Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2014

Kể Chuyện:
NGƯỜI NHƯ THẾ MÀ TU

 
      Trong đoàn chụp kỷ niệm sân sau chùa Vạn Linh


 
Anh hai Tung Hoành, xin lỗi, anh ta họ tên là Nguyễn Văn Hoành nhưng vì cách ở đời của anh mà các bạn “Hội Ve Chai”đặt thêm cho anh chữ “Tung” đứng trước chữ Hoành, kêu nối liền cho có “Điệu” mạnh mẽ. Bạn hội ve chai chịu đặt tên ai là kể rồi, hết gở. Cha mẹ anh sống đời hiền lương, uy tín chẳng ai dám cợt, nghe người ta kêu tên con mình là Tung Hoành kiểu cợt quá lố thì buồn lắm, ôm bụng chịu mắc cỡ với tiếng thị phi mai mỉa của hàng xóm.
Nhưng Anh Hoành nghe kêu như vậy thì khoái, có cao hứng như người lính được lên “ Lon ” gắn chức, chúa quậy trong hội ve chai nên hội mới tôn vinh anh cái tên đó để đời. Mỗi khi rượu vào “ tới cở” sà quây sà quây trợt là ngôi chúa hiện lên đôi mắt đỏ kè đụng chỗ nào cũng quậy được. Có lần hội ve chai nhóm giác chiều ở nhà của một thành viên cách nhà anh chừng trăm thước; hội không họp nhau thì thôi chứ đã họp, có bận gì thì cũng phải cho rảnh đặng cụng ly. Tìm mới được một ít mồi màng thì mồm ra nước dãi không cưỡng được sức thèm, vội cho cụng độ. Đi mới nửa đường cơ là sạch bách mồi. Người say chưa đủ chuẩn, rượu còn mà mồi cạn chịu yên sao nổi mà chịu! Rượu hừng hừng lên mặt đỏ đỏ xanh xanh anh Tung Hoành khập khểnh về nhà ngay lúc vợ anh đang chuẩn bị hương nước cúng chiều, anh đi thẳng vào trong kẹt vách nhà bếp ôm con gà mái đẻ, trên ổ có 8 cái trứng, anh vội cổi áo ra chia nửa giang san, chừa 4 lấy bốn cho công bằng. Bắt gà hốt trứng xong ra đi, tiếng gà kêu như cầu cứu, bà chủ đang cúng Phật còn ai mà dám, mấy đứa con gái con trai trong nhà, thấy ông tía say sỉn sợ văng tục chúng đã lủi đi lánh nạn.
Ra đến đầu ngỏ không biết anh Tung Hoành nghĩ còn thiếu cái gì mà trở vô…định làm gì đây? Hối hận ăn năng? Không dễ có chuyện đó đâu! Anh lấy của trong nhà đi ban phát tiệc tùng cho mấy người bạn nhậu mà với vẻ cường điệu, hách dịch thấy ngứa tay muốn đánh vợ một cái cho có oai Ông chồng, dằn mặt vợ của mấy đứa thành viên trong hội  để sau nó đừng có mà hó hé đến mấy Ông nhậu nầy. Nhưng vợ của anh, đang thì thụp lạy Phật trước bàn Thông Thiên nghe tiếng gà kêu la biết chồng bắt gà mái đẻ ăn thịt, tâm động đậy, trái tim đánh lung tung, chị cố gắng đọc thiết tha bài nguyện cho lấp đi tiếng gà kêu đầy sóng gió trong lòng; lời cầu nguyện bị dính đùn cục trong tiếng gà kêu oác oác.
Rượu vô là hung hăng bất kể Trời Đất, nhưng lúc trong người không rượu cũng dễ thương. Làm lụn giỏi giắn siêng năng, thương vợ thương con, ai có nói cao nói thấp gì cũng được. Chị Thon vợ anh cũng vì anh mà ăn chay tu niệm, siêng đi chùa lạy Phật, cầu Đức Phật hộ độ cho anh tỉnh tâm hối lỗi, bỏ rượu, tu niệm tại gia, nhưng tới nay anh vẫn chứng nào tật nấy.
Chị Thon nằm đánh đưa trên chiếc võng tư duy tìm cách kéo chồng ra khỏi hội ve chai, bỗng chị nhớ lại có lần theo đoàn hành hương chiêm bái vùng bảy núi, đồng hành có một người đàn ông mặt mày trông rất hung tợn, chị sợ không dám đi gần ông ta, lỡ có đi gần chị trông ông ta như trông trộm. Đến điểm dừng, ban tổ chức đoàn kêu mời quý bà con ngồi xúm lại một chỗ để nghe vị thuyết trình viên diễn giảng đạo lý khuyên tu, đề tài nói về nhân quả báo ứng, phân tích minh bạch. Thính giả rất hài lòng cho đề thuyết nên đã cổ vũ bằng những tràng pháo tay làm rộn ràng hội trường. Gả đàn ông có vẻ mặt hung tợn nói trên nghe qua như người mê sực tỉnh, liền trên nét mặt đổi màu hung dữ, lòng biết ăn năng, ngay khi đó ông ta thỉnh cầu vị thuyết trình viên và chư quý đồng đạo lớn tuổi đi trong đoàn làm chứng minh cho ông cải hối lo tu. Toàn thể trong đoàn vỗ tay, một tràng pháo tay rất dài, chị Thon cũng cao hứng thế nào mà vỗ mạnh tay, quyết liệt, sau cảm nhận đôi tay ê ẩm. Được thưởng cho tràng pháo tay xứng đáng, gả đàn ông nói trên móc quăng gói thuốc lá từ trong túi áo sơ mi, thảy luôn cái hột quẹt ga, tiếng vỗ tay lại vang lên chưa kịp dứt để ông ta nhớ một điều gì, nhớ rồi, ông ta kéo ngăn cập lôi ra 3 gói thuốc điếu He Rô giụt luôn xác….
Suy nhớ đến đó chị mỉm cười, hai tay nắm căng chiếc võng ngồi đứng nhanh dậy hướng mắt về chồng.
Anh Tung Hoành sáng giờ không đi đâu. Dùng cơm sáng xong anh trải tấm đệm da rắng lem luốt màu thời gian trước sân nhà, lôi hai ba thứ phân trộn chung đem bón lúa, đôi tay anh dính đầy phân lâu, biết là chồng rất thèm thuốc, chị mồi đưa thuốc cho chồng, đưa cái giẻ rách cho anh lau đở hai ngón tay gậm điếu, song chị e ấp thật dịu:
Anh à, xét nhà mình cũng dạng đủ ăn đủ mặc với đời, có quá lo làm giàu tranh danh bòn lợi cực thân thêm chớ sung sướng chi đâu mà ham. Mình lớn tuổi rồi, chúng ta nên chiết bớt thời giờ ham làm cho có đi đây đi đó mà biết xứ nọ cảnh kia với người ta, chừng chết không uổng. Em muốn hai đứa mình đi tham quan vùng bảy núi, chẳng biết ý của chồng em thế nào?
Tung Hoành ngưng tay nhìn vợ, như nhìn mặt nhân tình lâu ngày không thấy… dường như vợ mình trẻ ra, đẹp ra  làm anh thương…Anh cười hết sức là dễ chịu:
- Đi thì đi.
- Anh hứa rồi đó nghen!
- Bộ trúng kế sao mà làm dữ?
- Em còn thương chồng em, ghét nhau đâu mà tính kế.
Tung Hoành cười
- Nói nghe hay, có muốn giận cũng không được. Chừng nào đi và mấy hôm mới về?
- Đi giáp bảy núi độ chừng bốn năm hôm chứ gì.
- Lâu quá không được.
- Sao thế anh?
- Lúa mình ngoài đồng đang nhoẽn miệng, rất sợ sâu mò, để sâu mò phá lúc nầy nữa nhà mình ăn lúa lép đó biết chưa!
- Việc đó có em lo. Anh an tâm, em kêu cậu năm thằng nhỏ coi sóc giùm là được chứ gì.
- Được cái con khỉ! Lỡ nó cho ăn lúa lép, tôi thường nó được không?
- Được, em thường cho anh.
- Nhưng tới năm ngày thì lâu quá!
- Anh à, năm ngày loay quay cũng tới. Chúng mình sống đến chừng nầy tuổi có biết bao trăm lần năm ngày đó thôi. Chúng mình may mắn sống sanh nơi vùng đất Phật, hưởng phước đã đời, không bị chiến tranh, thiên tai, nghịch mùa đáng lẽ phải chiêm nghiệm lời Đức Thầy “Thất sơn lộ vẻ đài lầu, chừng ni mới thấy nhiệm mầu của ta”. Thất sơn là bảy núi, chúng mình nên đi cho biết núi nào với núi nào, ở đâu, hình dáng trước khi “Lộ vẻ đài lầu” thì thật là hạnh phúc chứ!
Anh Tung Hoành rứt quăng điếu thuốc khỏi miệng nhìn vợ với đôi mắt dễ thương:
- Chả biết vợ tôi giảng đạo hay ho thế nầy nhỉ! nói nghe giòn như pháo nổ. Thôi thì lệnh Ông chịu thua lệnh bà vậy.
Chị Thon mừng cười và làm duyên dáng, đi lấy cho chồng một ly nước mát, nói:
- Chịu thua là sao? Nói cho ra lẽ.
- Má nó chẳng thông minh chút nào. Thua tức là chịu đó, hiểu chưa?
- Anh chịu đi rồi phải hôn! Em định vài hôm nữa mới lên đường cho chúng mình còn kịp sửa soạn. Đã hứa đi, em xin anh kể từ giờ đừng uống rượu để rửa sạch rượu trong bụng leo dốc mới không mệt.
Tung Hoành nghe liền phực giận, gắt:
- Cô thiệt quá đáng! Cứ chen vô chuyện của đàn ông người ta!
Chị Thon nghe thấy chồng đổ quạu thì sợ, bèn xuống giọng:
- Cho em xin lỗi, chỉ gì muốn tốt cho sức khõe của anh thôi.
Giận, tức no trong bụng, ấm ức, muốn leo trèo sao? Tung Hoành ghì đầu hốt phân vô bao không nói năn gì. Chị Thon thất vọng, vẻ mặt buồn trông xa xăm. Lúc sau Tung Hoành dịu giận nhìn bà xã âu sầu thấy mà thương, muốn làm hòa sai vợ đi lấy chiếc thau con chiết lại chút phân để chiều xuống đem bón mấy cây bông buội đậu quanh nhà. Chị Thon lấy đưa thau một cách bực bội, né không nhìn mặt chồng để coi ông ấy giờ cũng dễ thương lắm. Không nhìn thì nghe:
- Rủ người ta đi núi đi chùa, chuyện có chút coi bộ cũng khó chịu. Thôi thì tôi cho lệnh bà thắng nữa đi!
 Chị Thon mừng muốn bay người lên
Sao, Anh nói?
Tôi thua, lệnh bà thắng. Vui lên giùm tôi cái bà xã!
Được chồng nhận lời, chị Thon cấp tốc tìm hỏi qua nhiều số điện thoại, xin được gia nhập đoàn đi hành hương chiêm bái ở miền bảy núi. Được biết có 2 đoàn khởi hành cùng ngày một ở An Giang một ở Cần Thơ. Đoàn An Giang điểm viếng đầu tiên là Anh Vũ Sơn lần đến Ngũ Hồ Sơn, Thiên Cẩm Sơn, Ngọa Long Sơn, Thủy Đài Sơn, Liên Hoa Sơn, đến Phụng Hoàng Sơn là dứt điểm. Đoàn Cần Thơ lên theo đường Lộ Tẻ Cái Sắn đi vào Tri Tôn, nên phải đi Phụng Hoàng Sơn là trước hết và điểm cuối là Anh Vũ Sơn.
Theo lộ đồ của hai đoàn chị Thon chọn đi theo lộ đồ đoàn An Giang, từ thị xã Châu Đốc đổ vô.

Đoàn tham quan rất đông, đi có dây có dọc, lúc lên giữa chặng núi Két “Anh Vũ Sơn” có tốp người đi trước ngồi nghỉ chân, anh Tung Hoành cũng ngồi nghỉ. Nhìn quang cảnh âm u, tự thấy lòng vơi đi những ham muốn chuyện đời, kề tai nói với vợ:
Cảnh núi rừng cô quạnh mà rất gợi cảm sự huyền bí, đi về chắc lòng tôi phải vấn vương.
Chị Thon cười:
Mới đi có chút đã thích núi rồi sao?
Ừ, Anh rất thích.
Em biết anh sẽ như vậy mà. Sau nầy chúng mình thường đi anh à.
Gộp đá đằng kia có mấy cô chú trẻ tuổi thoán thấy Tung Hoành liền quay mặt, tuồng hơi khó chịu, người nầy nói chuyền người nọ…lia con mắt… đúng là thằng chả chứ con ai nữa!
Hết ba ngày theo đoàn viếng cảnh và nghe giảng thuyết đạo Pháp, ngoài những lúc thuyết giảng ra, ai ai cũng tập nói điều lành, việc lành, khuyên nhau Niệm Phật, thêm cảnh huyền bí âm u làm cho Tung Hoành quên bớt việc nhà, hết lo sâu mò cắn lúa. Tâm dính theo đạo; đêm ngày thứ ba sau khi nghe thời giảng thuyết buổi tối trước sân chùa Phật Nhỏ “Thất Bửu Tự”phái đoàn nghỉ đêm lại đây. Máy đèn nhà chùa tắt lúc 21 giờ, mọi người sau một ngày leo trèo mệt nhọc từ vồ Chư Thần về, nghe thuyết giảng xong vô mùng ngủ sớm, nhưng anh Tung Hoành một mình ra trước sân chùa, gió lất phất trong sương khuya lạnh lẽo mà anh đứng như hẹn hò…ai đây. Có Phật đến trong lòng anh, Phật gọi anh bằng con, dạy anh đừng cờ bạc rượu chè nữa, lo tu, sửa tánh răn lòng để sau gặp Phật gặp Thầy trở gót. Anh hứa với Phật… Anh vào ngôi chánh điện chùa Thất Bửu, thấy trong chánh điện có 2 ngọn đèn dầu vặn lu, dòm chung quanh không có ai đâu mà mắc cở. Bốn bề vắng lặng, lòng sanh tình với Phật, anh Tung Hoành thắp hương quỳ nguyện trước bàn thờ Tam Bảo rất lâu để thưa chuyện với Phật, không hay có năm người đến đứng sau chờ, 2 người nam 3 vị nữ, là nhóm người của 2 hôm trước ở núi Két đã tỏ rõ thái độ mất cảm tình, tuồng như khó chịu với anh, đông người không ai biết nhưng anh biết, trong số có một nam một nữ bị anh đánh chưởi cho một trận cách nay khoảng 3 tháng và lần đó anh cũng bị người phụ nữ phang cho một khúc mía què dò. Thời gian chưa đủ để quên giận mà thiệt là oan gia ngõ hẹp không mời mà vẫn cứ gặp. Họ định vào chánh điện cúng bái Phật, chư vị Thánh Thần nhưng đã bị anh Tung Hoành giành chỗ, quì mãi nơi giữa ngôi chánh điện, kẻ đến sau không biết quì đâu. Họ xù xì, nếu 5 người quì một bên, trong số 5 người phải chịu vài người xa cách bàn Phật, còn muốn được gần bàn Phật phải chia quì 2 bên tả hữu họ cảm nghĩ như mình là “Quân Hầu” của Ông quậy thì xấu mặt nên cứ đứng mà chờ.

Chị Thon vắng chồng lâu  trong đêm hôm xứ lạ, đi tìm quanh trước sân tróng rộng, lượt qua bống mờ của các băng đá mới biết Trời lạnh thế này ai ra đây mà ngồi. Chị vào ngôi chánh điện chùa Phật Nhỏ, thấy chồng đang quỳ nguyện vái, không ai biết được nỗi vui mừng của chị trong lúc nầy đâu! Chị muốn vào quì nguyện chung với chồng cho anh ấy có thêm sức yểm trợ mà đại hùng đại lực về là bỏ rượu, nhưng phía ngoài có 5 người ở chờ chị đành phải sắp lược theo người ta.
Anh Tung Hoành quì khá lâu, ngúng nửa cây nhang mỏi gối, lạy 4 lạy đứng dậy xá Phật lui ra. Trong 5 người chờ ngoài có 2 người gặp Tung Hoành là quay mặt. Chị Thon tinh mắt thấy điều đó, khó chịu trong lòng, định chờ chồng ra ngoài trước mà hỏi cho ra lẽ thì chồng của chị hướng ngay hai người quay mặt mà nói:
- Hôm 2 tháng trước tôi đã xử sự quá thô bạo, không tốt với hai vị, nay cho xin lỗi nha!
Hai người ấy, chồng nhìn vợ, vợ nhìn chồng, hết sức ngạc nhiên, bở ngỡ, cái Ông quậy nhứt xứ mà nay hiền ngang xương không ngờ. Họ nghe lòng thương thương làm sao ấy. Người phụ nữ úp mặt sau lưng chồng để không ngượng miệng:
- Hôm ấy cháu giận quá không kềm chế được trước sự lố lăng hiếp người quá đáng của chú, liền quăng cho chú một khúc mía, có đau lắm không?
- Què chân mấy ngày sau mới hết. Lúc đó mà thợp được cô không phải nói năng vầy đâu.
- Nhưng cũng may cho chú là tay cháu cầm khúc mía chớ phải con dao, chưa biết chừng chú đã cụt chân. Cháu xin lỗi chú nha!
Chị Thon vở lẽ và rất vui mừng vì thù xưa đã được hóa giải.
Lên núi Cô Tô Phụng Hoàng Sơn, chiều ngày thứ tư hai kẻ thù quyết không nhìn mặt, đã chịu trở thành bạn thân, chú cháu ngọt sớt. Nghỉ đêm tại Vồ Hội, sương khuya lạnh lẽo mà tình người qua tình đạo thật ấm áp.
Sáng sớm đoàn viếng chùa Bồng Lai, chùa Phước Điền, lên đến cấp nhất núi Cô Tô thì bống Trời gần đúng đĩnh đầu. Tại đây, sau khi vị thuyết trình viên giảng xong đề tài, Ban tổ chức đoàn lên bày tỏ, cảm tưởng kết thúc chuyến đi và kêu gọi mọi người đóng góp ý kiến xây dựng.
Anh Tung Hoành đi vắng nhà 5 hôm vừa về tới, bạn hội ve chai đến mừng, rủ kiếm mồi cụng ly, nhưng anh ta từ chối. Nguyên do chính thức để anh từ chối thì rất ngại ngùng không thể nói, đẩy đưa qua chuyện mới đi về quá mệt cần dưỡng sức để chăm sóc ruộng nương. Hôm sau anh ra đồng bạn hội ve chai theo tới chỗ rủ về, anh thấy cần nên nói rõ để hai bên không kéo dài sự khó chịu:
- Kể từ giờ trở đi tôi không uống rượu nữa.
- Nguyên do?
- Mới đầu, uống rượu là tạo sự vui chơi phải không? Tập riết thành ghiềng. Qua mấy ngày đi tham quan tao mới nhận ra rằng: đất nước văn minh, con người văn minh mà cho đến giờ nầy sự vui chơi của mình quá lạc hậu và tội lỗi nên tao đồng ý bỏ sự vui chơi nầy đổi lấy sự vui chơi khác.
- Vui chơi khác là sao?
- Trước nhất là vui với cha, mẹ người đã tạo cho mình có hình hài thể xác. Chính mấy bây cũng biết, tụi mình uống rượu có cha mẹ thằng nào mà vui? Chỉ đi! Kế đó là vợ con, làng xóm. Người ta kêu mình là rượu quậy. Cái trận ở nhà anh Hai Đực mấy bây còn nhớ mà. Không nói nhiều, muốn có hạnh phúc trong gia đinh và xã hội thì nên dứt khoác cái hũ hèm, còn riêng tao, hôm nay tao tuyên bố rút lui.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét