SINH HOẠT TRÊN CHUYẾN CỨU TRỢ
Kính thưa quý đồng
đạo bà con trên chuyến xe chỡ đầy tình thương có chúng ta đi đây. Xe
đang chạy trên tuyến đường dài từ Nam ra Trung bắc, trong khi còn
chờ đợi gặp những người anh em nghèo khổ của chúng ta ở vùng mới
vừa bị cơn lũ lụt, xin quý vị cho phép tôi được tâm tình đôi nét vây
quanh chuyến đi nầy. Rất mong có sự thông cảm của quý vị khi nghe.
Kính thưa quý vị! Thể
theo lời dạy của Đức Thầy:
“khùng cả tiềng kêu
dân ơi hỡi,
Hãy giúp cho kẻ khó
mới nhằm.
Đến loạn ly khổ hạnh
khỏi lâm,
Còn hơn đúc chuông
đồng Phật bự”.
Và do câu:
“Làng gần chí những
tỉnh xa ,
Lúc xưa thì cũng ruột
rà với nhau.
Ngày nay tốt phước
sang giàu,
Xin thương kẻ khó giúp
hào một khi”.
Quý vị thể hiện tình
thân thương khi nghe tin những người anh em ruột thịt của mình lâm cảnh khổ, hơn hai mươi ngàn ngôi nhà
bị lũ cuốn đi, người trong vùng bị lũ sống cảnh màn trời chiếu
đất, thiếu ăn no, mặc ấm, rất đáng thương hại. Người PGHH không để
tiền vào việc đúc chuông đồng Phật bự, hãy đem số tiền có được
“giúp cho kẻ khó mới nhằm”,chúng ta vận động tiền quà đi cứu trợ,
nhất là cứu trợ đồng bào miền Trung với câu Đức Thầy kêu gọi “Nam Kỳ đâu thể
sống riêng, mà còn cung cấp cho miền Bắc Trung” đúng mục tiêu của tôn giáo
PGHH đề ra. Đức Thầy có câu “Phước đức quí hơn bạc vàng”; hiểu được
lời minh giáo nói trên, người ta phải chọn cái gì quí hơn bạc vàng
thì sẵn sàng bỏ bạc vàng ra để làm chuyện phước đức. Xét như vậy,
nên hôm nay bà con đồng đạo bỏ bạc vàng để làm việc phước là hành động cụ
thể qua lời dạy của Đức Thầy. Lại cũng có người nói: tiền bạc là máu
chảy trong mình nếu khô máu thì mình phải chết nên họ cố giữ chặc
đồng tiền để riêng sống hưởng thụ. Tôi không phủ nhận cách ví dụ
khít khao nầy, nhưng có ai làm phước đến khô máu đâu! Chỉ là mót mái
dành dụm, chiết bớt đồng tiền xài phí sa hoa để giúp đời đâu đến
đổi khô tiền, khô máu mà đồng tiền làm phước giúp đời còn mãi không mất. Theo
Đức Thầy,
“Trồng cây lành vị
quả thơm tho,
Tuy không thấy mà sau
chẳng mất”.
Gieo nhân tốt tất nhiên
ra quả phải tốt. Bỏ tiền bạc để đổi lấy phước đức, ta thấy khoảng
tiền bạc đó không còn vì nó đã được đem đi bỏ óng, chừng sau tới
chuyện cần dùng sẽ được nhiều người khác bửa óng giùm ta. Đức Thầy
có câu:
“Ngày nay đạo đức
chẳng màng,
Thì sau dẩu có tiền
ngàn khó mua.
Biển sông lặn lội hơn
thua,
Tự thân tạo lấy mà
mua cái sầu.”
Có được chuyến đi nầy
là nhờ sự góp sức của nhiều bàn tay, chúng tôi xin bày tỏ lòng biết ơn
đối với các vị mạnh thường quân, nhờ quý vị ủng hộ tài vật đủ
khoản để chúng tôi thực hiện đi chung trên một chuyến xe chỡ đầy tình
thương đem ban phát cứu khổ. Cũng xin bày tỏ lòng biết ơn đến ông bà
chủ xe giúp chúng tôi phương tiện vận chuyển đường xa với giá nhẹ,
góp phần ủng hộ. Còn nữa, nếu như chúng tôi hội đủ tài vật, mướn
xe đàng hoàn mà thiếu chú tài xế với cái tâm tư cũng muốn góp công
vào công tác từ thiện, lái xe theo yêu cầu, tính tình vui vẻ như chú
tài xế đi đoàn hôm nay, nếu không thì công việc sẽ bê trễ hơn; xin bày
tổ lòng biết ơn chú tài xế hợp tác tốt với chúng ta. Sau cùng xin
bày tỏ lòng biết ơn đối với các thành viên trong đoàn tận tâm tận
lực quyên góp nhiều ngày qua và bây giờ xúm nhau đóng vai ban hậu cần.
Xin nói với bà con mình, hậu cần không chuyên nghiệp, họ có thể là
những mạnh thường quân làm khách đi trên xe trả tiền, đóng góp sức
mình vào công tác từ thiện cho đoàn đi làm từ thiện xứ xa, nấu ăn
có không vừa miệng đề nghị đồng đạo bà con mình cũng nên niệm tình
tha thứ và tiếp tay với họ để có những bữa ăn tốt hơn thay vì phê
bình.
Quý vị thân mến! Trải
hơn hai mươi ngày chúng ta mới vận động được một chuyến đem hàng đi
cứu trợ. Nhiều bà con đã đóng góp tài vật lâu mà không nghe báo
ngày đi, thắc mắc. Tôi cho đây là sự chậm chạp và sự chậm chạp ấy
do những nguyên nhân sau đây:
1. Đoàn chỉ cứu trợ
rồi về chớ không đi tham quan nơi nầy nơi nọ. Chúng tôi muốn việc nào
ra việc đó, mình nói tổ chức đi cứu trợ thì phải chuyên việc cứu
trợ, trừ phi trên đường cứu trợ có những điểm di tích mà xét thời
gian đi xa cũng gần đến lúc xuống xe nghỉ xả hơi thì nhân dịp mà ghé
viếng nhưng không để quá mất thời giờ. Với lại phần đông bà con mình
nhà không dư giả nghe có người đói khổ lòng cũng muốn đi làm phước
mà tiền bạc mót mái không nhiều đi
cứu trợ lẩn tham quan thì giá xe phải cao lên, ít tiền dầu có muốn,
chầu cả tiền xe tiền đóng góp cứu trợ nữa là không đủ. Với số
tiền không nhiều mà ham đi tham quan thì người ta chỉ đóng tiền xe đi
tham quan xong là hết, đâu còn tiền đóng cứu trợ, thành ra nói đi cứu
trợ mà không cứu trợ.
Nhờ học Phật Pháp, ta
biết những người có cuộc sống giàu sang hiện giờ là do kiếp trước
họ có tu nhơn tích đức, vun trồng cội phúc, nếu kiếp nầy các vị ấy vun
trồng cội phúc thêm nữa thì từ kiếp hiện tại cho đến kiếp sau sang phú quí thêm
lên, còn nếu có tu hành điều phục cái tâm thì phước đức sẽ chuyển thành công
đức, được đắc đạo hoặc vãng sanh. Nghèo thiếu bởi kiếp qua vụng tu, bỏn
xẻn, đời nầy phải chịu khổ nhọc mà vụng tu bỏn xẻn hơn nữa thì kiếp sau
còn rớt xuống hạng thắp hơn. Nhân quả rõ ràng. Chúng tôi muốn đồng hành
cùng bà con nghèo được đi kiếm chút phước bằng số tiền ít oi của
mình, vé xe cứu trợ rất nhẹ để chúng ta có dư tiền sung vào việc
phước. Điều nầy không làm hài lòng một số mạnh thường quân muốn đạt
cả hai vừa cứu trợ vừa tham quan trên một chuyến đi nên họ không ủng
hộ chúng tôi. Do đó mà chuyến đi bê trễ. May mắn được quý bà con
đồng đạo mình đây hiểu được ý nghĩa của việc cứu trợ nên sẵn sàng
dầu có chậm trễ cũng thủy chung ủng hộ. Cám ơn quý vị thật là
nhiều!
2. Chúng tôi tổ chức
cứu trợ, tài vật vận động được bấy nhiêu mang đủ số ra giúp, không
bị trừ cấn hao hụt một khoảng nào. Mướn xe 27 triệu (hai mươi bảy
triệu) không kể người đó là trưởng đoàn hay hậu cần, chia đều cho 45
người, mỗi người phải đóng 600.000 ngàn cho vé xe và 100.000 tiền ăn,
còn việc nghỉ đêm, xe chúng ta chạy suốt, đi và về phải mất vài đêm
ngủ trong khách sạn di động, chủ khách sạn di động rất tốt bụng đãi
ngủ không tính tiền. Quý vị có biết khách sạn di động là gì không?
Là ngủ trên xe vậy! Đói, ăn món dở cũng thành ngon, chừng buồn ngủ
rồi đâu đợi phòng ngủ với chăn êm nệm ấm, nằm dật dựa cũng ngủ ngon
khì khì. Nếu có được nghỉ đêm ở khách sạn cố định chắc cũng một
đôi khi, tiền nầy không biết đâu mà góp trước, nếu có tốn tiền ngủ
thì chừng một bữa hoặc hai là cùng, xin để quý bà con tự trả vậy.
Trong khi đó đoàn cứu trợ tham quan khác thu vé xe là 1.500.000. có nơi
2.000.000 đúng, là bao luôn tiền ngủ ở khách sạn. Đoàn không mời ban
hậu cần đặc biệt với nghề nấu ăn giỏi, vì không có tiền bù lấp vé
xe cho họ cũng như tiền ưu đãi công lao; mỗi thành viên trong đoàn đều
có trách nhiệm cùng lo nấu ăn, chín sống ngon dở cũng dùng với tâm
hoan hỷ, nụ cười trên môi. Đi đường có ghé nghỉ ở tiệm quán, hoặc
mượn quán nước làm chỗ ăn, ai có muốn uống nước hay dùng gì thêm trong
quán, tự mà trả tiền hoặc bạn bè, thân nhân trả thế, thủ quỹ không
xuất quỹ trả thế cho ai.
Khi đến vận động từng
bà con, chúng tôi trình bày như thế để quý vị đóng góp không ngại
nguồn tiền của mình bị hao hớt vào những việc không cần thiết, lợi
ích riêng tư, đồng thời chúng tôi tha thiết mời những bà con nào có
đóng góp tiền cứu trợ hãy cùng đi với chúng tôi để chứng kiến việc
làm từ thiện của các thành viên trong ban tổ chức và có quyền điều
chỉnh đúng hướng nếu như các vị thấy đồng tiền mình ủng hộ đi lạc mục
tiêu.
Chúng tôi trình bày
như thế tưởng được bà con đồng đạo hoan hỉ ủng hộ, không ngờ kết
quả ngược lại, người ta thà đóng tiền nhiều để được đi tham quan,
không đồng ý tốn tiền chỉ một việc cứu trợ, thành ra chúng ta phải
tiếp tục vận động nhiều ngày nên việc đi có phần chậm trễ, mong được
quý bà con đồng đạo thông cảm cho việc chậm trễ nầy.
Những tỉnh cuối của
miền Tây Nam
nước Việt đa phần là tín đồ PGHH thuộc dạng nông dân, đời sống cần
cù, lam lủ, có tiền cũng ít đua đòi, sử dụng không quá hao tốn nhưng
đối với tình người, hô lên sự giúp đỡ là sẵn sàng của ít lòng
nhiều. Có tiền trong sự mót mái, dành dụm, họ muốn chia sẻ chút ít
tình thương cảm với những ai bất hạnh, kém may mắn bị bão lũ đày
đọa. Bằng như vé đi cứu trợ lẩn tham quan qua 1.500.000 – 2.000.000 thì
đi cho việc cứu trợ với giá vé 700.000 họ dư ra từ 800.000 đến
1.300.000 đem hùng tiền cho việc cứu trợ; khả năng nầy những người
nông dân nguồn thu nhập ít oi mà nhờ chắc mót thì có thể làm phước
thiện được. Nếu trên chiếc xe tình thương của chúng ta đi đây hầu hết
có khả năng làm được việc vậy thì số tiền cứu trợ sẽ tăng lên ở
mức từ 36 triệu đến 58 triệu, một khoảng tiền tương đối lớn mà ta
có được, dùng vào việc đem cho những người anh em ruột thịt của mình
chẳng may gặp cảnh màn trời chiếu đất, đói thiếu cơm ăn, lạnh thiếu
quần áo mền mùng, còn riêng bản thân mình, giúp đời chúng ta thêm
phước. Đức Thầy có câu:
“không làm phước thiện
họa e đến mình”
Hoăc:
“Giữ bo đến lúc phong
ba,
Gặp cơn bát loạn khó
mà yên thân”.
Đến đây xin được tạm
dừng lời tâm tình, kính chúc quý bà con đồng đạo đi trong đoàn, vui
vẻ, mạnh khõe.
Kính cầu Đức Phật,
Đức Thầy gia hộ cả đoàn chúng con làm tốt công tác chuyến đi từ
thiện nầy.
Cố Đô Huế, Khách Sạn Như Hiền, 9 giờ tối ngày 21/11/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét