Niềm Tin Về Sự Cứu Độ
(tiếp theo)
Mắt, Tai, Tâm…cứ bị chướng ngại
hoài hoài lục thông không thể có được.
2, Ngài Thể Hiện Trong Tất Cả Để
Cứu Khổ Ban Vui: Người tu theo đạo Phật muốn chứng đắc quả vị thì trong chuyện
tu hành, phải phát Bồ Đề Tâm, cái tâm rộng lớn: Rộng lớn trong chiến thắng
phiền não, rộng lớn trong bình đẳng pháp môn, rộng lớn cái tâm thương người mến
vật, chẳng những thương thôi mà còn phải cứu khổ ban vui cho chúng sanh, thuần
nhất việc cứu khổ, hành giả không có bất kỳ lý do nào gặp khổ không cứu mà còn
chồng chất sự khổ não lên người khác. Ta đến với ai không phải để vạch tội mà
là tha thứ, không phải để sỉ nhục mà là nói tiếng yêu thương, xoa dịu. Được
điều đó trong chính mình hành giả đã trải nghiệm lời Phật trong cuộc sống thì quả
là thú vị, không còn coi sống hay chết ra vì nữa. Có của mới đem cho, không
chút hạnh kiểm trong mình đòi dạy hạnh kiểm người khác chỉ là nói suông cho
thiên hạ cười. Người đang khổ vì nạn đói, dẩu có nghe người cho suông nói suông
một ngàn lần một triệu lần thì người đói vẫn đói. Lo đi cứu khổ người ta cái
bệnh Danh, Lợi, Tình chút chút thôi và còn trong vòng nghi ngờ, chưa chính xác,
không nhìn lại mình để thấy rõ ràng mình bị mê nhiễm là chính xác không còn vì
để nghi ngờ. Mình đã và đang bị Danh Lợi Tình cám dỗ, mê nhiễm nặng đến quên
Phật, quên con đường về Phật, loạn hoạn chốn hồng trần. Ngớ ngẩn quá đi! đâu ai
cần cái người có bệnh sắp chết không có cách thoát thân còn làm giọng anh hùng,
Bồ Tát. Một người rao bán thuốc trị ghẻ lác, quảng cáo thật là bài bản, hay ho,
khách hàng muốn mua dùng nhưng nhìn lại thân hình nhà quảng cáo ghẻ lác cùng
mình thì người tiêu dùng thuốc trị ghẻ lác phải nghi ngờ lắm, bỏ con số gie
cho xong.
Lòng mình có tình thương mà kẻ kia “ sưu tập” ở
đâu quá nhiều tình ghét, nói
ra là ghét, ta thấy sự ghét ghen của họ quá tạo áp lực lên bản thân họ khiến
cuộc sống trở nên cay cú. Ngọn lửa nóng giận tuy dữ dằn, trịt một chút là đốt
tới, nhưng đừng lo, lửa có chứng tích sợ nước, ta cứ luôn mang nước theo mình
cái đã, ngọn lửa nhỏ vừa hừng lên, chỉ một bát nước thì lửa sẽ biến ngay. Nghe
một người nổi cơn thịnh nộ với những anh em, chòm xóm; chưởi bới lắm điều tồi
tệ, để dằn xếp trận địa coi mòi quá hung dữ nầy ta đến khuyến thiện họ chứ?,
Gọi là đi công tác Phật Sự, hành giả có chứa nước trong mình nhiều chưa? Càng
nhiều càng tốt, bởi e chiến tranh miên diễn sẽ đối đủ với mỗi phát lửa bốc lên.
Chứ nếu, đi chữa lửa mà mình mang theo ít nước gặp lửa giận kéo dài, người đi
làm công tác chửa lửa nửa chừng hết nước, bị nóng nó đốt tới, người chữa lửa
cũng thành lửa nữa là nguy to. Một ngọn lửa chữa chưa tắt trận địa sanh thêm
một ngọn lửa thứ hai, chiến trường hai bên đều lửa, ai cứu ai?
Sứ giả của Như Lai phải giàu nước
mát, cung cấp đủ nước mát cho trận địa, người ta nóng chưởi đến bao lâu trong
mình sứ giả cũng cho đủ nước, mát lạnh hoài.
tín đồ PGHH thường thì trước khi đi công
chuyện khỏi nhà, nghiêm trang đến kính lễ 2 ngôi thờ cữu huyền và Tam Bảo nhờ
sự hộ độ, đi ra thì mang cái tâm Phật chừng về cũng về với tâm Phật nữa thì hay
biết mấy! Nhằm lúc đạo tâm bế tắt, không có Phật theo về, ta mang về nhà cả cái
bầu tâm sự, đôi khi không phải là chuyện của ta mà là những thứ chuyện không
đâu, đầu đường xó chợ cũng hốt chứa đầy bụng mang về. Mang những thứ
tai bai họa gởi vô duyên vô cớ về nhà, làm gì cũng bị nó nhắc nhớ, châm chít,
cúng Phật nó chen vô làm cho lặp dặp, nhai bấy bá cái băng, sượng sùng. Phật
trong lòng bị vô minh gói gọn, hết giãi giụa, Phật bên Tây Phương cho dù có xa,
nhưng kêu là Phật nghe Phật cứu, mà lúc ấy ta có kêu đâu.
Thế gian có nhiều đạo, đạo Phật là
một trong số nhiều đó, mỗi đạo có sắc thái riêng, có đặc trưng sự cứu độ. Để
đạt diệu năng của sự cứu độ, Đức Phật đưa ra chuẩn mực cho những ai muốn được
cứu độ, ví vụ: chuẩn mực của pháp môn niệm Phật cầu vãng sanh Cực lạc hành giả
phải có Tín, Nguyện, Hạnh. Nói cách khác, Phật cứu độ chúng sanh là đưa ra một
việc làm cụ thể để chúng sanh tự mở trói cho mình, là một pháp môn hành thiện
cho mình không hành ác, không có sự chung cuộc bị ác kéo lôi để đường về Tây
Phương an dưỡng được thượng lộ bình an. Chúng sanh vì vô minh làm điều tội lỗi,
Đức Phật vượt khỏi đám rừng vô minh mà nhìn lại chúng sanh đang lặn hụp trong
biển khổ. Để cứu khổ họ Ngài giảng giáo lý “Tứ Diệu Đế”sắp qui trình “Khổ Đế”
đi đầu, qua quá trình đầy tính nhân quả, Đức Phật đã định rằng con người chiệu
kiếp sanh khổ là do Tập Đế, tập tành điều xấu, đắm say cõi giả làm Nhân thì quả
Khổ sẽ theo sau. Biết mình đang chịu khổ và nguyên nhân của sự khổ là gì rồi
thì phải mạnh dạn mà “Diệt” nguyên nhân của sự khổ để tiến lên một bước là học
đạo “Đạo Đế”.
Sự cứu độ của Phật là dạy chúng
sanh tu thành Phật rồi chúng sanh tự tu thành Phật, không có chuyện “thành phật
giùm” hay “cho thành Phật”. Người không biết nấu ăn mà lại biếng nhát ăn nhờ
mãi là không được, thay vì kêu cho họ ăn tốt hơn hết là dạy cho họ cách nấu ăn.
Trên con đường Giải thoát Đức Phật đã đi và đến trước chúng ta, Ngài dạy chúng
ta những điều Ngài từng trải để chúng ta theo đó mà tự cứu mình. Đức Huỳnh Giáo
Chủ nói:
“Phật Từ Bi độ trong nhơn vật,
Là luật kinh dạy rất tinh tường.
Nếu chẳng nghe hồn vướng tai ương,
Chừng ấy mới kêu mời khó rước”.
Ông Thanh Sĩ cũng bảo:
“ Tội cũng bởi do mình gây tội,
Mê cũng do mình gội hết mê.
Phật đi Phật biết đường về,
Chúng sang lạc lối u mê tại mình”.
Đức Phật có Từ Bi đồng thời cũng có
tâm Bình Đẳng, sự kết hợp tác động tâm lý người học đạo không thể có Từ Bi mà
thiếu Bình Đẳng, nếu đặt trường hợp cần phải giải quyết cho có lòng Từ mà vi
phạm Bình Đẳng có thể dẫn đến sự rủi ro nhiều hơn là kết quả tốt.
Cô Lan đánh chưởi cô Huệ trước, tất
nhiên là cô Huệ không nhường. Chuyện dĩ lỡ qua rồi, nhà Sư lấy lòng Từ Bi Phật
đến khuyên cô Huệ tha thứ cho cô Lan chứ không có quyền ngăn cấm cô Huệ không
được trả thù. Vì nếu làm vậy cô Huệ sẽ hỏi: Lúc chị Lan đánh con sư không cấm
chị ấy, để con ăn đòn muốn chết, giờ với kẻ tội lỗi đầy người Sư cấm không cho
con đánh trả chị ấy là sao?
Thuyết Nhân Quả là giáo lý cương
lĩnh của đạo Phật, không phải người ta đánh mình, mình đánh lại là quề. Lấy
luật pháp thế gian mà suy, một kẻ cố tình gây tội đánh người, nếu như người bị
đánh dằn được cơn giận không trả đòn để
cho luật pháp giải quyết; người bị hại mà tha thứ thì sự mắc mớ giữa đôi bên có
thể hóa giải. Nhưng nếu người bị hại chơi theo luật gian hồ ăn miếng trả miếng
thì cả hai đều có tội, luật pháp tóm cổ cả hai vào tù; luật thế gian không
cho phép ăn miếng trả miếng là quề, luật nhân quả của Phật cũng
không chấp nhận chuyện quề ấy.
Không thể người chuyên làm ác lễ
bái Phật, Phật cho thành thiện hết tội. Lễ Bái, Niệm Phật là tạo nhân về nước
Phật ở, làm ác là tạo nhân luân hồi trong 6 nẽo để chịu sanh tử trả quả, có ác
có thiện mà phước mỏng hơn tội thì tội đương nhiên bị nghiệp húc mạnh hơn, rớt
xuống địa ngục thay vì phải lên cõi nước Tây Phương. Lễ Niệm Phật phải thật hành hai món chánh: Chánh
Niệm và Chánh Tư Duy, không chịu suy gẩm những điều chơn chánh cho mở rộng
chánh chơn, theo Phật mà hành trạng còn quá mê tín, ta không phóng quang chánh
niệm cầu Phật thì Phật cũng không phóng quang tiếp độ ta.
Đức Phật cho biết chúng sanh có
chơn tâm như Phật, chỗ ta có được bây giờ là chúng sanh. Từ chúng sanh mà tu tâm, có sáng suốt hay u
tối là do ta có đẩy nhanh tiến trình hành đạo hay trì trệ bởi sự tríu mến của
dòng đời. Phật dạy ta làm chớ Ngài không làm giùm ta. Người vì vô minh
dẫn tới sự luân hồi cai nghiệt, sanh ra liền chịu khổ đến phải khóc suốt mà lớn
lên không thức tỉnh tu thân, sống làm tay sai cho vô minh chết phải theo vô
minh thọ thân khác. Sự ngu đần có thể dẫn ta đi đầu thai một kiếp khác còn tệ
hơn kiếp nầy, khổ hơn kiếp nầy và ngu muội hơn kiếp nầy. Ôm vô minh mà đi như
người mù làm việc gì cũng trong bống tối. Người vô minh muốn được Phật cứu thì
phải nghe lời Phật dạy: khai mở sức hiểu biết, khai thông con lộ Niết Bàn từ
chính tâm linh mình. Ông Thanh Sĩ nói:
“Nơi trong tim não
người ta
Nhiệm mầu có đủ rán mà
phát minh.”
Đức Phật dạy, tất cả các pháp môn
chỉ để diệt vô minh và theo sự giải thích của Đức Huỳnh Giáo Chủ, tai hại bậc
nhất của nó là nhận giả làm thật:
“Màn vô minh che mờ căn
trí
Nên thường khi nhận
ngụy làm chơn
Lo huyễn thân vật chất
kém hơn
Chẳng tìm biết tin thần
đạo đức”.
Từ phản ảnh đích thực đó, ai mà để
tâm lo cho huyễn thân có dồi dào vật chất nhiều hơn sự trau giồi đạo đức là vô
minh, là nhận không rằng có nhận giả làm thật. Hành động bởi vô minh gây nhiều
tội lỗi, cấu nhiễm trụy lạc thấp hèn. Để diệt vô minh Đức Thầy đưa ra phương
thức hiệu quả tuyệt vời:
“ Nếu ta tìm con đường Bát Chánh Đạo của Phật mà đi, giữ
tâm thanh tịnh, làm việc nhân từ, không lòng hờn giận, chẳng dạ ghét ganh, chuyên
tâm Niệm Phật giúp thế độ đời, đừng chứa điều phiền não và để bụng tham lam ích
kỷ, gây mối thiện duyên, lần lần trí huệ mở mang, cõi lòng sáng suốt, thì màn
vô minh sẽ bị diệt mất”.
Và: “Người học đạo muốn mở mang trí huệ cần phải tìm
phương pháp diệt cái vô minh (tối tăm ngu muội)”.
“ Muốn diệt cái vô minh trước phải điêu luyện khối tinh thần cho mạnh mẽ…”
Sức mạnh của vô minh là lòng dạ đen
tối, lòng dạ càng đen tối thì vô minh càng nhiều, như bầu trời đầy mây che, sức
sáng mặt trăng mặt trời sẽ bị giảm. Vô minh dẫn con người đi theo vòng quay
luân hồi thì chúng ta cũng biết vị thế của nó đã làm chủ tình hình, quyền hành
trong tay, lập nội các có tướng mạnh binh hùng, bây giờ muốn lật đổ quyền làm
chủ của vô minh đâu phải dễ.
“ Điêu luyện khối
tinh thần cho mạnh mẽ”. Khối : theo Tự Điển giải thích là cục, tảng,
có sức cứng chắc, nhiều vật nhiều thứ kết thành. Tinh thần: Sự hiểu biết, phân
biệt những ý nghĩa tình cảm, những hoạt động về nội tâm con người, khác với vật
chất, thân thể vô tri. Tinh thần mà được huy động thành khối, tập họp được
nhiều thiện pháp, nhiều suy gẩm sáng suốt rồi hành theo những điều mình suy gẩm
bống đen vô minh sẽ “đi đầu thay” sớm thôi.
Kết Luận:
Kính thưa chư quý đồng đạo! thông
thường mỗi khi đặt vấn đề Phật cứu độ người ta tưởng ngay đến chuyện Đức Phật
sẽ chuyển họa thành phúc, chuyển khổ
thành lạc, chuyển mê thành ngộ… cho chúng sanh, thành thử chúng sanh
luôn mang cái bệnh tu ít mà vái nhiều. Tu là tự sửa mà vái là mong cầu Phật sửa
giùm. Tự sửa xấu để thành tốt sẽ chắc ăn hơn trong khi cầu người khác sửa giùm
là không thực tế.
Qua đề tài Niềm Tin Về Sự Cứu Độ
tôi vừa nêu diễn, thuần nhất một pháp môn tu là “Tu Tâm”. Đức Phật dạy mỗi
chúng sanh đều có tánh Phật, tự tu sẽ thành Phật. Bằng muốn sanh sang cõi Cực
Lạc phải chuyên trì cách tu niệm Phật đạt cảnh giới “ nhất tâm bất loạn”thì
Phật sẽ cứu độ.
Kính thưa chư đồng đạo! buổi thuyết
trình giáo Lý đến đây xin tạm dừng. Kính chúc quý vị bồ đề tâm tinh tấn.
Lê Minh Triết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét