XÚC
ĐỘNG QUÁ ĐI !
Những ngày cuối năm Đinh Dậu Thiên Quang Am được
vài lược khách đến thăm, trong đó có lược khách khá đặc biệt kể câu
chuyện thương tâm của bà con gặp hoàn cảnh không may làm tôi ấm ức lòng.
Chúng tôi chào vui vẻ qua một năm lành mạnh, chúc nhau tinh thần đạo
đức vững vàng. Trình bày Đạo Đức gồm hai điều: Đạo Đức bản thân và
Đạo Đức xã hội. Đạo đức bản thân được sự nuôi dưỡng tốt qua hạnh
cách của hành giả đi trong Thiền hay Tịnh an lạc tâm hồn, chảy gở
tốt qua những thử thách và thách thức trên đường giác ngộ. Từ đạo
đức bản thân làm ánh lên đạo đức xã hội: người thương người.
Nói về đạo đức bản thân chúng tôi khuyên nhau
kiểm nghiệm và thúc đẩy sự kiểm nghiệm chính mình trước vật chất
phù hoa đương độ ồ ạc; nhứt là những ngày trong Tết, vật chất se sua
dễ làm động lòng trần tục, không để phiền não theo đó len lỏi vào
hồn làm rối lên sự yên tịnh ta đã cố gắng huân tập trong những năm
qua, quậy hoạn méo mó, tỳ vết buổi công phu. Bàn về Đạo Đức xã hội,
xã hội là môi trường sống chung chạ đông người gồm đủ mọi thành phần
giàu nghèo, ngu trí, khõe mạnh, tật nguyền. Một xã hội đa dạng như
vậy nói về tình người thì bụng dạ rất khó lường nên xã hội cần
phải phổ cập Đạo Đức để cảm hóa dần các cái bụng dạ khó lường đó.
Bên cạnh những người nghèo khó, ngu muội, bệnh tật, hãy thực hiện
công tác từ thiện, phổ cập ích lợi nhân dân qua tu kiều bồi lộ, giúp
đỡ người nghèo khổ về nhà ở, cơm gạo, trị bệnh… đồng thời đề cao
tính nhân quả tội phước qua những làng và người nghèo khổ để họ
lấy sự trau sửa bản thân làm căn bản đời sống tích thiện, chừa ác,
gieo phước tránh họa. Khi chứa thiện gieo phước được huân tập nhiều
trong đời sống, trên sân chơi, phước thiện ở cương vị làm chủ tình
hình tất nhiên đủ sức mạnh loại ác dứt họa, sự sống sẽ được bình
yên, tự do hơn, cảnh nghèo đói chắc chắn được cứu vảng. Xã hội ngày
nay ta thấy có nhiều ông bà chủ nhà giàu đã được cảm hóa, từ bụng
dạ khó lường người ta đã lường được tâm tình và sự thương yêu của
họ đối với những bà con nghèo đói, bệnh tật.
Ví như ngày nào miếng đất bỏ hoang, cỏ mọc
thành rừng, người ta không thể ăn cỏ mà sống tốt, như vậy kẻ có đất
cũng chưa nhờ cậy được thì có cũng như không. Không làm ra quê lợi
trên đất, chịu đói mới thiệt là buồn cười. Phát hoang trồng lúa, được
lúa trong nhà sẽ có gạo, cảnh đói không còn nữa. Người ta có thân
mà không thực hiện đạo đức bản thân khác nào như đất bỏ hoang thành
rừng, thân bị bỏ hoang không còn giá trị như đất bị bỏ hoang. Nếu
thân có Đạo Đức thân gắn liền với phước thì phước thân sẽ đến, hạnh
phúc nối liền. Đức Thầy có câu:
“Biết làm sao gieo đạo khắp đại đồng,
Đưa nhơn loại đi vào vòng hạnh phúc.”
Nếu bàn xét hai câu có nội dung giáo lý dẫn
trên chúng ta không ngại nói rằng: chỉ có Đạo Đức bản thân mới đưa
con người đến chân hạnh phúc. Đạo đức nhiều thì hưởng hạnh phúc
nhiều, đạo đức ít là hưởng hạnh phúc ít, không đạo đức sẽ không có
hạnh phúc. Đừng tưởng giàu tiền của là hạnh phúc. Một gia đình
không có đạo đức bản thân dễ sanh chuyện bất hòa, chồng không đủ tư
cách làm chồng tốt, vợ không xứng đáng là vợ hiền, con cái trong
nhà vì theo giàu tiền có đứa làm bậy đến mức hết thuốc chửa. Người
trong một nhà mất niềm tin với nhau không ai tin ai mà thảy một đống
tiền ra chứng minh hạnh phúc sao? chỉ là đặt để gượng gạo trong khi
quá ham muốn có hạnh phúc.
Trong tiêu đề bàn luận đạo đức xã hội có
một khách trẻ kể câu chuyện đáng thương đã làm tim tôi thổn thức: Số
đông đồng bào mình nhiều năm qua làm ăn sinh sống trên vùng Biển Hồ,
nước láng diềng Cam Pu Chia bằng nghề Hạ Bạc. Đến lúc thiên nhiên
không còn ưu đãi bởi dòng nước từ thượng nguồn sông Mê Kông đã bị
nhiều quốc gia phía trên đấp đê ngăn chận, mực nước Biển Hồ bị vơi
kiệt, lượng hải sản không nhiều, làm không đủ sống, dân Việt mình
bồng chống với nhau tản cư về đất Việt. Nhưng khổ thay! Lúc sinh sống
bên Biển Hồ, ông bà cha mẹ đến đây là chạy giặc đói, làm lụn không
rảnh tay đâu có thời giờ dạy chữ Việt cho con cháu, đời sống chật
vật không mướn nổi thầy giáo về dạy. Bởi đó thế hệ sau, con cháu chỉ
nói được tiếng Việt trong những sinh hoạt bình thường nhưng không biết
đọc biết viết chữ Việt. Bấy giờ trở về Việt Nam sống với cội nguồn
dân tộc, dầu có cố gắng cũng thiếu sự hòa nhập xã hội công đồng
bởi không biết chữ Việt mà ra. Thêm một nỗi bất hạnh nữa: Số người
Việt từ Cam Pu Chia về ở dọc theo biên giới tỉnh Tây Ninh không được
nhà nước địa phương nầy cho nhập cư hợp pháp một công dân Việt, khiến
sự sống của bà con tồi tệ hơn. Họ đậu ghe cập dài theo bờ sông hoặc
sóc cây che trại mủ dưới bệ mong có ngày chánh quyền địa phương tốt
bụng bao dung tha thứ những người tha phương cầu thực thất bại trở về.
Người Việt Nam trở về quê cha đất tổ không
được chánh quyền đồng bào mình che chở, cứu khổ cứu nạn nghèo đói.
Không cho nhập cư lấy đâu ra cái sổ hộ khẩu để dẫn trẻ em đến trường,
ở Cam Pu Chia dốt chữ Việt cũng không đáng trách, nay về với dân tộc
giống nòi mà nhà nước tỉnh Tây Ninh đành lòng cho chúng dốt tiếp
sao? Còn nữa, những người lớn ở tuổi lao động, họ muốn kiếm việc
làm nuôi sống bản thân và gia đình, không có hộ khẩu là không có
giấy chứng minh nhân dân, đi tới đâu, công ty hay các nhà máy, xí
nghiệp hoặc những gia đình giàu sang cần người giúp việc, không trình
giấy chứng minh nhân dân ra, dù có tay nghề cao, lao động giỏi giang cũng
không ai dám mướn.
Tôi thật xúc động khi nghe câu chuyện trên,
thương những người gặp hoàn cảnh trớ trêu tôi hỏi:
- Quý vị nhận được tin người Việt từ Cam Pu Chia di
tản về cố quốc bao lâu rồi?
- Dạ cuối năm 2016 và đầu năm 2017.
- Vậy cũng lâu, hy vọng trong khoảng thời gian hơn
một năm qua đủ cho chánh quyền đia phương ấy đã làm xong thủ tục nhập cư cho
họ.
Tôi nghĩ, Không cho người Việt từ Cam Pu Chia
nhập cư về nước Việt sẽ mang tội phụ bạc giống nòi, hại người lớn
hại luôn trẻ em. Người lớn, cả nhà không có việc làm lấy gì mà ăn
sống? Trẻ em không được đến trường khiến dốt nát nghèo đói triền
miên làm gánh nặng cho quốc gia. Đối với một đất nước tự hào là luôn
trên đà phát triển kinh tế, văn minh, sao lại rơi vào trường hợp nói
trên? Tôi nhớ có lần nghe ông nhà nước cấp cao của Việt Nam phát biểu
trên vô tuyến truyền thanh, truyền hình: Người Việt hải ngoại là bàn
tay nối dài. Tôi mong chánh quyền địa phương nào đó trong tỉnh Tây Ninh
sớm áp dụng bàn tay nối dài của ông chủ tịch nước đối với người
Việt từ Cam Pu Chia về, cho họ thực sự
là một công dân Việt Nam với các quyền lợi và nghĩa vụ với tổ
quốc. Những bà con đáng thương của mình có nơi ăn chốn ở và con cháu
của họ cũng được vào trường học hành như mọi trẻ em trong nước Việt
Nam là chứng minh cụ thể lời phát biểu hay ho dẫn trên.
Thương người Việt từ Cam
Pu Chia về gặp hoàn cảnh rất là tội nghiệp, muốn cho họ có một
cuộc sống yên lành hưởng quyền lợi bình đẳng như mọi công dân Việt
trên nước Việt, nhưng chánh quyền có ý nghĩ khác hơn ta biết làm sao?
Bây giờ chỉ còn cách cầu Trời khẩn Phật chuyển hóa tình thương đến
chánh quyền đang thiếu tình thương, đồng thời cầu Trời khẩn Phật ban
bố cho số người Việt trở về cố quốc nói trên thêm sức chịu đựng sự ngược
đãi, bất công của quan quyền địa phương nầy. Cầu nguyện là một lẽ,
đồng bào ta đang đậu ghe thuyền, che chòi tạm ở, liu tiu quá! nếu ta
không giúp đỡ họ, để cho sự nghèo đói kéo dài, đến khi sức chịu
đựng không còn, e diêm dương lập hộ khẩu họ trước hơn chánh quyền địa
phương nào đó của tỉnh Tây Ninh thì rất là tội nghiệp.
26/2/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét