết là quá hay ho, làm cho nhiều người hâm mộ sự thông minh của ta.
Nếu lời nói của ta không qua kiểm chứng bằng hành động, chừng họ thấy
được hành động của ta không giống như những gì ta nói, có lúc, ngay
cả ta còn không chịu nổi ta thì đừng nói là người khác, họ cũng bỏ
ta thôi.
Người tín đồ khi học giáo lý, do trình độ
không đồng nên chỉ một vấn đề đưa ra là có nhiều ý kiến khác nhau.
Nhận thức khác nhau trước một vấn đề làm tỏ rõ nội dung giáo lý
không nên quá chú trọng việc ai đúng ai sai, mỗi người đều có quyền
hành động theo suy nghĩ của mình, nếu hai vị trong cuộc đi từ bàn
luận đến tranh luận, ngay khi tranh luận đã lòi ra cái xấu thì càng
tranh luận thêm nhiều là càng lòi ra cái xấu thêm nhiều. Khi cái ngã
căng lên thì sự biện hộ ra mặt bảo rằng: Chúng ta bàn luận về giáo
lý là muốn làm sáng tỏ câu chữ trong giáo lý. Tranh luận với bàn
luận hai tướng dạng hoàn toàn khác nhau, bàn luận thì nhỏ nhẹ, thì
thầm, tranh luận làm làm ồn lên sự cãi cọ để giành thắng lợi, có
một kết cuộc đúng sai về ai. Đã có hai tướng dạng ấy làm mẩu thức,
ta rơi vào sự cải cọ ồn lên mà bảo rằng mình bàn luận thế thì
tranh luận phải ở sóng to gió lớn cỡ nào nữa? Trong trường hợp nầy,
bên nào cố tình loại bỏ đối phương bằng chế nhạo, chỉ trích, hạ
thấp đối thủ cho mình cao lên thì chính kẻ có hành động hiếu chiến
ấy là người thua cuộc. Đức Thầy gở bỏ sự dối lòng của những tín
đồ quá say mê tranh luận qua những câu như sau:
“Bị háo thắng việc người không thấy,
Rồi mảng lo gièm siểm nhiều lời.
Vì vậy nên tình nghĩa se lơi
Đâu gần gủi mà tường diệu lý.”
Giáo lý nhà Phật làm minh bạch mọi vấn đề,
ta không minh bạch được vấn đề sâu xa còn tiềm ẩn bởi trình độ nhận
thức của ta kém cỏi. Sự nông cạn của ta là một lẽ mà bản ngã và
sự tự tôn làm trí huệ u tối là một lẽ khác lớn hơn sự nông cạn
của đối phương mà ta phê bình, chỉ trích. Ta tự hào rằng mình học
rộng và nhận thức về giáo lý pháp môn sâu sắc là chỉ có ta suy
nghĩ về ta thôi, còn đáp số của nhận thức sâu sắc mà ta khoe phải
chờ xem ta có vượt qua cửa ải hay không rồi hãy nói. Đừng có cái
kiểu như hai tên vật lộn, kẻ thua bị đối thủ đè nằm dưới sợ người
ta cười luôn mồm bảo: Chết mày chưa, chết mày chưa? Kẻ ngoài không
thấy nhưng nghe và xác định tiếng hắn kêu “chết mày chưa” tưởng rằng
hắn là kẻ chiến thắng, đâu ngờ là tiếng kêu gượng gạo trong lúc bị
đè.
Giáo lý đạo Phật hướng trọn chúng sanh theo
con đường giải thoát sanh tử mà bước tới. Khi chưa học chánh giáo ta
có thể bị tà giáo mua chuộc, quyến rủ, khiến nên hành động đúng
sai. Đã học theo chánh giáo thì tà giáo đừng cho đeo đắm nữa, tất
sai sẽ không còn. Chánh và đúng trong ta cụ thể qua hành động, ngôn
ngữ và tư tưởng chứ không chỉ biện luận, tranh luận hơn người khác
là được. Những từ ngữ mang tính Phật học, giải thích theo khuôn mẩu,
người có chuyên môn hay không có chuyên môn qua giải thích vắn dài chứ
ý nghĩa cũng giống nhau. Những từ ngữ nặng tính thời sự, tâm lý,
đối đải, xả giao … lưu diễn tùy trường hợp chứ không bó buộc vào
đường xưa lối cũ của người diễn trước.
26/1/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét