Tham Quan Hành Hương:
ÔNG THẺ THỨ TƯ
Nói về Ông Thẻ là nói đến Đạo Bửu Sơn Kỳ Hương (BSKH) do Đức
Phật Thầy Tây An sáng lập. Một trong số môn đệ của Đức Phât Thầy là Ông Trần
văn Thành, dân gian ở quanh khu vực miền Thất Sơn tín ngưỡng hay không có tín
ngưỡng về đạo BSKH vẫn gọi danh Ông là Đức Cố. Xưa Ông Được lệnh Đức Phật Thầy
sai đi cấm 4 cây thẻ ở bốn gốc Thiên Cấm Sơn ( núi Cấm). Dùng cây cấm xuống đất
thì là “cây thẻ”nhưng vì cây thẻ nầy có trách nhiệm bảo vệ vùng địa linh nhân
kiệt, không bị bùa ếm của dòng họ Mạc bên Tàu khi đã chạy giặc nhà Thanh qua nước ta. Với cây thẻ mà quyền năng như
thế thì phải nói là Ông Thẻ cho xứng công. Với lại, Ông thẻ nầy Đức Cố Quản đã
vác nó trên vai đi suốt trong rừng, đặt ngay vào vị trí Đức Phật Thầy đã chọn.
Phật chọn dù là đồ vật mà làm tốt trách nhiệm với muôn dân trong vùng, gọi là
Ông thẻ thì đâu có sợ trái ý.
Nơi phượng thờ Ông
thẻ số tư, xã Vĩnh Điều,
huyện Giang Thành, kiêng Giang.
Mười ba chiếc xe mô tô
mỗi xe hai người đi từ hai huyện Chợ Mới, Châu Thành An Giang vượt gần trăm cây
số để đến một nơi không có vì đẹp mắt. Đã xa mà trên đường lại không phẳng, có
đoạn lông chông như sóng lưỡi búa, có khúc thì lại lổ hang cảng giật người. Xe
hì hục mà còn gặp trời xui đất khiến chạy lạc huốc chỗ. Đoạn đường lạc huốc
tính đi và về khoảng ba cây số, chịu phải sức hì hục của xe, người và thời gian
đổi giá ba mươi cây số đường tốt chưa bằng. Hình dung không phải là con đường
mà mười mấy chiếc xe gan cùng mình dám chạy trên sìn lầy. Chịu năm cây số đường
lông chông xáng múc, chạy nép một bên lề dưới sát chân ruộng, đúng ra chỉ dành
riêng cho người đi bộ còn khó mà tụi tui hăm mấy đứa liều mạng cho xe nó bườn
tới. Kênh mình qua mấy lổ hang, quá sức già tui bị vọp bẻ lưng, bẻ chân, già
tui hết sức chịu đựng cho xe dừng lại nghỉ chút để vọp đừng bẻ nữa mà không dám
nói với ai về chuyện tai hại nầy. Các xe thấy tôi dừng đều dừng theo, vậy là có
cơ hội để mà bàn bạc một cách nẩy lửa. Xe kia có một phụ nữ chỉ ngồi sau cho
người ta chạy chỡ mà sợ khiếp đến lằn nhằn nổi nóng tuyên bố bỏ cuộc. Tôi bắt
đầu lo sợ có sự hưởng ứng phong trào, mới đi chưa già buổi sáng lại có một
người tuyên bố bỏ cuộc, e cái câu “bà con không giống, giống người mở hàng” mới
tức, kéo nhau mà hô “ rút” là báo hại lổ cái công to.
Cảnh các chú
bác hội ý khi nhầm đoạn đường khó đi.
Tôi nghĩ, vào trận mới
có chút công mà đầu hàng khơi khơi ai mà chịu được sự lổ lả chư! Chúng tôi ráp
lại khuyên còn phải nói dối một cách vô tư: Rán lên chị, chỉ một chút nữa là
tới. Qua cầu là hết khó, bên kia đường dễ chạy, không còn đất cho mình sãi ngựa
nữa đâu mà sợ. Xúm nhau khuyên lắm lần chị ta mới chịu đi tiếp với vẻ mặt không
còn chút vui nào.
Dễ gì chứ! Qua cây cầu lúc lắc, rung rẩy thiếu
điều muốn té bỏ mạng mà đường xá còn tối tăm mày mặt hơn, bùn trịnh lút bánh
xe, chạy tới không được, rút lui không xong mà phía sau, người thanh niên to
con nhất nhì trong đoàn như chú mười Đức còn phải rên: Xe tôi mắc lầy rồi! Tôi
cho dựng đứng chiếc xe mình để trở lại chừng chục mét tiếp vần công với chú
mười Đức. quay lại mới mấy bước, thì xe tôi ở một mình buồn quá kêu lên một
tiếng “Rầm”, quay mà coi thì nó nằm một đống, tay cầm lái bên trái nhụi sâu
xuống sình, cái má kiếng đèn, áo xe bết đầy sịnh non. Những chiếc xe chạy gần
sau đều bại trận, không ai dám bỏ xe mình đi tiếp. Xe chú Mười Đức lớn thây,
bãnh thật là bãnh với cái giá thành hiện là một trăm sáu chục triệu cũng đứng
chết trân dưới bùn. Trông trước xa xa có mấy anh em sửa đường, rải đá bụi, nhờ
sự tiếp cứu của họ mà chiếc xe được thoát lôi lên, còn tôi đi một mình phải
chịu rán cái thân già đỡ xe lên hai lần mới đứng được, tôi mệt hết muốn đứng
nổi, nhìn cái mặt mày của chiếc xe yêu quí, thương hết có vô.
Vất vả như vậy để đến
với một nơi hoàn toàn hoang vắng nằm giữa cánh đồng không thấy một bống người,
thế mà vẫn là cái nơi có biết bao tấm lòng ấp ủ. Người có tín ngưỡng Bửu Sơn Kỳ
Hương (BSKH) và Phật Giáo Hòa Hảo (PGHH) kính trọng nơi đây là di tích lịch sử
của Đạo BSKH.
Tín đồ PGHH
đang lễ bái Ông thẻ số tư.
Chúng tôi đến địa điểm
Ông thẻ thứ tư vào lúc 10 giờ sáng ngày 12 tháng 11 nhằm 20 tháng 9 nhuần 2014.
Bốn phía đồng ruộng mênh mông bao lấy một dãy đất gò um tùm cây cối là cái
bàn gổ thô sơ, trên không có mái ngói hay lá, thiết mà bằng tấm platic nhỏ vừa
đủ che. Cận sau mái che mọc đầy cỏ dại, phía trước có cây Bồ Đề.
Tôi đã dắt đoàn đến đây
nhiều lần và mỗi lần đến, thấy quang cảnh chung quanh giữ nguyên không có thêm
một chút quyến rủ nào nhưng chỗ thờ thì thay đổi đến mức không thể tưởng tượng
được. Tôi đến lần đầu cách nay khoảng mười năm, chỗ thờ chỉ có một nắm chưn
nhang với vài cục đá dụm lại làm chỗ cắm hương cho khách hành hương, trên không
có mái che, cận phía sau là hai đống lư hương bị đập bể nát nếu gom lại mà
chất vào thúng thì có khoảng hai thúng giạ, cận trước một vùng toàn là tro
than và tàng tích để lại sau cuộc đốt cháy là vài khúc cây kèo cột bị lửa đánh sập bung ra ngoài vòng lửa. Tôi đến lần thứ hai, chỗ thờ có một lư hương
dưới một tấm thiết bẻ co xếp như tấm cà rèm phủ lên chiếc xuồng Tam Bản. Tôi
đến lần thứ ba, tấm cà rèm và cái lư hương bị biến mất mà chưa biết ai đã
làm chuyện hổn ẩu nầy. Tôi đến lần thứ tư xem có sự may mắn hơn, một
căn nhà nhỏ trên lợp lá dừa nước, bốn bên vách rào cũng được che kín bởi loại
lá nầy. nhà có ngăn vách buồng, gian trước với một ngôi thờ tượng trưng về Ông
Thẻ. Chuyến đi nầy tôi đã may mắn gặp cô năm Lệ cùng chồng đến bái viếng, nhà
ngoài kênh xáng cách đây ba cây số. Ông bà thành tâm thành ý với chuyện Ông thẻ
thứ tư chưa có ngôi thờ tôn nghiêm và đi vào hoạt động hợp pháp, đã nổ lực vận
động cho đây trở thành khu di tích lịch sử, cúng lễ theo dòng phái BSKH và
PGHH. Cô nói, Đức Cố Quản Trần văn Thành là tấm gương trách nhiệm phải thực hiện cho
bằng được sự sai bảo của Đức Phật Thầy. Xem gương Ngài mình cũng nên làm cái vì đó để theo đuổi mục đích chung. Ông bà chạy lo về thủ tục hành
chánh xin xây cất khu di tích lịch sử và nhờ đến sự tiếp tay của mẹ Ông thủ
tướng Nguyễn Tấn Dũng, nhưng tới nay chưa có dấu hiệu tốt. Tôi hỏi qua căn nhà
mới cất trong khu Ông Thẻ nói trên, cô đáp: nhà nầy là của con trai Ông chủ đất, cậu ta có vợ và
cùng bà xã ra ở riêng. Cất xong căn nhà vợ chồng dọn đồ về ở thì đêm hôm đầu
tiên cả vợ lẫn chồng đều bị người khuất mặt hiện đến đuổi đi, chưa ngủ được
chút nào đã thấy quân binh rần rộ, phát sợ khiếp người phải bỏ chỗ mà đi. Ông
chủ đất, cha của đôi vợ chồng trẻ nói trên nghe chuyện ốc ác nổi rần mình, tin
chắc đây là vùng trung tâm điểm của Ông thẻ thứ tư đã thất lạc, đồng ý hiến nhà
và phần đất nầy cho phần thiêng liêng.
Nghe chuyện cô năm Lệ
vừa kể tôi rất mừng và tưởng đến một tương lai sáng sủa còn cách không xa. Ai
có ngờ đâu, năm sau tôi đến thì căn nhà ấy cũng bị biến mất.
Giờ trở lại 12/11/2014 tôi hết
biết là lần thứ mấy mà nơi thờ Ông Thẻ thứ tư vẫn còn là sự đổ nát, tiếp diễn
sự phá phách vùng tín ngưỡng có tên trong lịch sử tôn giáo BSKH.
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét