Kể Chuyện:
NGHIỆM XÉT ĐỂ HÓA GIẢI
CHƯỚNG NGHIỆP
Đời người, sanh tử là việc khổ lớn, dầu người
ta đua chen trong sự sống không để ý đến hành trình của Sanh và Tử thì việc
lớn ấy cũng sẽ hành sự công khai. Giàu sang uy quyền cỡ nào hễ chừng chết đến
dầu không chịu cũng không chống cự được với tử thần. Nhà cửa, đất đai,
xe cộ… sắm đủ, vui chơi thoải mái, cuộc sống sang rất là sang mà đôi khi
chỉ thụ hưởng được giữa chừng thì bỏ của.
Phật dạy chúng sanh tu để giải quyết dứt
khoác sự ràng buộc của sanh và tử trong một kiếp. Người sống nặng về vật chất
thích thụ hưởng khoái lạc có lẽ sẽ không đồng ý bỏ đây để hứa hẹn một kiếp sau.
Nhưng tu không phải là bỏ đây mà là đi từ đây, tiếp nhận cái hạt giống không
sanh tử ( giải thoát) mà trồng. Bắt đầu đi trên giải thoát của từ sanh đến tử
sẽ giảm dần những khổ đau của sống và chết, vì hành giả trong lúc tu đã tiếp
cận với giải thoát sanh tử từ từ, để lúc sống là sống trọn cái không khổ là
NHÂN chết sanh sang Cực Lạc hay hóa kiếp làm Phật là QUẢ. Thường thì ai cũng
nghĩ đi theo đường Phật đi là tốt và an toàn nhất nhưng đề cập đến
chuyện tu hành, bắt tay vào việc người ta sợ bị vướng phải những khó
khăn về giới luật, rất ít người vào đây phát tâm Bồ Đề.
Phật Giáo Hòa Hảo dạy tu tại gia, tu gắn liền
trong đời sống, cúng nguyện sớm chiều cầu Phật độ mình độ người và sửa tánh răn
lòng trước những ham muốn không đâu, những điều tội lỗi. Chỗ cầu nguyện
cũng là trường đạo, phát tâm cầu nguyện cũng là phát tâm Bồ Đề. Tâm
bồ đề là tâm rộng lớn, vì một người trong sanh tử luân hồi chịu vô
vàn khổ não, quyết lòng cầu Phật cứu độ họ về cõi Phật hết khổ
là biểu hiện cụ thể cái tâm rộng lớn chớ còn gì nữa! Vậy cầu
nguyện cũng là một cách tu học trong nhiều cách tu học của đạo
Phật. Có điều,
mục tiêu của việc cầu nguyện là hướng tới đỉnh điểm THÀNH TÂM với Phật,
tức khi hành giả nguyện Phật đến rước một linh hồn mới vừa thoát xác hay
đã quá cố từ lâu thì lòng của họ chỉ có Đức Phật thôi, không bị xen tạp
bất cứ sắc tướng âm thanh hay ý nghĩ nào khác. Khi ta đi sâu vào vấn
đề cầu nguyện, thửa lòng ta có hiện diện màu Từ Bi, càng thành tâm
cầu nguyện cho tha nhân lòng từ bi mỗi trở nên rộng lớn, lấn sân màu
ganh ghét, ích kỷ, chừng đó ta thấy rằng, không thể nào đi cầu
nguyện cho chúng sanh nầy thoát khổ mà đi buồn bực ganh ghét chúng
sanh kia. Ta nguyện “Nam Mô Tây Phương Cực Lạc Thế Giới Đại Từ Đại Bi
Phổ Độ Chúng Sanh A Di Đà Phật”, ta đã sớm chiều nguyện Phật cứu độ
chúng sanh, nếu ta có buồn giận một người nào thì người đó cũng là
chúng sanh mà ta hằng ngày nguyện Phật cứu độ họ. Không thể nguyện
phật độ mà ta không độ, không thể nguyện Phật thương chúng sanh mà ta
không thương. Hãy giác ngộ trong sự cầu nguyện như thế thì cầu nguyện
cũng là một pháp môn tu đặc sắc, không qua trường lớp học đạo lâu
dài.
Ông chín Quanh giận người hàng xóm bởi qua sự mắc mớ
của bọn trẻ hai nhà, Ông không tìm hiểu nguyên nhân và phân biệt đúng sai của
con mình mà vì nó là con thì Ông phải ở bên phía nó. Chưa biết Chín Quanh ta
giận vậy là đúng hay sai thì người hàng xóm của Ông không bao lâu sau
đã phát bệnh ngặt đưa vào bệnh viện, qua xét nghiệm bệnh án của bác sĩ
chuyên môn, bệnh của Ông hàng xóm giờ là thập tử nhứt sanh. Vốn nhà
có đạo thân nhân của người bệnh ai không đi nuôi bệnh ở bệnh viện thì
tại nhà tổ chức ngay cuộc cầu an, đặt bàn Phật trước sân, cầu
nguyện ba ngày liên tiếp.
Ngày đầu gấp việc không đi mời xa, chỉ anh em đồng
đạo trong vùng đến tham dự, sẵn đó động viên an ủi gia đình, chia sẻ
chút tình với thân nhân người bệnh để cả nhà tăng sức tu cầu, ngày thứ
hai các đồng đạo ở làng xa hay tin đến tham dự phiên cầu an rất đông
mà Ông chín Quanh là đồng đạo nhà sát vách, cũng thừơng đi cầu
nguyện xa gần, không qua hùng hập chút công vào. Người ta bệnh, đau
muốn chết đi được mà Ông vui, đả thèm, hả giận.
Hai hôm đến cầu an cho anh Hân (tên người bệnh) nhiều
đồng đạo thắc mắc là không thấy Chín Quanh sang dự, có người ý chừng Ông ấy
bận đi đâu xa, có người biết chuyện xầm xì sự sứt mẻ tình cảm của hai nhà,
không phải sứt mẻ chút chút mà là bể to đến độ không thể hàn gắn được. Nghe câu
chuyện, có người cậy tình quen thân với Ông chín Quanh xin lãnh trách nhiệm
đi hòa giải. Nhưng chín Quanh chấp cứng, không muốn cho ai vào chuyện
của hai người mà can thiệp nên đã trốn biệt trong buồng, xui xẻo cho
Ông sứ giả hòa bình, vừa vào tới sân nhà chín Quanh đã bị mấy đứa con
trai con gái của Ông ấy chận nói:
- Cha tôi không có ở nhà
- Thế cha các cháu đi đâu và có nói chừng nào về không?
- Không biết.
- Vậy, còn mẹ cháu?
- Cũng đi vắng.
- Đây đến chiều tôi còn bên nhà anh Hân, nếu cha mẹ
các cháu có về kịp, xin nói giùm là tôi muốn gặp anh chị ấy.
- Không hứa.
Thường thì các con của Ông chín Quanh nói năng nhỏ nhẹ, lễ
phép, đâu có ăn nói cái kiểu “cụt ngủn” như vậy, nhưng vì ghét cay ghét đắng
nhà Ông Hân mà giận lây, bà con vì vì mặc kệ, với con mắt của chúng hễ
ai vào ra nhà đó đều phải bị đối sử như người xa lạ, khó ưa. Hết 2 hôm cầu
an cho người nhà bên cạnh, anh chín Quanh ở rút trong buồng bếp không
dám ra trước sân nhà cho ai thấy mặt để đám con Ông tha hồ gian dối.
Qua ngày thứ 3, lệ công phu thời sáng, đương chấp tay
nguyện cầu “Nam Mô Tứ Nguyện Cầu Bá Tánh Vạn Dân Từ Tâm Bác Ái Giải
Thoát Mê Ly” bỗng sực nhận ý nghĩa huyền thâm của câu nguyện đã hằng
ngàn lần, hằng chục ngàn lần nguyện vái mà không hay biết nguyện để
làm gì, kết quả gì cho người nguyện vái và người được nguyện vái.
Phực sáng tâm… như trong đêm tối bật đèn, thấy rõ mình đang đứng ở đâu trên
đường tu, đang làm gì trên tuyến đường về với Phật , đặt ngay nghi vấn: cầu
nguyện cho bá tánh vạn dân từ tâm bác ái giải thoát mê ly biết bao
ngàn lần sao mình không từ tâm bác ái giải thoát mê ly? Bá tánh vạn
dân là số đông là toàn thể như từ “chúng sanh”không còn ai riêng ngoài.
Khi mình nguyện, mình nằm ngoài bá tánh vạn dân hay cùng có trong bá
tánh vạn dân? Nếu mình cùng trong bá tánh vạn dân do mình cầu nguyện
thì mình đã từ tâm bác ái giải thoát mê ly rồi, hay mình đặt mình
ở ngoài bá tánh vạn dân để không chịu “Từ tâm bác ái giải thoát mê
ly”? nếu không chịu từ tâm bác ái giải thoát mê ly mà nguyện cho chúng sanh từ
tâm bác ái giải thoát mê ly để làm gì? Từ tâm bác ái giải thoát mê ly là tốt
hay xấu? Sự tự vấn lương tâm quay trong não khiến anh đã nhận ra rằng: Chúng
sanh là tiếng kêu chung, nguyện chung không riêng ai. Ta là chúng sanh,
người mà ta giận cũng là chúng sanh, cả hai đều được Đức Phật cứu độ bằng
cách dạy ra cách cứu để mỗi chúng sanh tự cứu. Một chúng sanh giác ngộ quy y
Phật Pháp thì ý thức trách nhiệm đâu đó đã sẵn về việc phổ độ, có giận ai
cách mấy thì sớm chiều ngày nào ta cũng vang mồm cầu Phật cứu độ
họ. “ nam Mô tây phương cực lạc thế giới đại từ đai bi phổ độ chúng
sanh A Di Đà Phật” không có ngoại trừ Ông Ổi Ông Xoài đáng ghét nào. Thế
sao ta không biết tủi nhục cho cái điều mình cầu nguyện cho họ hằng
ngày mà còn đi giận họ.? Ông chín Quanh sợ đến toát mồ hôi, tỏ ngay
thái độ ăn năng với Đức Phật, Đức Thầy và với người hàng xóm.
Nhân bửa điểm tâm sáng cho cả nhà Ông khuyên nói với vợ
con:
- Thôi đừng giận ghét nhà bác Hân nữa mấy đứa bây ơi.
- Cha à, họ,…
- Là lỗi của chúng ta.
- Không phải, thằng Mai nó hại người con yêu.
- Nhưng cháu ấy đã tai qua nạn khỏi thì biết nó đã trồng
cội phúc mà họa không thể đến.
Hãy vì hạnh phúc của mình mà tha thứ thì thương yêu sẽ đến
với chúng ta nhiều hơn. Nói rõ với vợ con xong chín Quanh đi riết vào bệnh
viện, thấy người hàng xóm nằm thiêm thiếp, đôi mắt không ham nhìn
đời, Ông đến cầm đôi tay người bạn đạo láng giềng mà tưởng như cầm tay
một vị ân nhân cứu mạng. Bệnh nhân bị động thân gượng mở mắt, nhìn
thẹn, mỉm cười… Có ai thấy họ trao nhau tình phật qua tình hàng
xóm??? Ông Quanh ra về, cũng với thái độ riết về, mua một xách hoa vừa
đẹp vừa thơm, tiếp sửa sang, cắm hoa mới trên bàn Cầu Phật trước sân nhà
người cận lân. Các con anh Hân ngỡ ngàn cho việc quay trở của Ông chú láng
diềng đã chủ động mấy tháng không nhìn mặt nhau, chúng e dè đứng cách khoảng mà
nhìn cử chỉ làm thật lòng của Ông chú và chúng sáp gần, một đứa cảm động quay
sang chỗ khác mà khóc lén, Cô Lành, con gái lớn của anh Hân bất ngờ chạy đến
nắm bàn tay cầm hoa của Ông Chín kéo đưa lên mủi hôn miết hai ba lược làm Ông
chín xúc động, muốn rơi dòng lệ nóng nhưng gượng cười, nói:
- Chú đã đối sử không hay với cả nhà cháu,Có phải vì
vậy nên cha của các cháu buồn mà sanh bệnh.
- Nhưng Em cháu đã tạo sự mắc mớ nầy.
- Chuyện đó là thường tình của thế gian, chú và cha cháu
là người trong đạo, không thể cậy vào chuyện thường tình của thế gian ăn miếng
trả miếng mà sống và minh bạch sự sống bằng hơn thua, được mất.
Người tu, theo phương châm Phật Giáo lấy trí huệ, từ bi
làm gốc, trên đường rủi gặp chuyện gì cũng đem trí huệ, từ bi ra mà hành sử cho
phải với người có đạo. Lỗi ở chú là chú không làm được việc nầy sớm hơn để sự
bế tắc của hai nhà mỗi lúc trở nên trầm trọng. Lành ôm cánh tay ông chú, nhủi
mặt vào vai:
- Cám ơn lòng tốt của chú, nếu trong bệnh viện mà nghe
được chuyện nầy chắc cha của con sẽ vui mà hết bệnh tức khắc.
- Nếu được vậy thì hay quá hả!
- Con hy vọng là được.
- Đáng lẽ thì chú nên hóa giải chứ không nên đi cùng con
chú mà giận lây những người không lỗi như cha, mẹ các cháu.
- Không sao đâu, sự tha thứ của chú vẫn còn kịp lúc.
- Thôi nay nhà có chuyện, các cháu hãy đi làm công chuyện
của mình để không thôi lác nữa khách ùng tới cho mặc sức mà chạy đãi.
- Dạ. Anh chín Quanh cắm hoa
mới trên bàn cầu Phật và ý tưởng làm mới lại cuộc đời mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét