THƯƠNG QUÁ LÀ THƯƠNG !
Chuyến cứu trợ đi từ Long Xuyên 19 tháng 11/ 2016, cho đến ngày 23, còn 300 phần quà đem phát điểm cuối cùng ở huyện Lệ
Thủy, tỉnh Quảng Bình
nữa là xong 1100 phần quà chính thức, đoàn trở về miền Tây, nhưng sự việc xảy ra
không như mình muốn.
Khi chúng tôi vất vả
lắm mới đến được địa điểm nói trên, rảo mắt tìm khắp không thấy một bống dân nghèo nào, chỉ có mấy ông chánh quyền đón chúng tôi và họ kêu chúng tôi giao hết tài vật cứu trợ
đồng bào bị lũ
lụt ở địa phương nầy cho họ, đoàn cứ ung dung ra về để họ phát giùm. Họ nói nghe dễ như chơi
nhưng chúng tôi rất lo
sợ, nếu như đem giao cho họ cái công tác từ thiện nầy, họ sẽ đi lạc mục tiêu, không làm việc thiện nghĩa
như mình đã cam kết với
các mạnh
thường quân đóng góp
thì sao?
Không dám giao công tác cứu trợ đã mang từ miền Tây Nam ra Trung Bắc, gặp chướng ngại chịu
vất vả thêm tí nữa, tìm nơi khác có đồng bào nghèo khổ. Thật ra, chúng tôi không khó khăn về
chuyện ai mới đủ tư cách
phát quà cho dân nghèo, nhưng từ lâu nay đọc báo, xem đài, biết có nhiều vụ việc mấy
ông quan chức nhà nước địa phương
nầy, địa phương nọ ăn xén
của dân, nhiều vụ án tham ô, tham nhủng,
hối lộ… đạp trợt võ
Dưa gặp võ Dừa cũng nên sợ mà
tránh.
Số tài vật mà chúng tôi mang đi cứu trợ có sự đóng góp của nhiều bà con, họ gởi gắm
trong đó biết bao
nhiêu yêu thương và những tâm tình với đồng bào bị lũ lụt nghèo xơ xác. Nếu chúng tôi giao thí giao càng, không
qua “chọn mặt gởi vàng” lọt vào tay những quan tham hoặc họ đem phát cho thân nhân của họ
chưa đủ chuẩn nhận quà
cứu trợ, chúng tôi
bị mang trọng tội không
làm tròn trách nhiệm đối với bà con đóng góp tài vật đã giao phó. Thà làm mất lòng mấy ông quan chức nhà nước xã Mai Thủy để giữ chữ
tín với
những bà con đồng
đạo tín nhiệm mình hơn là đưa cho mấy ông quan chức nhà nước mà mình chưa biết bụng dạ của
họ thế nào.
Không cứu trợ được những người anh em ruột
thịt của mình ở xã Mai Thủy chúng tôi rất là buồn mà quan chức ở đó chừng như vô tư, vô cảm đến sự
thiếu hụt nghèo khổ của
dân xứ họ.
Chúng tôi không đồng ý giao quà, muốn tự mình phát trực tiếp vào tay đồng bào đúng nguyện ước, họ không chịu vậy thì mình rút lui; đi cứ để
cho đi chớ không kêu lại trả
giá thêm…
Có đọc báo xem đài, tỉnh Quảng Bình là một trong bốn
tỉnh chịu sức tàn phá
cực độc chất thảy công
nghiệp của nhà máy sắt thép Formosa mà chủ đầu
tư nhà máy lại là người ngoài đồng bào chủng tộc, họ là người Trung Quốc,
người của nước láng diềng
hiếu chiến, tham vọng bá
chủ, dân ta chết bao
nhiêu thì chết,
bệnh tật nghèo khổ cỡ nào thây kệ. Theo các nhà nghiên cứu,
chất thảy công nghiệp cực
độc của nhà máy
Formosa gây ảnh hưởng nghèo đói bệnh tật cho nhân dân nơi đây kéo dài trên dưới 30
năm sau, dân chúng
trong vùng bị chất độc oanh tạc phải chịu nghèo đói, bệnh tật, đối
với những người còn sống,
chất độc quanh quẩn, lưu dẫn lâu có thể làm
cho con người hoặc các loài động vật giảm tuổi thọ chết trước số Trời Định. Chưa chết
bởi Formosa nhưng nghèo
khổ bao trùm bởi
chất độc của nó đã làm
xấu đi trên đồng
ruộng mùa màng, dưới
biển mênh mông thì
tiêu diệt các loài cá, nhân dân vùng biển sống nhờ vào nghề đánh bắt cá hết bề vùng vẫy, đói khổ thảm thương.
Hậu quả của Formosa chưa được khắc phục tốt, dân chúng còn đi kéo biểu tình rần rộ đòi Formosa phải bồi thường thỏa đáng và cút ra khỏi
Việt Nam thì lại
cảnh “họa vô đơn chí”
xuất hiện với trận lũ lụt kinh hoàng đè vô vàn sự khổ nảo lên cuộc sống của
họ, nhà cửa bị
lũ cuốn trôi, mùa màng
sạch bách.
Những đoàn cứu trợ từ miền Tây Nam ra Trung, Bắc đa
phần là người tín đồ PGHH, được
sự giáo dục tốt
qua những lời châu ngọc của
Đức Thầy giảng hóa, ý
nghĩa rất thuận lợi cho việc đi từ thiện xa:
“Nam Kỳ đâu thể sống riêng,
Mà còn cung cấp cho
miền Bắc Trung”
Bởi lý do chính đáng là:
“Họ và ta cũng một màu da, cũng nói một thứ tiếng…
đồng bào ta và ta có một liên quan mật thiết, không thể rời nhau, không thể chia nhau và chẳng khi nào có ta mà không có đồng bào, hay có đồng bào mà không có ta. Thế nên, ta hãy rán giúp đỡ họ
hầu đáp đền cái ơn mà ta đã thọ
trong muôn một”.
Hoặc như:
“Làng gần chí những tỉnh xa,
Lúc xưa thì cũng ruột rà với nhau.
Ngày nay tốt phước sang giàu,
Xin thương kẻ khó giúp hào một khi.”
Nghe lời vị tôn sư PGHH dạy thương tình đồng bào như người anh em ruột
thịt của mình và từ học
câu “Nam Kỳ đâu thể sống riêng, mà còn cung cấp cho
miền Bắc Trung” thì
tín đồ PGHH đã liên tiếp hằng năm đều có chỡ hàng cứu trợ ra miền Trung Bắc cũng bởi hằng
năm dân xứ miền
Trung đều bị bão dữ chứ
đâu phải đây mới là lần đầu. Nhưng
nay, đặc biệt xã Mai
Thủy, huyện Lệ Thủy lần nầy lại có sự phản ứng trái nguyên tắc của người đem quà cứu trợ. Tôi không biết nhân dân nghèo khổ xứ
họ có hay tin nầy
chưa, và không cho
nhân dân nhận quà từ tay chúng tôi phát thí, chánh quyền làm gì để không hoặc giảm bớt sự đói khổ đang đè nặng trên cuộc đời của
đồng bào anh em ruột thịt
của mình.
Nhân dân đã kiểm tra cặn kẻ
đối với những quan tham, mới ngày nào họ nghèo xơ xác, không có cục đất giục chim, chạy áp phe vô làm việc không lâu thì kinh tế nhà họ phất lên phát chóng mặt.
Lương tháng họ bao
nhiêu có đủ nuôi vợ con và cà phê sáng chiều cho
họ chưa? Họ đào từ đâu ra tiền để cất nhà sắm xe nầy nọ
đủ thứ? Chánh quyền Ông nào cũng lên phát biểu hay
ho để lấy lòng dân,
tuyến bố khẩu hiệu bài
trừ tham nhủng, hối lộ, ăn bớt của dân mà cái tệ nạn ấy cứ lại leo thang. Chánh quyền ở cấp lãnh đạo tuyên bố cho dữ rồi
cũng chào thua chứ làm gì được bởi cái bộ máy nhà nước lấp ráp đa dạng.
Hỡi bà con giàu lòng phước thiện! Hỡi
những đoàn từ thiện
từ trong lòng PGHH! Đồng bào ruột thịt của mình nghèo khổ, rất cần
sự chia cơm xẻ áo thì ta nên cẩn thận sự chia xẻ, đi và đến đúng
mục tiêu, đừng để người ta lợi dụng làm giàu bất chánh bởi những
đồng tiền từ thiện của mình.
Hỡi
các nạn nhân bởi thiên tai lũ lụt ở xã Mai Thủy. Trong tình đồng bào
chúng tôi không bỏ quý vị, chúng tôi đã mang quà vượt hơn ngàn cây số
tiếp tế thì đủ biết lòng dạ của chúng tôi thương quý vị đến cỡ
nào. Chỉ một chút xíu nữa thôi thì qùa sẽ đến tay quý vị, nhưng
chánh quyền sở tại của quý vị đã không cho chúng tôi làm việc trực
tiếp với quý vị để hỏi han sức khõe, gởi ít tâm tình… Đem cho cái
kiểu giấu giếm bảo sao chúng tôi không sợ mất mà thôi đi. Quý vị
không được quà là do những người tự xưng là đày tớ trung thành của
mình đó …
27/11/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét